Quyền Trượng

Quyển 2 - Chương 49

Sophia sợ hãi than: “Nói vậy, anh ta thật sự là Giáo Hoàng đời kế tiếp đã được định sẵn?”

Yannick cười cười: “Giống như quý tộc của môt quốc gia, có phái ôn hòa có phái cấp tiến, nội bộ của Giáo đình cũng không ngoại lệ. Giáo Hoàng bệ hạ mặc dù là người lãnh đạo tối cao nhưng thế lực của mười hai vị Hồng y giáo chủ cũng không nhỏ, Giáo Hoàng của mỗi nhiệm kỳ đều ít nhất phải được hơn phân nửa số Hồng y giáo chủ bỏ phiếu tán thành mới có thể đắc cử.”

Sophia nhún nhún vai: “Được rồi, lại là lục đυ.c lẫn nhau, anh lừa tôi gạt, đều là các trò chơi nhỏ mà đám quý tộc thích nhất. Không sai, trong mắt của tôi những việc đó cực kỳ vô vị!”

“Oh không, Sophia, cô có thể nghĩ từ một góc độ khác,” Fezel nhún vai, “Hiện tại Thành St Mery phải đối mặt với sự uy hϊếp từ xác sống, một Giáo Hoàng tương lai cùng với một Pháp Thánh tương lai, bọn họ lẽ nào lại ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của trưởng quan thành St Mery? Nói không chừng còn có thể vung tay đánh nhau, xem xem, tràng diện có thể náo nhiệt đến cỡ nào chứ!”

“Nếu như bọn họ bất hòa đến mức khiến thành St Mery cũng rơi vào tay giặc mà nói, đối với anh lại có chỗ tốt gì?” Sophia lý lẽ hùng hồn chỉ trích, “Fezel, làm một công dân của Đế quốc Garde, anh không nên tỏ ra hả hê như vậy!”

“Oh! Đúng đúng, là tôi đã sai rồi!” Fezel cười khổ, giơ hai tay lên đầu hàng.

Trên thực tế cũng không phải chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, mọi người tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khó tránh đều ôm theo tâm tình chờ xem náo nhiệt, về phần an nguy của thành St Mery? Lo lắng tự nhiên đều lo lắng, tóm lại còn có nhiều nhân vật đứng ra chống đỡ như vậy, tâm tình của mọi người so với lúc còn ở La Serena thì thả lỏng hơn rất nhiều, đối với cơ hội có thể bảo vệ tòa thành này, thậm chí đánh bại vong linh, mọi người đều ôm thái độ tương đối lạc quan.

Avra đề nghị: “Nếu Yannick đã dậy, không bằng chúng ta ra ngoài chơi một chút. Từ lúc đến đây tôi còn chưa ra ngoài đi dạo đâu!”

Những người khác đều biểu thị tán thành, Yannick tuy rằng cả người đau nhức nhưng cũng không muốn cứ nằm mốc meo trong phòng, hoàn toàn không có gì dị nghị.

Lúc đứng dậy chuẩn bị ra cửa, y phát hiện vạt áo bào của mình giống như bị vật gì đó níu lại, cúi đầu vừa nhìn, con mèo nhỏ lông xù còn đang nằm đè lên vạt áo của y, xem áo bào thần quan với nó cũng chẳng khác gì tấm đệm thông thường.

Yannick khom lưng xốc mèo con lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm nhìn, mèo con hoàn toàn không còn bộ dáng phấn chấn như ngày thường, ỉu xìu nhìn y một cái, còn lười biến đem mặt vùi vào trong móng vuốt.

Fezel thấy thế cười nói: “Yannick, mị lực của anh quả nhiên khiến loài mèo cũng phải quỳ gối thần phục! Nói đúng ra, nếu không có con vật nhỏ này chúng tôi có thể sẽ không phát hiện được anh, anh nên cảm tạ nó một chút mới đúng!”

“Bé con?” Yannick nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo con.

Mèo con không thèm nhúc nhích.

“Bé đợi ta ở chỗ này, đợi ta quay lại nhé.” Yannick thấy nó buồn bả ỉu xìu nên cũng định đặt xuống, nào ngờ mèo con tựa như có thể nghe hiểu, huỵch một tiếng đã xông vào tay áo của y, chỉ để lộ ra gương mặt lông xù mềm mại, dùng hành động biểu đạt ý nguyện muốn cùng ra ngoài.

Thể tích của nó rất nhỏ, cũng chiếm không được bao nhiêu không gian và trọng lượng, như vậy trái lại cũng vừa vặn. Yannick cười, mặc kệ mèo ta nằm đó, khoác áo choàng lên người, thành St Mery hiện tại có không ít thần quan, y không cần che chắn tai mắt của người khác như trước kia, chỉ là đã quen với việc phủ thêm áo choàng bất quá cũng không cần đội nón che mặt.

Lữ quán bọn họ ở là Tyler sai người đặt giúp, tọa lạc trong khu vực thượng lưu của thành St Mery, cách tòa thị chính rất gần, mà ngay cả phủ đệ của thành chủ cũng được xây dựng trong khu vực này. Những pháp sư và kiếm sỹ chạy từ La Serena đến đều được bố trí đến chỗ ở của ‘nhân viên công vụ’, hoàn cảnh ưu mỹ, tiện nghi đầy đủ, đương nhiên giá cả cũng không thấp, dù sao tiêu dùng đều là tiền công, Tyler rất am hiểu việc mượn hoa hiến phật.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn lữ quán, bọn họ đã nhìn thấy một người ngồi xổm ở đối diện, trên người còn mặc trang phục binh sỹ của La Serena, chỉ là đã có chút hư hại, hoàn toàn không hợp với đẳng cấp của lữ quán này. Xem ra, người nọ là vì không vào được lữ quán mới có thể thủ nơi này chờ đợi.

Người nọ nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy nhóm người Fezel bước ra trên mặt lập tức lộ vẻ vui mằng.

Nhóm Fezel đương nhiên không biết người này, nhưng Yannick lại kinh ngạc hỏi: “Baker?”

“Ngài còn nhớ rõ ta?” Baker vui mừng quá đỗi, liền vội vàng đứng lên, chỉ là còn chút mất tự nhiên không dám tiến đến.

“Đương nhiên.” Yannick cười nói: “Vết thương của anh đã khỏi chưa? Mary và Jian đâu?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nhờ phúc của ngài, tôi đã hoàn toàn khỏe lại!” Baker vui vẻ xoa xoa tay, có điểm không biết nên nói cái gì, thoạt nhìn rất bất an lại khẩn trương. “Mary và Jian đều ở St Mery, rất an toàn, tôi muốn gặp ngài một lần, ngài…”

“Đừng lo lắng, từ từ nói.” Yannick thân thiết vỗ vỗ bờ vai của đối phương.

Baker hít sâu ổn định tâm tình một chút, lắp bắp nói: “Là thế này, ngài đã cứu tôi, tôi phi thường cảm kích, vì vậy tôi hy vọng ngài cho phép tôi trở thành hộ vệ của ngài. Tôi có thể đi theo bên cạnh ngài sao?”

Yannick lắc đầu: “Hiện tại Thành St Mery đang chiêu mộ binh sỹ, anh đã có tư lịch anh dũng ở La Serena, khẳng định có thể thăng chức làm tiểu đội trưởng. Tôi chỉ là một đê giai thần quan, anh đi theo tôi không có tiền đồ.”

Baker nóng nảy: “Tôi không cần tiền đồ, tôi chỉ muốn báo đáp ngài, bảo hộ an toàn cho ngài, mặc kệ ngài muốn đi đâu tôi cũng sẽ theo hầu bên cạnh. Xin ngài hãy đáp ứng tôi!”

Sophia cũng nói: “Yannick, tuy rằng anh hiện tại chỉ là thần quan cấp thấp, nhưng tương lai ai lại đoán được gì, bên cạnh anh cũng rất cần một phó thủ, tôi cho rằng anh nên đáp ứng anh ta! Về phần kiếm thuật, tôi có thể dạy anh ấy, cho dù tôi không được, không phải còn có Fezel sao!”

Yannick nhìn thần sắc nghiêm túc của Baker, biết lời nói của Sophia rất có đạo lý, y đích xác cần một người đủ trung thành đi theo bên cạnh giúp đỡ.

“Vậy Mary và Jian phải làm sao, các nàng đều còn quá trẻ, cần sự bảo hộ của anh. Nếu anh cứ thế bỏ lại bọn họ, thật sự sẽ không sao chứ?”

Baker nói: “Chúng tôi đã mua một căn nhà tại St Mery, hai em ấy cũng đã dọn vào, cha mẹ chúng tôi có lưu lại một khoảng di sản, tôi đều để lại cho các em. Chỉ cần thành St Mery có thể an toàn, sinh hoạt của bọn họ cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, nếu như nơi này có nguy hiểm tôi lại lần nữa đưa hai em ấy đi tìm nơi khác để dàn xếp. Đương nhiên, nếu như được ngài cho phép.”

“Đương nhiên, hai thiếu nữ đáng yêu ấy nên có được sinh hoạt an ổn.” Yannick nói, “Thế nhưng Baker, anh thực sự đã suy nghĩ kỹ sao? Nếu anh đi theo tôi, sau này có thể phải bôn ba khắp nơi, tôi cũng không chắc chắc có thể cung cấp sinh hoạt sung túc cho anh.”

“Không sao cả!”

Baker lộ ra nụ cười vui vẻ, y học theo dáng dấp của những kỵ sỹ kia, quỳ một gối xuống, đặt trán chạm vào bàn tay thần quan thành kính phát thệ: “Ngài là người đã ban cho tôi sinh mạng mới, có thể đi theo ngài là vinh hạnh lớn nhất của tôi, cho dù cần thiết vì ngài dâng ra sinh mạng! Quang Minh nữ thần tại thượng, xin ngài làm chứng cho lời thề của tôi!”

Động tác của y không ưu mỹ như nhóm kỵ sỹ chính quy kia, thậm chí còn có chút vụng về, y phục binh lính trên người cũng đã rất cũ nát, thế nhưng xuyên qua vẻ mặt và động tác của Baker, Yannick có thể nhìn ra được một phần trịnh trọng và nghiêm túc, đủ để chứng minh tính xác thực trong lời nói của y.

Fezel ở bên cạnh huýt sáo một tiếng, trêu chọc: “Oh, chúc mừng! Thần quan Yannick thân ái của chúng ta đã bước lên hành trình chinh phục đại lục Olin! Nhìn xem, ngài ấy đã có vị kỵ sỹ trung thành vô hạn đầu tiên!”

Một Baker đột ngột xuất hiện cũng không cản trở sự hăng hái của mọi người.

Vừa ra cửa không bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy không ít người đang xếp thành hàng dài, đội ngũ bắt đầu từ tòa thị chính kéo dài tận đến phía trước những cửa hàng trên phố thương nghiệp, kéo theo chuyện mua bán của những cửa hàng kia cũng nhộn nhịp hơn nhiều.

“Cái này cũng quá khoa trương rồi!” Fezel tấm tắc líu lưỡi.

Trước cửa tòa thị chính còn có binh sỹ canh giữ, vì tránh cho tràng diện hỗn loạn, mỗi lần chỉ cho vài người đi vào, mà những người đi từ bên trong ra, trên mặt đều mang theo nụ cười vui mừng không xiết.

Fezel tiện tay lôi kéo một kiếm sỹ trẻ tuổi đang xếp hàng: “Này, thằng nhóc! Các người vì sao lại xếp hàng ở đây vậy?”

Kiếm sỹ trẻ tuổi: “Anh không biết sao, hôm nay các thần quan sẽ tổ chức trị liệu thân thể cho mọi người tại nơi này. Đây là chuyện tốt khó thể gặp được!”

Fezel giật mình: “Chẳng lẽ là ngài Vatican Ridge tự mình trị liệu cho mọi người?”

Vị kiếm sỹ trẻ tuổi kia dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc xem Fezel một chút: “Anh cho rằng Hồng y giáo chủ sẽ đích thân trị liệu cho bình dân sao? Chỉ cần có một cao giai thần quan tôi đã rất thỏa mãn rồi!”

Fezel: “… Nếu như mắt của tôi không có vấn đề thì, thân thể của cậu nhìn qua rất khỏe mạnh.”

Kiếm sỹ trẻ: “Không có bị thương cũng có thể xin thần quan chúc phúc, nghe nói đám xác sống ở La Serena còn biết sử dụng ma pháp, nói không chừng có sự chúc phúc của thần quan gia trì là có thể miễn dịch tổn thương!”

Fezel: “… Do ai nói đám xác sống ở La Serena biết ma pháp?”

Kiếm sỹ trẻ: “Chẳng lẽ không đúng sao? Tất cả mọi người nói như vậy!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Fezel lười giải thích, có lệ vỗ vỗ vai đối phương. “Như vậy, nhóc con, chúc cậu nhiều may mắn!”

Đám người Avra đã sớm nghe được cuộc đối thoại, đều cảm thấy khó thể tin tưởng: “Làm sao lại bị lan truyền thành như vậy, nếu xác sống thật sự biết ma pháp, chúng ta phỏng chừng cũng không có cơ hội chạy trốn đến St Mery đâu!”

Yannick đối với việc này thật ra còn rất bình tĩnh: “Nhân loại luôn có thói quen đem những thứ đáng sợ càng thêm khuếch đại, như vậy mới phù hợp với sự tưởng tượng trong lòng họ.”

Bởi vì biết vị Hồng y giáo chủ kia không ở bên trong, mọi người cũng không có hứng thú vây xem, muốn xin thần quan chúc phúc? Trước mặt bọn họ không phải có một vị sao? Hà tất bỏ gần tìm xa đi xếp hàng cầu cạnh cái gì cao giai thần quan? —— Mặc dù Yannick hiện tại vẫn mặc áo bào đê giai, thế nhưng nhóm người Sophia đều biết, năng lực của y đã vượt xa hơn rất nhiều.

Cho dù tình huống hiện tại đã không còn giống với lúc ở La Serena, Yannick không còn là thần quan duy nhất có thể giải trừ cái chết đen, hơn nữa số lượng thần quan ở thành St Mery hiện tại đã đủ để chống chọi với các pháp sư, thế nhưng ở trong lòng nhóm người Sophia, y vẫn là tồn tại đặc thù.

“Nếu không chúng ta đi phố thương nghiệp dạo một vòng? Tôi muốn mua một ít ma tinh hoặc quyển trục. Tôi cảm thấy thực lực hiện tại của mình quá yếu, gặp phải xác sống cũng không giúp được gì, cần phải gia tăng thời gian luyện tập ma pháp mới được!”

Đề nghị của D’Antonio chiếm được sự tán thành của tất cả mọi người.

Yannick chỉ cần nghĩ đến hai quyển trục trị giá một trăm đồng vàng vừa bị mình dùng hết liền có chút tiếc rẻ đến mức khóe miệng cũng co quắp. Nhất là khi, người y muốn tìm không chỉ không bị một chút thương tổn nào mà còn trực tiếp đem y đè xuống!

Tuy rằng y đã sử dụng trị liệu thuật khiến trên cơ thể không còn nhìn thấy những vết tích ngổn ngang kia nữa, thế nhưng bộ vị nào đó trên người vẫn còn rất không thoải mái. Mà càng khiến cho y khó thể mở miệng hơn chính là, suốt tràng hoạt động gần như có tính đơn phương cưỡng bách đêm qua, y cũng không phải từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được vui thích —— cho dù thần quan rất không muốn thừa nhận điểm này.

Vào buổi sáng khi thức dậy, phát hiện pháp sư không có ở bên cạnh, thành thật mà nói Yannick tuy rằng không nén được ảo não, thế nhưng cũng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì y thực sự không biết nên đối mặt với Chris như thế nào —— hưng sư vấn tội? Oh thôi đi, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ngay khi cưỡиɠ ɠiαи biến thành hợp gian, y làm gì còn tư cách lớn tiếng chỉ trích chứ?

Đương nhiên, nếu như hiện tại Chris còn đứng ở trước mặt y, y cũng không ngại hung hăng cho đối phương một quyền. Dù sao loại chuyện hoang đường này cũng không phải do y khơi mào trước, hơn nữa y căn bản cũng chưa từng nghĩ đến sẽ cải biến quan hệ sư đồ của cả hai!