Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 9-2: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường (2)

Đàn ông càng kiêu ngạo, tình yêu của hắn lại càng nguy hiểm.

Trang Noãn Thần đã hiểu đạo lý này từ lâu, cho nên chần chừ không dám mở lòng để yêu, đây cũng là lý do Ngải Niệm từng khuyên cô xây dựng gia đình với một người đàn ông bình thường. Cô vẫn cảm thấy, loại nguy hiểm này chẳng qua chỉ biểu hiện ở du͙© vọиɠ chiếm hữu và kiểm soát du͙© vọиɠ, lại quên mất điều quan trọng là đàn ông kiêu ngạo một khi phán cô có tội liền không có khả năng xoay chuyển, là tử hình, ngay cả cơ hội chờ chết cũng không có, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, lại càng không dễ dàng tha thứ.

Chuyện này không liên quan đến cách nhìn, chỉ liên quan đến tôn nghiêm.

Giang Mạc Viễn chính là loại đàn ông đó, có thể cho bạn dịu dàng triền miên, nhưng cũng cho bạn nguy hiểm chết người.

Khóe mắt, bị nước mắt đong đầy sinh đau, mồ hôi thấm ướt mái tóc cô, cô mệt muốn chết, suy kiệt, cơ thể chỉ có thể tựa vào người Giang Mạc Viễn mới đứng vững được, thều thào: “Mạc Viễn… em với anh ấy thực sự không có gì, em… thực sự rất muốn sống yên ổn bên anh…” Như thỏa hiệp hoặc như dùng hết sinh lực để nói ra câu cuối cùng này.

Chỉ tiếc, nói vào lúc này đã là quá muộn.

Phía sau, Giang Mạc Viễn cười lạnh, thô bạo xoay mặt cô qua, buột cô phải áp sát vào người mình, “Nói tôi biết, lời nói của cô tôi còn có thể tin sao?”

“Mạch Viễn… Em thực sự…” Yêu, đã không thể thốt ra lúc này, trái tim tan nát, còn muốn yêu như thế nào?

“Trang Noãn Thần, cô rất thích nhìn tôi bị cô đùa bỡn trong tay đúng không? Hết lần này đến lần khác lừa dối tôi còn muốn rút lui an toàn? Chẳng phải cô trung trinh không đổi với hắn sao? Chẳng phải cô vội vã muốn cùng hắn như chim liền cánh cây liền cành sao? Được, tôi đáp ứng.” Giang Mạc Viễn điều chỉnh vị trí cánh tay đang ôm cô, để cô thoát ra khỏi anh, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười lộ vẻ kinh thường lạnh lẽo chưa từng có: “Nhưng mà, phải đợi tôi chơi xong rồi nói!” Dưới váy cô, bàn tay anh xông thẳng vào.

Lúc này Trang Noãn Thần mới ý thức được ý đồ thật sự của anh, cơ thể lập tức căng cứng, điên cuồng giãy đạp, trong sự giam cầm của Giang Mạc Viễn mà kịch liệt chống đối: “Anh điên rồi? Buông…”

“Cô la đi, tốt nhất là đánh thức bồ cũ của cô, để hắn tận mắt nhìn xem tôi chơi cô thế nào!” Sự phẫn nộ của Giang Mạc Viễn chuyển hóa thành hành vi, anh như con sói đói ngửi được mùi máu tanh, không kiêng nể xé rách y phục cô.

Hai cánh tay cùng cơ thể của Trang Noãn Thần bị bàn tay Giang Mạc Viễn kiềm chặt, y phục mùa hè mỏng manh, dựa vào làn váy trên người làm sao có thể ngăn cản người đàn ông điên cuồng kia? Ý đồ anh quá rõ ràng, làm cô run rẩy. Cô chưa từng trải qua chuyện thế này, cũng chưa từng sợ hãi quá mức như thế, đây là chấn động cực kỳ hãi hùng, tinh thần cô, hồn phách cô còn chấn động hơn cả cơ thể!

Cô dốc hết toàn lực giãy dụa, đau đớn tựa bò cạp chích, “Đừng mà!”

Chỉ tiếc, sự kinh hoàng của cô chui vào tai Giang Mạc Viễn chỉ như tiếng vỡ vụn của quả hạch đào, phần nhân ngon ngọt cuối cùng cũng lộ ra. Váy của cô bị xốc lên, Giang Mạc Viễn siết chặt vòng ôm theo bản năng, gân cổ nổi lên, cứng như sắt, lạnh như thép.

Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy xương sườn mình như biến dạng, sắp gãy!

Trên đỉnh đầu, hơi thở anh càng lúc càng mạnh, ý đồ hiểm ác như lang sói bộc lộ rõ ràng.

Phòng trong, Cố Mặc vẫn chìm vào giấc ngủ say sưa, không thể nào nghĩ cách một cánh cửa, cô gái mình yêu mến như chú thỏ sắp bị nuốt gọn vào bụng.

Cánh cửa rất dày, thu hết tất cả mọi tiếng động chống cự bên ngoài.

Váy cô bị cởi ra, bàn tay Giang Mạc Viễn lạnh tảng băng xa lạ, hoàn toàn chìm vào nơi thâm sâu như biển của cô một cách thuần thục, sự lạnh lùng quyết tuyệt không chút thương xót nào của anh hệt như thanh kiếm đâm xuyên qua bụng cô, đâm nát trái tim cô!

Giang Mạc Viễn nhếch môi cười lạnh, dưới bàn tay ấy là hải dương mềm mại và ấm áp, đắm chìm bên trong đó có thể cảm nhận được sự đàn hồi của tuổi thanh xuân.

Anh như là bỡn cợt một kỹ nữ, không để lại chút thương yêu nào, thứ còn lại duy nhất chính là sự nhục nhã cùng căm hận với cô, tác động đến từng ngón tay, anh nhấn một cái, ngón tay liền tự do chuyển động trong vùng nước ấm áp mềm mại ấy, tựa như chiếc thuyền lá con con đong đưa bên trong vùng nước gợn trơn mềm.

Gương mặt đẹp trai tỏ vẻ càng lúc càng tiến gần đến thú tính nguyên thủy.

Ánh chớp sợ hãi xẹt qua đầu óc chết lặng cùng cơ thể cứng đờ của Trang Noãn Thần, cơn run rẩy mãnh liệt qua đi, cô giãy mạnh, “Đừng… thả ra… xin anh đừng ở chỗ này… buông…”

Đương nhiên không biết, cầu xin vào lúc này đối với đàn ông như là mời gọi, nếu vừa rồi Giang Mạc Viễn phẫn nộ, thì nghiễm nhiên, bây giờ anh đã biến thành dã thú bị du͙© vọиɠ chinh phục khống chế lý trí. Cô phản kháng đã khiến anh vứt bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, xé rách da mặt, anh bỗng biến thành thú dữ, biến thành lang sói hung ác chỉ có cướp bóc cùng công kích!

“Xin tôi? Chi bằng cô van xin bồ cũ của cô ở trong kia, hắn ngủ cũng say thật.” Môi anh kề sát vành tai cô, bàn tay bỗng dưng giật phăng nút áo cô, để lộ hơn phân nửa bả vai trong không khí, môi anh hạ xuống, làm như dịu dàng, “Hay thế này đi, em kêu lớn lên, đánh thức hắn dậy, để hắn tới cứu em thế nào?”

Dây tơ lòng căng đến cực hạn rốt cục cũng đứt ngang, nỗi nhục nhã cùng xấu hổ không thể diễn tả xâm chiếm toàn thân cô, cô bị con dã thú phía sau kia rạch bụng!

“Tôi là vợ anh đó…” Nghẹn ngào bật ra mấy chữ này xong, cô khóc, nước mắt ướt đẫm đôi má, hệt như bộ xiêm y lộng lẫy chợt dính một vết dơ, cô biết, quan hệ của cô và Giang Mạc Viễn sau đêm nay sẽ hoàn toàn rơi vào bế tắc, từ nay về sau lòng cô dành cho anh đã hoàn toàn sụp đổ!

“Em là vợ tôi, tôi cũng từng xem em như báu vật mà đối đãi.” Giang Mạc Viễn nhìn thẳng cô, trong mắt đầy vẻ chán ghét, “Hôm nay em trái lại khiến tôi hiểu được một chuyện, đối đãi với em, nên đối đãi như với kỹ nữ, không cần thương tiếc!” Câu cuối cùng nhấn mạnh từng chữ, lạnh như băng vỡ.

Cơ thể Trang Noãn Thần run lên, hoàn toàn tuyệt vọng.

Cánh tay anh là băng, đông cứng, đóng băng cả phẫn nộ cùng kháng cự của Trang Noãn Thần! Còn bàn tay anh lại là lửa, đang tham lam cướp bóc sự ấm áp kia của cô, để thỏa mãn ngọn lửa du͙© vọиɠ đang thiêu đốt trong cơ thể anh!

Rất nhanh, bi ai này hóa thành phẫn hận, nước mắt rơi lã chã khỏi hốc mắt, hận đến sắp cắn nắt khớp hàm, đau đớn chợt giảm nhưng cũng không sánh được cơn đau trong lòng.

Giang Mạc Viễn đã có ý nhục mạ cô tra tấn cô, từng chút từng chút di chuyển, giống như đồng hồ quả lắc không nhanh không chậm, chuyển động cực kỳ có tiết tấu. Anh vừa dùng loại tiết tấu này cướp lấy ấm áp của cô, vừa gặm nhấm ý chí cô, ngoại trừ chinh phục chỉ còn chinh phục.

Sức lực trên người sắp tiêu hao hết, như chú nhỏ bị nắm lỗ tai, chuyện duy nhất Trang Noãn Thần có thể làm chính là nhắm mắt lại, cứng đờ, cơ thể căng ra, lòng cô từ từ chùn xuống, chìm vào bể khổ!

Khóa nội y bị anh cởi bỏ, người anh cứng như cây gỗ. Hé mắt nhìn thử, vẫn là người ấy, mũi vẫn thẳng tắp, trán cùng đôi má vẫn sáng bóng như miếng ngọc. Anh lật mặt cô qua, đè môi xuống, răng anh cắn nuốt môi cô, ra sức mυ'ŧ, rốt cuộc thành công phá vỡ vẻ bế tắc trên mặt anh, cô đau đớn toàn thân.

Sự xâm nhập đáng sợ, có chết cô cũng không tưởng tượng là xuất phát từ tay của Giang Mạc Viễn, thắt lưng cùng tay chân không nhúc nhích, cũng không thể khua loạn, bất giác run rẩy. Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là nhắm chặt mắt mình, như chỉ có thể nhắm mắt mới thoát khỏi tai nạn trước mắt, cho nên cô dùng sức nhắm thật chặt. Nhưng cho dù cô nhắm chặt thế nào, cũng không thể hóa giải cái khối cứng ngắt đang nghẹn ứ ở ngực kia, cô bị nó làm cho ngạt thở. Cái khối ấy cứng quá! Nặng quá! Bên trong nó toàn là nỗi nhục nhã ê chề cùng tởm lợm, bất luận nhấc lên, đập nó, cũng chẳng thể phá hủy nó!

Cô như quả trứng bị lột vỏ, như hoa đỗ quyên, màu sắc tinh khiết tươi mới. Ngực thừa nhận toàn là dơ bẩn cùng nhục nhã, lửa giận sắp bùng nổ! Lửa giận sắp bùng lên mặt cô, lại bị nỗi sợ hãi đè xuống! Nỗi sợ ấy rất kinh hoàng, hệt như lời nguyền rủa đè bẹp mọi ý niệm chống cự trong đầu cô. Mỗi khi cô khởi động ý nghĩ chống lại kia, nỗi sợ hãi lại biến lớn, biến nặng, áp chế cô!

Chiếc bụng phẳng lì trơn nhẵn biến cô xinh đẹp như mỹ nhân ngư.

Giang Mạc Viễn biết cô không dám kêu la, ngay cả vùng vẫy mạnh cũng không dám làm, trong lòng cười lạnh, trong mắt anh cô thật đẹp, không thể không thừa nhận, cho dù đang giận dữ, người phụ nữ chết tiệt này vẫn có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh, khát vọng với cô vẫn như trước kia, hận không thể cắn nuốt cô vào bụng! Đè người cô vào cửa, cách một lớp kính, ánh mắt anh nhìn Cố Mặc gần như gϊếŧ người!

Như xách một con thỏ suy sụp tinh thần, tấm lưng cô thật mời gọi với anh, Giang Mạc Viễn nheo mắt, hởi thở dồn dập, cánh tay rắn chắc nâng eo cô lên, một tay khác chậm rãi kéo khóa quần cô…

Nhân tính còn sót lại trong người Giang Mạc Viễn lại đang không ngừng bành trướng.

Cô như vậy, anh lại ăn mặc chỉnh tề, đây là một màn nhục nhã đến cực hạn!

Trang Noãn Thần không khó phát hiện ra anh đang do dự, sức lực như trở về với cô, cô liều mạng vùng vẫy, nước mắt ướt đẫm gương mặt, như con mèo nhỏ vươn móng vuốt làm cuộc phảng kháng cuối cùng, có lẽ đã chọc giận Giang Mạc Viễn, anh cúi đầu, môi dán vào cổ cô, hít hà mùi hương thơm mát từ mái tóc cùng da thịt, rồi trở nên điên cuồng.

Đau đớn chịu đựng như đâm kim xát muối, trái tim cùng linh hồn cô không chịu nổi gánh nặng này nên run rẩy, theo đó cô chỉ cảm thấy bàn tay anh nâng cô lên không chút lưu tình, dán vào cơ thể anh, không có màn dạo đầu gì cả, cơ thể bị sức mạnh cuồng dã quen thuộc xuyên qua, một cách tàn nhẫn!

Cánh cửa dày như ngăn trở hai thế giới.

Phòng trong yên tĩnh như không có tiếng thở nào, dường như cái gì cũng không tồn tại, cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Phòng ngoài, khoảnh khắc anh không chút lưu tình, Trang Noãn Thần vốn giãy dụa đột nhiên cứng đờ bất động!

Thời gian như ngừng trôi, một khoảng tĩnh mịch!