Con Tim Rung Động

Chương 56

Kiều Nhân cảm thấy lần này đúng là chó ngáp phải ruồi rồi.

Tuy rằng Tân Nhan cũng tốt nghiệp Đại học Y, nhưng trước đây cô chưa từng nghĩ là chị ấy sẽ quen biết Vu Minh.

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, hai người ngắt điện thoại.

Đúng lúc Lục Kỳ từ trên xe bước xuống, cậu ta chậm rãi vặn mình. Sau khi nghỉ ngơi một lúc đã hồi phục năng lượng, giọng điệu cũng vui vẻ hơn lúc nãy không ít: "Chị Kiều, chúng ta vào xem một lát nhé?"

Kiều Nhân nhìn trước mặt đều là một đám người chen chen chúc chúc.

Đêm đã khuya, lúc này nhà tang lễ hiếm khi náo nhiệt như vậy, cô hất cằm qua bên đó, "Làm sao vào được?"

"Đi vào thôi."

Kiều Nhân: "..."

Lục Kì đã nhấc chân đi sang bên đó, cậu ta cao, tuổi còn trẻ, dễ dàng đẩy cả một đoàn người ra chen vào bên trong.

Kiều Nhân nhìn mà trợn mắt há miệng. Nửa phút sau, Lục Kỳ quay lại bằng đường cũ, kéo cô cùng đi vào.

"Không mang theo máy."

"Ở đây cũng không cần đâu, đợi lát nữa thì mở điện thoại lên ghi âm là được."

Lục Kỳ vung tay đi phía trước, một mình đơn độc đi tới gần nhóm vệ sĩ.

Kiều Nhân cau mày theo sau, không tới mấy giây, không biết Lục Kỳ nói cái gì mà mấy người vệ sĩ kia thật sự tránh sang một bên.

Cô lập tức đuổi theo, "Cậu nói gì với họ thế?"

"Em nói em và Vu Minh là bạn đại học, có chuyện muốn nói với người nhà của cậu ta."

Kiều Nhân: "Không phải là bạn cấp ba sao?"

"Nói bừa thôi ạ, đừng nghiêm túc như vậy," Lục Kỳ cất điện thoại đi, "May mà trình độ photoshop của em cao siêu, đã sớm ghép thêm hình của mình vào ảnh chụp chung của hai người họ."

Kiều Nhân: "..."

Gặp phải chuyện tương tự với việc gặp mặt người thân của người đã mất này, việc đầu tiên phải làm tuyệt đối là an ủi gia đình, sau đó tận dụng mọi cơ hội hỏi việc mình muốn hỏi.

Những câu hỏi này phải đặt ra thật tự nhiên, không thể để đối phương bài xích, nếu không kế hoạch ngày hôm nay tuyệt đối sẽ tan vỡ toàn bộ.

Kiều Nhân hiểu chuyện này, cô vốn có một vẻ mặt đơn thuần vô hại, lúc nói chuyện với người khác đặc biệt dễ dàng khiến họ nơi lỏng cảnh giác.

Lục Kỳ nói với gia đình họ về quá trình quen biết hai người kia, Kiều Nhân thuận theo lời cậu ta khen ngợi vài câu.

Kiều Nhân là khen ngợi thật lòng. Nghe lời này người phụ nữ trung niên bắt đầu không thể khống chế được biểu cảm của mình, nước mắt bắt đầu rơi xuống, làm thế nào cũng không ngừng được.

Kiều Nhân đưa giấy ăn qua, không nói nữa.

Vẫn là người phụ nữ đó, tâm trạng đè nén suốt mấy ngày lúc này giống như một dòng nước, tất cả đều dâng lên, nói lan man cả nửa ngày.

Lục Kỳ nhanh tay lẹ mắt mở máy ghi âm.

Hai người yên lặng chỉ nghe bà ấy nói cả nửa giờ nguyên nhân sự việc này.

Cứ nói như vậy, thậm chí ngay cả lí do vì sao con trai mình thích đàn ông cũng nói ra.

"Chúng tôi làm cha mẹ đều chỉ biết quan tâm đến chuyện công việc, luôn không có thời gian quan tâm đến nó. Nó vừa lên đại học có nhắc tới một người bạn cùng phòng rất tốt tính, đối xử với nó cũng rất tốt. Tôi và cha nó cũng không quá để tâm, sau này chúng nó ở bên nhau lâu rồi mới phát hiện ra."

"Chúng tôi cảm thấy thứ tình cảm này là bất thường, đã nghĩ biện pháp chia rẽ bọn chúng. Vốn cho rằng chúng tách nhau ra cũng không sao hết, kết quả ai ngờ được..."

Kiều Nhân và Lục Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài khe khẽ.

Lần này làm được phỏng vấn quả là khó khăn, hai người không đều bị mắc kẹt lại phía sau, thế nhưng vẫn muốn nghe cho bằng được, vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng.

Mãi đến hơn mười một giờ, phỏng vấn mới kết thúc.

Lúc hai người lái xe trở lại nội thành đã là rạng sáng, Lục Kỳ ngủ một lúc đã hồi phục tinh thần, sợ Kiều Nhân buồn ngủ còn đặc biệt mở miệng hỏi cô: "Chị Kiều, em kể cho chị nghe chuyện ma nhé."

Kiều Nhân: "..."

Cô luôn sợ mấy thứ này, nhưng hiện tại vì để giữ bản thân tỉnh táo nên cũng không từ chối.

Lục Kỳ nhận được sự cho phép lập tức nói: "Chị biết mấy năm trước có một người đàn ông thích mặc quần đỏ..."

Nháy mắt trong đầu Kiều Nhân hiện ra một người đàn ông vẻ ngoài xinh đẹp mặc quần đỏ, mặt không chút máu, hai mắt nhỏ máu.

Cô đưa tay nắm chặt dây an toàn, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Truyện ma này của Lục Kỳ có uy lực thật dài, đêm đó Kiều Nhân nằm im trên giường, bóng người đàn ông mặc quần đỏ vẫn hiện trên trước mắt không đuổi đi được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Nhân không phụ sự mong đợi của mọi người mang theo hai quầng mắt thâm sì đến tòa soạn.

Mấy người ở văn phòng sợ hết hồn, nhao nhao coi cô là quốc bảo* vây lại xem.

(Quốc bảo ở đây là gấu trúc.)

Tiểu Hắc: "Tiểu Kiều hôm qua cậu làm kẻ trộm à?"

Lục Hạ: "Quầng mắt này của cậu sánh ngang được với mặt đen của Tiểu Hắc đó."