Anh hiếm khi thất thần hai giây.
Trong vòng hai giây đồng hồ, Kiều Nhân lặp lại ba chữ "Kỷ ca ca" ba lần.
.......
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, "Lần này thanh toán xong tiền làm thêm giờ rồi."
Xấu hổ mấy giây dù sao cũng còn hơn là bị Kỷ Hàn Thanh tính sổ. Trước nay Kiều Nhân là người nghĩ rất thoáng, nhẹ nhàng bĩu môi một cái, tốt bụng tặng thêm cho một lần: "Kỷ ca ca, vậy em về trước đây."
Cô thích nhìn thấy vẻ mặt này của Kỷ Hàn Thanh.
Người này quen cao cao tại thượng bày mưu tính kế rồi, hiếm khi có dáng vẻ kinh ngạc giật mình. Kiều Nhân có cảm giác vạn phần thành công, nói xong vừa đi được vài bước cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm chặt.
Cùng lúc đó, cửa phòng bao bên cạnh bị anh đẩy ra.
Bên trong không có khách, yên lặng tới đèn cũng không bật lên.
Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị đẩy vào trong. Một giây sau, tiếng cửa đóng lại bên tai. Kiều Nhân đột nhiên bị anh ấn tay lên vách tường.
Giọng anh vang lên trong bóng tối, "Gọi đến nghiện thật à?"
Không gọi thì bắt cô phải gọi, gọi thêm vài lần thì bảo cô gọi đến nghiện. Kiều Nhân nhíu mày, giọng mềm mại nhưng ý tức lên án rõ ràng: "Anh quản được chắc?"
Dứt lời, anh không đáp lại.
Hiệu quả cách âm của cửa phòng cực kì tốt, âm thanh đi lại bên ngoài, bên trong không thể nghe thấy một chút nào. Kiều Nhân nghe rõ tiếng hít thở của hai người, mãi tới khi chuông điện thoại vang lên.
Lấy ra nhìn, là Lục Hạ gọi đến.
Chắc là thấy cô lâu quá không trở lại nên không yên tâm.
Bàn tay Kiều Nhân ướt mồ hôi, vừa muốn ấn nút nghe máy thì điện thoại đã bị người ta lấy mất ném lên ghế sô pha. Tiếng chuông không ngừng, ngay sau đó anh cúi đầu đặt xuống một nụ hôn. Triền miên trên đôi môi cô, từ mơn trớn đến thật sâu.
Điện thoại Kiều Nhân vẫn tiếp tục kêu, cô hơi nghiêng đầu thở gấp: "Điện thoại..."
"Đừng nghe."
Kỷ Hàn Thanh vừa dứt lời, nụ hôn cũng nhẹ nhàng rơi trên tai cô, sau đó chậm rãi nhẹ nhàng hướng xuống dưới.
Động tác này quá mức dịu dàng, còn giày vò hơn so với hôn môi một cách thô bạo. Kiều Nhân khẽ hừ nhẹ, đột nhiên nghĩ tới câu nói của Lục Hạ. Cô cắn răng, toàn thân đều phát hỏa, nhưng giọng nói vẫn được xem là bình tĩnh: "Anh nói thích em, có phải ý là thích lên giường với em không?"
Dứt lời, nụ hôn của Kỷ Hàn Thanh dừng lại.
Anh nghiêng đầu, nhẹ giọng đáp: "Không phải."
Kiều Nhân không nói lời nào.
"Anh, là thật sự thích em," Kỷ Hàn Thanh hết cách để giữ cô rồi, đứng thẳng người, dịu dàng ôm cả người cô vào trong ngực nhẹ giọng nói: "Không lên giường cũng vẫn thích em."
Hô hấp của Kiều Nhân dừng lại, tim dường như cũng ngừng đập.
Kỷ Hàn Thanh cứ thế nói từng câu từng câu, trái tim cô vừa bình tĩnh chưa được một phút lại từ từ mềm nhũn, giọng cô nghẹn lại: "Vậy tại sao lần nào anh cũng muốn cùng em..."
"Bởi vì lần nào em cũng quyến rũ anh."
Kiều Nhân: "..."
"... ví dụ như?"
"Ví dụ như, lúc nãy em gọi anh..."
"Kỷ Hàn Thanh, chính anh bảo em gọi, anh có thể nói đạo lý một chút không?"
Kỷ Hàn Thanh: "Không thể."
Kiều Nhân không nói gì.
Trên ghế sô pha, điện thoại yên tĩnh được mấy phút lại bắt đầu kêu, lúc này Kỷ Hàn Thanh mới buông lỏng tay, "Về trước đi."
Giọng anh hơi hạ xuống, không rõ ý tứ: "Đi ra bên ngoài lâu quá."
Kiều Nhân gật đầu, trong bóng tối không thể nhìn được gương mặt anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh, trầm tĩnh sáng trong, "Kiều Nhân..."
Kỷ Hàn Thanh cười trầm thấp, "Chuyện như vậy, anh không nói đạo lý."
SPOIL vu vơ: Chương 57, chị Kiều lại bon bon trên đường đến hang sói rồi =)))))
Kiều Nhân vốn đang định mở cửa đi ra ngoài, kết quả vừa nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói câu này, tay mới duỗi ra chạm đến tay nắm cửa liền dừng lại. Cô quay người, tò mò hỏi một câu: "Vậy chuyện nào thì nói đạo lý?"
"Ngoại trừ chuyện như vậy, những chuyện khác đều nói được."
Giọng anh nhàn nhạt nhưng ánh mắt nóng rực như ngọn đuốc, ánh mắt ấy quét qua tới đâu nơi đó dường như đều nóng lây.
Đừng nói tới nơi vừa rồi bị anh chạm qua...
Mấy phút trước Kiều Nhân được anh nắm tay, được anh hôn lên môi, những nơi đó lúc này đều nóng rực. Cô theo bản năng đưa tay chạm vào khóe miệng, ẩm ướt mềm mại, nhiệt độ rõ ràng cao hơn bàn tay mấy phần.
Từ trước đến giờ cô từng rất bài xích tiếp xúc với người khác phái, nhưng Kỷ Hàn Thanh là một ngoại lệ.
Ngay từ khi bắt đầu đã chính là một ngoại lệ.
Có thể bởi vì Kiều Nhân thích gương mặt đẹp trai của anh, cũng có thể là vì trên người anh có mùi hương mà cô thích. Sạch sẽ, hầu như không bao giờ có mùi rượu hay thuốc lá.
Giống như hiện tại, thậm chí mùi rượu trên người Kiều Nhân còn nặng hơn so với Kỷ Hàn Thanh.
Đầu lưỡi Kiều Nhân nhẹ nhàng liếʍ hơn nửa môi, mùi rượu vẫn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng cô giống như đang say, ánh mắt mơ màng, chậm rãi đảo qua đảo lại trên người anh.