Quyền Trượng

Quyển 2 - Chương 48

Áo bào thần quan bị xé rách, làn da trắng nõn mềm mịn triệt để bại lộ trước mắt pháp sư, áo choàng màu lam nhạt thoáng cái đã bị kéo đến thắt lưng, hai điểm hồng hồngt trước ngực bởi vì vải vóc ma sát rồi lại đột ngột tiếp xúc với không khí trong nháy mắt hơi cứng lại, nhô lên. Pháp sư không chút nghĩ ngợi liền phủ thân xuống, trực tiếp đem hai điểm màu hồng nhạt nọ xoa nắn biến thành sắc đỏ tươi đẹp, khiến thần quan đau đến không khỏi nhíu mày, lại càng không ngừng giãy dụa, chỉ là toàn bộ sức lực đều bị pháp sư chèn ép. Cứ thế đùa giỡn một hồi, hai người vô ý lau súng cướp cò đều trở nên cứng rắn, thân thể dính sát vào cùng nhau, cách một lớp vải vóc không ngừng ma sát.

Một người xinh đẹp, mặc kệ có mặc quần áo thế nào vẫn cứ xinh đẹp, mà quá trình đem quần áo trút xuống khỏi cơ thể lại càng là một loại hưởng thụ của thị giác.

Pháp sư tuy rằng khuyết thiếu kinh nghiệm thực tiễn, thế nhưng việc này cũng không đối nghịch với tinh thần nghiên cứu phong phú của hắn.

Thời gian tiếp đó, thần quan chân chính cảm nhận được cái gì gọi là không tìm chết thì không phải chết, cái gì gọi là nói sai một câu dẫn phát huyết án, không, là thất thân thảm án!

Mà lúc này, thân ái hắc meo meo quân của chúng ta cũng đã khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là thứ tốt phải múc liền tay, nếu để lâu ngày người khác rinh đi!

Ôi cái đệt!!!

Xu hướng phát triển của chuyện này hoàn toàn thoát khỏi tầm tay hắn, đến trình độ hiện tại, đã không phải nói ngừng là có thể ngừng được.

Thần quan thiếu chút nữa đã hối hận đứt ruột, chỉ là khí lực hiện tại của y hoàn toàn không phải đối thủ với Chris, thử nghĩ một chút, so sánh khí lực giữa một thần quan bình thường và một pháp sư đã hắc hóa, kẻ thắng nhất định là người sau. Về phương diện khác, nam nhân là loại động vật cảm quan, không chịu nổi trêu chọc, cho dù là thần quan thuộc hệ cấm dục cũng không ngoại lệ —— huống chi trong lúc bộ vị mẫn cảm yếu ớt nhất trên người bị kẻ khác ngậm trong miện phun ra nuốt vào đùa bỡn… ai cũng chỉ có thể hoàn toàn để mặc cho đối phương định đoạt.

Trong phòng phảng phất hương vị nồng ấm của củi lửa thiêu đốt, thần quan nằm ngửa trên giường lớn, thân thể cong lên, hai chân bị ép mở, nút buộc của áo ngủ cũng đã cởi ra hơn phân nửa, lộn xộn rũ trên khủy tay.

Pháp sư hắc y lấy ra tinh thần chuyện chú khi nghiên cứu ma pháp mà nghiêm túc đối xử với những việc trước mắt, khoang miệng ngậm một túi cầu, đầu lưỡi nhiều lần liếʍ cọ xung quanh, bên này vừa xong liền đổi bên kia, thẳng đến hai viên cầu vốn trắng nõn cũng bị mυ'ŧ liếʍ ra một tầng sáng bóng, cộng thêm chút sắc hồng nhạt.

Đương nhiên, cây dài ở giữa là bảo bối trọng yếu nhất, pháp sư cũng không hề quên xót, trong lúc đang dùng đầu lưỡi đùa giỡn song cầu hắn cũng không quên lấy ngón tay đùa bỡn lỗ nhỏ bên trên thanh trụ, có lúc dùng móng tay nhẹ nhàng khảy khảy, có lúc lại trêu chọc lớp da bao bọc phía trước thế nhưng hết lần này đến lần khác cố ý nắm chặt gốc rể không cho y bắn ra, lại còn chậm rãi đùa bỡn hai quả cầu đã bắt đầu trầm nặng, quả thực thiếu chút nữa đã trêu đùa thần quan đến phát khóc.

“Vô lại, mau buông tay ra!” Không có người nam nhân nào có thể chịu được loại dằn vặt ngọt ngào này, y là thần quan chứ không phải thái giám, đương nhiên cũng không thể.

Hiện tại Yannick đã hoàn toàn khóc không ra nước mắt, tiến thoái lưỡng nan, ai biết y chỉ bất quá thuận miệng nói ra một câu muốn nuôi tình nhân lại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của Chris đến thế này.

Pháp sư vậy mà cũng ngoan ngoãn dừng tay —— chỉ là buông tha hai quả cầu mà thôi, vẫn còn nắm chặt gốc rễ của người nọ không chịu buông ra, hắn bật người dậy, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Thân thể của thần quan tóc bạch kim đã phủ đầy dấu vết loang lổ, đầu v* bị chà đạp đến sưng đỏ, run rẩy dựng lên trong không khí, phảng phất đang chờ tràng sủng hạnh kế tiếp của pháp sư.

Thần quan mặt mày đỏ ửng, khóe mắt ướŧ áŧ, hai tay cầm lấy tay của pháp sư, thoạt nhìn vừa cự tuyệt vừa mời gọi. Tóc dài màu bạc mất trật tự bị rối loạn khắp nơi, có vài lọn mềm mại không biết từ lúc nào đã khoát lên thân thể cả hai.

Pháp sư liếc mắt một chút, thong dong nhặt lên vài sợi.

“Anh muốn làm gì?” Thần quan bất chợt có loại dự cảm bất tường, y nghiêng người muốn trốn tránh lại quên bảo bối của mình vẫn còn bị người kia chộp trong tay, nếu không phải Chris kịp thời dùng chân của mình mạnh mẽ ngăn cản y, thần quan rất có thể thật phải biến thành thái giám, phỏng chừng lúc đó ngay cả cao cấp trị liệu thuật cũng không dùng được.

Pháp sư không lên tiếng, hắn cầm một lọn tóc bạc kim quấn quanh tính khí dựng thẳng của thần quan vài vòng, sau đó còn thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.

“…” Em gái anh! Yannick cắn răng trừng mắt, hậu quả của việc giả vờ điệu bộ quá lâu chính là, y nhất thời cũng không nghẹn ra câu mắng người nào, huống hồ lúc này còn phải phân thần nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ.

“Em không vui sao?” Pháp sư có chút nghi hoặc, “《Một trăm chiêu kỹ xảo ái tình trên đại lục Olin》đã nhận định rằng làm như vậy đối phương sẽ có thể nghiệm tốt hơn, trong giáo trình vốn nói phải dùng dây lụa buộc tóc, bất quá tóc của em rất dài, ta liền đổi thành như vậy.”

Nói xong, ngón tay lại vuốt ve hơn nửa bộ phận mà tóc bạch kim không quấn quanh, còn nhặt lên vài sợi tóc, cắm nhẹ vào lỗ nhỏ phía trên.

“…!!!” Thần quan tức thời mở to mắt, thân thể theo phản xạ cong lên muốn bắn ra, cả đôi mắt màu xanh nhạt đong đầy nước mắt sinh lý, giống như đôi hồ nước trong suốt tùy thời đều có thể tràn ra ngoài.

Y cũng sắp bị đùa chết rồi!

“Dừng tay… mau dừng tay!” Y kịch liệt thở dốc, thật vất vả phun ra một câu đầy đủ.

Pháp sư quan sát y một lúc lâu, lắc đầu: “Ta thấy biểu tình của em cũng không giống lời em nói, trong giáo trình viết rằng, tại thời điểm này mọi người đều sẽ nói những lời trái ngược với phản ứng của thân thể.”

Là cái giáo trình quỷ quái gì, ông phải đốt nó! Thần quan cắn răng, l*иg ngực càng không ngừng phập phồng, cái loại vừa ngứa vừa đau vừa nhột lại không có biện pháp giải phóng cảm xúc này khiến y một lần lại một lần thất thần, muốn cởi lọn tóc bạch kim ra nhưng bàn tay lại bị pháp sư vững vàng chế trụ.

Người nọ thả ra đầu v* đã sưng đỏ gấp hai so với ban đầu, dùng một pháp thuật nhỏ đem hai tay y cố định lên đầu giường, giải phóng bàn tay của mình, bắt đầu tấn công u huyệt phía sau.

“A…” Thần quan đã bị hành hạ đến ngay giọng cũng không cất lên được, chỉ có thể không ngừng uốn éo thân hình, nào biết lại càng đem bản thân đẩy sâu vào tay đối phương.

Phía sau chưa từng bị khai thác, căng chặt mấp máy, dựa vào cảm giác nguy cơ mãnh liệt thần quan cũng không đoái hoài tới việc khác, thân thể lập tức lui về phía sau, thuận tiện còn phô trương thanh thế đe dọa: “Chris, không không, đạo sư! Tôi là môn đồ của anh, đây là nghịch luân! Chỉ cần anh buông tôi ra, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đáp ứng! Bằng không, chúng ta đổi vị trí, kỹ thuật của tôi tốt hơn anh, thật đấy, tôi có thể khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái… Ah!”

Một ngón tay mang theo vật thể dạng keo dính dấp đã vói vào dò đường, pháp sư hắc y không biết từ nơi nào tìm tới dược vật trợ hứng, cư nhiên còn tản ra hương vị dễ ngửi.

“Trong《Dạy bạn làm sao nắm bắt ái tình》có nói, nếu như lúc bạn hôn đối phương, đối phương còn đáp lại và biểu thị thích thú, bạn phải bắt chặt tất cả cơ hội chủ động.”

Pháp sư hắc y mặc không thay đổi trần thuật những gì đọc được trong sách, động tác trên tay lại trịnh trọng giống như đang tiến hành thí nghiệm ma pháp dược tề vĩ đại gì đó.”Em vừa đáp lại, vì vậy ta cần chủ động.”

Không không không, đó chỉ bởi vì sự tự tôn không chịu thua chết tiệt của nam nhân mà thôi!!! Thần quan lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không có cách nào phản kháng sự hòa tan của dược vật trong cơ thể, một ngón tay cuối cùng cũng triệt để tiến vào.

“Rất thông thuận.” Chris dùng giọng điệu làm thí nghiệm để biểu đạt nội dung hèn mọn, sau đó lại dần dần tăng thêm số lượng ngón tay, thẳng đến khi cái miệng nhỏ nọ đã hoàn toàn bị khuếch trương, tham lam đem ba đầu ngón tay đều nuốt vào, hơn nữa còn không ngừng mấp máy biểu đạt muốn càng nhiều thêm.

“Hình như thời cơ đã thành thục?” Hắc y pháp sư cau mày, hồi tưởng nội dung trong sách.

—— Lúc này bạn phải ôn nhu hỏi người đó, có thể sao.

“Có thể sao?”

Thần quan đã nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Hắc meo meo hóa đá dưới sàn cảm nhận được giường chiếu lay động kịch liệt, nghe tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ đan xen vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc nấc của thần quan, cho dù không có tận mắt thấy cũng có thể tưởng tượng được tràng cảnh có bao nhiêu kịch liệt hương diễm.

Làm một điển hình phản diện của “Sớm biết như vậy, hà tất ban đầu”, hắn đã không còn gì muốn nói.

Thực sự đã không còn gì muốn nói.

Thịt của ta…

Thịt đã vào miệng của ta…

Ta vốn có thể ăn tươi nuốt sống miếng thịt này…

Cứ như vậy bay mất.

Nếu như thời gian có thể chảy ngược, nhân sinh có thể quay về, hắn nhất định phải tiến vào cái lữ quán kia! Nhất định!



So với La Serena đã bị xác sống chiếm đống, thành St Mery quả thực tươi đẹp như thiên đường.

Đường phố phồn hoa, người đông như dệt cửi, được bài danh là thành bang lớn thứ hai của đế quốc, quy mô của hiển nhiên St Mery lớn hơn La Serena rất nhiều, tuy rằng làn sóng dân chạy nạn cùng với không ít pháp sư, thần quan và kiếm sỹ được phái tới dũng mãnh tràn vào khiến thành St Mery có chút rung động nhỏ, nhưng rất nhanh cũng đã bình tĩnh trở lại. Dù sao sự kinh hoảng nghe từ người khác có khủng khϊếp thế nào cũng chỉ là nghe nói, khi con người không có tự mình trải qua bẳn năng của họ vẫn luôn luôn thuận theo thói quen mê hoặc bản thân.

Nhóm người tiếp viện từ đế đô tới khiến nhân khẩu trong thành St Mery thoáng cái đông hơn rất nhiều, mà thành chủ Tyler một đường bụi đất từ La Serena đã bị đẩy qua một bên tìm chỗ mát mẻ, hơn nữa còn phải đợi chờ lo lắng sau khi trở về đế đô sẽ bị hạch tội. Quan trên của thành St Mery cũng không muốn cùng hắn kết bạn trở về đế đô bị vây xem, thừa dịp xác sống còn chưa đột kích đã bắt đầu không ngừng mượn hơi các pháp sư và thần quan về một chỗ, lo nghĩ đối sách.

Dưới loại tình huống này, loại đẳng tôm cá bé mọn như Fezel căn bản không có khả năng tham dự vào hội nghị hạch tâm, Sophia và Avra càng không có bao nhiêu tác dụng, đừng nói chuyện lớn không cần các nàng quan tâm, ngay cả những việc nhỏ như chạy chân cũng không cần các nàng đi làm.

Bất quá, mọi người cũng vì vậy mà có thể nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, người nào người nấy việc đầu tiên khi đến thành St Mery chính là, tìm một chỗ ngủ suốt ba ngày ba đêm.

“Yannick đâu, anh ấy còn chưa nghỉ ngơi tốt sao?” Sophia rửa mặt hoàn tất, duỗi người, tinh thần phấn chấn bước đến hỏi Avra đang ngồi đọc sách trên salon.

“Có lẽ là vậy, lúc chúng tôi phát hiện, trên người anh ấy chảy rất nhiều máu, may mà có Chris ở đó.” Avra đặt sách xuống, vẻ mặt không giấu được lo âu.

… Bởi vì sự có mặt của người nọ nàng mới phải lo lắng! Sophia phỉ nhổ, tính tình của ngài Chris luôn nổi danh khó thể nắm bắt, từ việc hắn không nói không rằng liền rời đi làm hại Yannick vì muốn tìm người mới thụ thương mà xem, nàng đối với Chris quả là đầy bụng oán hận!

Lúc hai người đang trò chuyện,, D’Antonio cùng Fezel từ bên ngoài tiến đến.

Thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất, sắc mặt của D’Antonio nhìn qua đã khá hơn nhiều, tính tình cũng khôi phục bình thường, lúc nói chuyện với Avra cũng không mang theo tâm tình giận chó đánh mèo.

“Oh, các quý cô, bên ngoài náo nhiệt như vậy sao còn ngồi đây nhàm chán!” Vừa gặp hai cô gái, Fezel liền chờ không kịp chia sẻ tình cảnh mỉnh nhìn thấy ở bên ngoài. “Giáo đình cư nhiên phái tới một vị Hồng y đại giáo chủ tới, kỵ sỹ đoàn và thần quan đi theo có đến hơn mười vị đấy!”

“Hồng y giáo chủ?!” Sophia và Avra đều rất kinh ngạc, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giáo đình có mười hai vị Hồng y giáo chủ, địa vị gần với Giáo Hoàng. Làm người có quyền lực lãnh đạo tối cao, Giáo Hoàng rất ít khi đích thân lộ diện, bình thường nếu như các nơi xảy ra đại sự gì khiến Giáo chủ không thể tự giải quyết, lúc này Hồng y giáo chủ sẽ đại biểu Giáo Hoàng giá lâm xử lý.

Bởi vì bọn họ thường được xem thành sứ giả Giáo Hoàng, vì vậy cũng phô trương cực đại, mấy năm gần đây cũng không dễ dàng ra mặt. Hiện tại Giáo đình cư nhiên phái một vị Hồng y giáo chủ đên thành St Mery, không khỏi khiến cho mọi người miên man bất định.

“Vậy các pháp sư từ đến đế đô thì sao? Lẽ nào tứ đại Pháp Thánh cũng giá lâm?” Avra hỏi.

“Không đến mức như vậy.” Người trả lời nàng là D’Antonio, “Bất quá đều là pháp sư cao cấp, từ tổng bộ Ma pháp công hội trực tiếp phái tới, nghe nói khi đến đây bọn họ đều phải nghe sự chỉ đạo của ngài Val.”

Bởi vì sự tồn tại của Yannick, D’Antonio hiện tại cũng không quá phản cảm với Giáo đình, lúc nói đến thần quan cũng có thể sử dụng giọng điệu bình thường tự thuật, đương nhiên, bọn họ đối với đội hình cường đại phía pháp sư cũng vẫn có một loại cộng đồng vinh hạnh.

Avra rất lo lắng: “Có nhiều người tới như vậy, phải chăng đang biểu hiện tình huống không mấy lạc quan? Thành St Mery có thể thủ được sao?”

Fezel: “Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề, theo tin tức truyền đến, đám xác sống kia sau khi chiếm được La Serena cũng không tiếp tục tiến công.”

“Không tiếp tục tiến công?” Sophia kinh ngạc nói, “Như vậy, đại quân xác sống này quả nhiên đang được người chỉ huy sao? Lại là ai chứ?”

Fezel nhún vai: “Tiểu thư Sophia thân ái, vấn đề này quá sâu sắc rồi, tôi tuyệt đối không thể trả lời được. Bất quá có nhóm pháp sư và thần quan cường đại như vậy trấn thủ, thành St Mery hẳn không đến mức tái diễn lại bị kịch của La Serena. Chúng ta vẫn nên an tâm hưởng thụ ngày lành đi! Oh, được rồi, tôi còn phải hộ tống tiểu thư quay về đế đô, người cha Bá tước tôn kính của tiểu thư hẳn còn đang chờ tin tức của tôi! Vì vậy tôi thỉnh cầu người, trước khi gặp được ngài Bá tước, ngài cũng đừng nên theo thần quan Yannick chạy loạn khắp nơi nữa!”

Sophia không chút thục nữ liếc mắt: “Được rồi, vậy phải xem tâm tình của tôi, nếu như anh còn nói những lời mất hứng này nữa, tôi cũng không bảo đảm bản thân sẽ không chạy trốn!”

Fezel hiển nhiên cũng không có cách nào với vị Bá tước tiểu thư này, nghe thế liền đành phải giơ hai tay lên đầu hàng: “Được rồi, được rồi, từ giờ đến khi lên đường tôi bảo đảm sẽ không nhắc đến nữa! Bất quá tiểu thư cũng phải cho tôi một thời hạn xác thực chứ?”

Sophia không chút do dự nói: “Tôi sẽ đi cùng nhóm người Yannick, khi nào bọn họ đi đế đô tôi cũng sẽ quay về!”

Fezel cũng là một anh chàng phong lưu, làm sao không nhìn ra vị tiểu thư này đối với thần quan có chút ý tứ, bất quá loại cảm tình đã định trước không có kết quả này vẫn không nên đem ra đã kích nàng. Nói không chừng một khi Bá tước tiểu thư mất lứng lại chơi trò chạy trốn mất tăm, lúc đó hắn chỉ có thể ôm lấy túi tiền trống rỗng mà khóc lóc!

Vừa lúc đó, cửa phòng trước mặt bọn họ rốt cục cũng mở ra, thần quan ăn mặc chỉnh tề bước đến, phía sau còn đi theo một con mèo mun đuôi thật dài.

Mèo con rất đáng yêu, chỉ là tư thế bước đi có chút cứng ngắc, thỉnh thoảng còn giơ cùng tay cùng chân, thoạt nhìn có điểm hoạt kê.

Mọi người đều cất tiếng chào hỏi, thần quan cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt cùng rơi vào trên người D’Antonio: “D’Antonio, anh đã ổn chứ?”

D’Antonio có chút ngượng ngùng, hắn biết trong khoảng thời gian này mình đã tạo ra không ít phiền toái cho mọi người: “Đã khá hơn nhiều, cám ơn anh quan tâm.”

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của thần quan, Fezel ngạc nhiên hỏi: “Thần quan các hạ, ngài đã ngủ tròn hết ba ngày, chẳng lẽ còn chưa nghỉ ngơi tốt sao? Vết thương của ngài thật sự rất nặng?”

Cho dù da mặt của thần quan có dày hơn nữa, nghe xong những lời này cũng không nhịn được mặt già ửng đỏ, trong lòng lần thứ hai treo Chris lên hung hăng mắng một trận, ho nhẹ nói: “Tôi không sao, có thể là do tiêu hao ma lực quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi. Mọi người có ai nhìn thấy Chris không? “

“Ngài ấy không phải đã ra ngoài rồi sao, phòng của ngài ấy từ sáng sớm đã trống không.” D’Antonio nói, sáng nay hắn vốn định đi tìm Chris thỉnh giáo ma pháp.

Chạy trốn thật nhanh! Thần quan âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại bất động thanh sắc.

Avra ân cần nói: “Yannick, lúc anh đi tìm Chris đã gặp chuyện gì, vì sao lại chảy nhiều máu như vậy, khiến bọn tôi đều sợ hãi!”

Yannick đem chuyện mình đυ.ng phải ma vật ra kể lại một lần, chỉ là che giấu tình tiết hai ma vật nọ chiếm dụng thân thể của Azul và Lily. D’Antonio vừa mới bước khỏi bóng ma, lúc này nói ra không chỉ không có tác dụng gì, còn khiến cho tâm tình anh ta trở nên xấu đi.

Mọi người nghe được kinh hồn tán đảm, Sophia cau mày nói: “Sau này anh nghìn vạn lần không nên một mình mạo hiểm nữa!”

“Đương nhiên,” Nhìn vẻ quan tâm lo lắng không chút che giấu trên gương mặt đồng bạn, trái tim Yannick không khỏi ấm áp, “Tôi sẽ chú ý.”

“Được rồi, không nên như vậy, các quý ông quý bà, nguy hiểm đều đã đi qua rồi, chúng ta hẳn là nên nói một chút chuyện vui vẻ!” Fezel huýt sáo một tiếng: “Yannick thân ái, phía Giáo đình lần này vậy mà có thể phái ra một Hồng y giáo chủ, anh đoán xem là ai? Người này cũng là một đại nhân vật nha!”

Có thể khiến cho Fezel dùng giọng điệu tinh quái như vậy để diễn tả, người này nhất định rất nổi danh, Yannick suy nghĩ một chút, trong đẩu rất nhanh hiện ra một cái tên: “Arthur Vatican Ridge?”

Arthur Vatican Ridge, Hồng y đại giáo chủ trẻ tuổi nhất trong nghìn năm qua của Giáo đình.

Thân thể của y là một câu đố, những giả thuyết được mọi người gán lên cho y chưa từng dừng lại. Có người nói y là con riêng của Giáo Hoàng, cũng có người nói y thật ra là con riêng của Hoàng đế một quốc gia nào đó, bởi vì không có cách nào công khai thân phận nên từ nhỏ đã bị đưa vào Giáo đình bồi dưỡng.

Bất kể là loại thân thế nào, Arthur Vatican Ridge trẻ tuổi như vậy đã trở thành Hồng y giáo chủ nhất định phải có thực lực tương xứng, sự sủng ái đặc biệt của Giáo Hoàng đối với y là việc trên dưới Giáo đình đều công nhân, thậm chí rất nhiều người đều cho rằng, vị Hồng y giáo chủ này rất có thể là người thừa kế mà Giáo Hoàng bệ hạ nhận định.

Đương nhiên, bản thân Arthur Vatican Ridge cũng là một thiên tài khó gặp, năng lực xuất chúng, bằng không mặc kệ Giáo Hoàng có bao nhiêu yêu thích, dốc sức chống lưng thì y cũng không có cách nào phục chúng.

Một nhân vật nổi danh xa gần như vậy, trong ký ức Yannick thừa kế từ nguyên chủ tự nhiên cũng không xa lạ gì. Phải biết rằng trong khi ‘trạch nam’ Yannick hoàn toàn đắm chìm trong công cuộc sáng tác nghệ thuật vĩ đại của bản thân, giáo phụ kiêm dưỡng phụ của y thường xuyên dùng Arthur Vatican Ridge đến làm đối xứng để thúc giục, rất có tư thế ‘Nhìn xem con nhà người ta như thế này như thế nọ’, khiến cho nguyên chủ của cỗ thân thể này không khỏi sinh ra oán niệm rất sâu.

“Đúng vậy, đúng vậy, chính là y! Hồng y giáo chủ trẻ tuổi nhất lịch sử cùng với môn đồ thiên tài của Pháp Thánh, đương khi cả hai hội ngộ cùng nhau, mọi người không cảm thấy đây sẽ là một sự kiện vô cùng thú vị sao?” Trên mặt của Fezel tràn ngập biểu tình hứng thú xem náo nhiệt.

Cũng may quan hệ của Avra, D’Antonio và Yannick rất hòa hợp, khiến cho Fezel cũng quên mất sự ngăn cách giữa pháp sư và thần quan, nếu đổi thành bất kỳ một ai khác nghe được đều sẽ cho rằng hắn là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ trần trụi!

May là những người ở đây đều không tính toán với hắn, Sophia hỏi: “Đế quốc Garde cũng là quốc gia Giáo đình thường trú, Giáo Hoàng bệ hạ cũng từng đến đây công du một lần. Nhưng tôi hình như chưa từng thấy qua dung mạo của Arthur Vatican Ridge?”

Yannick giải thích cho nàng: “Nghe nói vị Hồng y giáo chủ này vẫn luôn thủ tại Tòa THánh, khi Giáo Hoàng đi công du hoặc ra ngoài có việc y sẽ lưu lại thay mặt Giáo Hoàng xử lý công việc của Giáo đình, vậy nên rất ít khi ra ngoài. Rất nhiều người đều chỉ có thể nghe được tên tuổi mà chưa từng nhìn thấy người thật.”