Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 116: Lời đồn

Editor: Linh

Có điều Chu thái y tuổi tác đã cao, thể lực không bằng lúc trước, khoảng thời gian trước đã có ý về hưu, Phùng Liên Dung cũng không muốn làm phiền ông, ngày hôm sau nghe nói Kim thị đã vào cung, liền dẫn theo Kim thái y đến Cảnh Nhân cung.

Kim thị vừa bái kiến Hoàng thái hậu xong thì nàng đến.

Hoàng thái hậu dò hỏi: "Sao lại đến đây lúc này?"

Phùng Liên Dung cười nói: "Hồi thái hậu nương nương, là Hoàng thượng phân phó, nói Vương phi có thai, kêu thϊếp thân mời Thái y đến xem."

Hoàng thái hậu rất là cao hứng, nhìn Kim thị nói: "Đây chính là chuyện cực tốt, sao vừa rồi không thấy nói với ai gia? Hay là xấu hổ?"

Bà tuy rằng trêu ghẹo, nhưng đến cùng giọng điệu không thân.

Dù sao Triệu Hữu Đường là bà nuôi lớn, hai người còn chưa nói đến vô cùng thân thiết chứ đừng nói đến thê tử của Triệu Hữu Trinh. Kim thị tự nhiên cũng biết, chỉ là theo lễ, từ Tuy Dương trở về bái kiến mẫu hậu trên danh nghĩa, nàng hé miệng cười cười.

Phùng Liên Dung nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hơi hơi kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng là một nữ nhân đầy đặn, không nghĩ tới dáng người cũng rất yểu điệu, trừ làn da hơi đen một chút, ngũ quan rất là thanh tú, lại là nữ nhi nhà quan, khí chất cũng đoan trang hào phóng.

Kim thị nhận được ánh mắt nàng, gửi qua một nụ cười thân thiện.

Hoàng thượng đối xử tốt với Triệu Hữu Trinh, như vậy Quý phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất, nàng không có lý do gì không cầu tốt.

Hai người đối mặt, nụ cười càng thêm rộng.

Phùng Liên Dung mời Kim thái y tiến lên bắt mạch cho Kim thị.

Hoàng thái hậu hỏi công việc lớn nhỏ trong cung: "Hiện giờ một mình ngươi quản, chỉ sợ cũng mệt mỏi nhỉ?"

Phùng Liên Dung nói: "Hồi Thái hậu nương nương, quả thật là như thế, chỉ mong Hoàng hậu có thể sớm ngày khỏe lại, thϊếp thân thật là không phải người có thể lo liệu việc này."

"Có điều chuyện cung nhân lần trước ngươi làm rất tốt," Hoàng hậu lời nói có thâm ý, "Hi vọng phần thiện tâm nhân từ này, ngươi có thể luôn luôn giữ vững."

Phùng Liên Dung gật đầu nói vâng.

Chỉ lát sau Kim thái y đã xem xong, tất cả đều tốt, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được, liền cười nói: "Tĩnh Vương phi thân thể rất tốt, không giống các đại gia khuê tú khác, có thể thấy được ngày thường thường xuyên đi lại, tương lai sinh con nhất định không phải vấn đề."

Kim thị hướng Hoàng thái hậu nói: "Đến Tuy Dương rồi thϊếp thân mới thường ra ngoài, lại nói, gầy hơn rất nhiều rồi."

Hoàng thái hậu cười nói: "Vậy cũng đúng, có điều đẹp hơn trước."

Phùng Liên Dung giờ mới hiểu được vì sao Kim thị không phải đầy đặn, hóa ra là đi Tuy Dương rồi biến gầy, nàng nghe xong rất hâm mộ, xem ra Kim thị xuất giá rồi không lại cổng trước không bước cổng trước không ra cổng sau như xưa. Triệu Hữu Trinh người hiền hòa như vậy, khẳng định là thường mang thê tử ra ngoài chơi, không chừng hai người còn ngồi thuyền đi tuần tra Trường Giang và Hoàng Hà nữa!

Thật có ý tứ!

Hoàng thái hậu nói: "Hữu Trinh cũng là, ngươi đã có tin vui còn không biết trở về cùng ngươi, lần tới ta bảo Hoàng thượng thúc giục, cũng không phải một mình hắn biết trị thủy."

Kim thị vội nói: "Cám ơn Thái hậu nương nương, thật ra tướng công là muốn bồi thϊếp hồi cung, là chính thϊếp thân cảm thấy không cần thiết. Tướng công chàng thích ở Tuy Dương vậy thì để chàng ở đó đi, với lại cách thϊếp thân sinh con còn lâu mà."

Hoàng thái hậu thấy nàng nói vậy cũng biết nàng là người hiểu lý lẽ, liền không lại nhắc lại.

Phùng Liên Dung lại hỏi Kim thị, Tĩnh Vương phủ thiếu cái gì, Kim thị lại khách khí từ chối, sau vẫn là Hoàng thái hậu tự mình đọc một ít gia cụ, vải vóc, Kim thị mới miễn cưỡng nhận.

Phùng Liên Dung nhất nhất ghi nhớ.

Hai người ngồi thêm một lát liền cáo từ.

Trên đường gặp được Triệu Hữu Ngô, thật ra hắn cố ý đến xem Kim thị, trong miệng lại nói: "Không ngờ lại khéo vậy."

Phùng Liên Dung buồn cười.

Kim thị hành lễ nói: "Bái kiến Tứ điện hạ."

"Ca ca ta huynh ấy khỏe không?" Triệu Hữu Ngô hỏi, "Sao không cùng tẩu tử trở về?"

Tướng công bề bộn nhiều việc, không chỉ tuần tra đường đêm còn quả đồng ruộng hai bên bờ nữa, là thϊếp thân bảo chàng không cần trở về sớm, bằng không tâm tâm niệm niệm mấy cá này, ở nhà cũng không yên." Kim thị cười nói, "Có điều tướng công luôn nhắc đến Tứ điện hạ."

"Cái gì điện hạ điện hạ, bảo ta Tứ đệ là được." Triệu Hữu Ngô cười hì hì, "Nghe nói ta sắp có cháu trái rồi?"

Kim thị mặt đỏ lên.

Triệu Hữu Ngô lại nhìn Phùng Liên Dung: "Phùng Quý phi, hôm nay ta gọi phòng ăn chuẩn bị thỏ nướng, có thể để Tiểu Dương và A Lý qua ăn cơm với ta không?"

Hắn trước đây còn nhỏ, thường xuyên đi qua Diên Kỳ cung, giờ hắn đã lớn, ngày thường phong thần tuấn lãng, vì ngăn ngừa lời ra tiếng vào cũng không tốt đi qua, nhưng hắn lại rất thích hai đứa cháu trai, cho nên thường xuyên xin bọn họ qua Cảnh Kỳ điện chơi.

Phùng Liên Dung cười tủm tỉm: "Đương nhiên được."

Hai đứa con trai của nàng cũng thích Tứ thúc này.

Phùng Liên Dung nói xong rồi hướng về phía Kim thị nói: "Ngươi hiện đang có thai, cái gì cũng cần chú ý, có chuyện gì thì để nô tì làm, nhất là ba tháng đầu vô cùng quan trọng, ta sẽ mời Kim thái y cách một đoạn thời gian đến xem một lần."

Nàng nói chuyện ôn nhu, thái độ vô cùng thân thiện, Kim thị mặc dù mới cùng nàng gặp mặt lần đầu cũng đã rất thích nàng, nghe vậy cười nói: "Sợ làm phiền nương nương."

"Nào có gì, ta rất thích trẻ con, sau này ngươi sinh rồi, ba đứa con ta cũng có bạn chơi cùng."

Nàng nghĩ thầm, con của Triệu Hữu Trinh, nếu là bé trai, tương lai khẳng định cũng muốn vào cung đọc sách, vậy trong cung sẽ náo nhiệt hơn. Nếu là con gái, cũng có thể làm tỷ muội với tiểu thỏ, hiện nay trong cung chỉ có mình nàng là nữ, chính nàng cũng không biết khi nào mới có thể lại sinh, dù có sinh cũng không biết là nam hay nữ.

Trở lại Diên Kỳ cung nàng liền gọi Trương Duyên đến, còn có quản sự cô cô của thượng phục cục, phân phó bọn họ đưa những gì cần mua thêm đến Tĩnh Vương phủ.

Hai người xác nhận.

Trương Duyên lại hồi bẩm những vật cần bổ sung trong Diên Kỳ cung,

Lần trước nơi này của nàng vẫn chưa được bổ sung đầy đủ, có điều hiện cũng chỉ còn lại mấy gia cụ khắc hoa phức tạp, cần mất nhiều công phu, Phùng Liên Dung nói: "Cũng không gấp, làm từ từ cũng được, bảo bọn họ không cần vội."

Trương Duyên lên tiếng ứng, cùng quản sự cô cô rời đi.

Buổi tối, Triệu Hữu Đường đi qua, thấy hai đứa con trai không ở, cười nói: "Đến chỗ Hữu Ngô rồi hả?"

"Đúng vậy, bảo là muốn nướng thịt thỏ ăn."

"Tiểu tử này, ăn còn rất đa dạng, nhất định là gọi người đặt bếp trong sân nướng."

Phùng Liên Dung hé miệng cười: "Đúng vậy, vậy mới có ý tứ, nói không chừng còn để Tiểu Dương tự mình nướng nữa đấy." Nàng nghĩ nghĩ lại lo lắng, "Ui, có bị bỏng tay không nữa? Lửa bùng lên không được đâu. A Lý lại còn nhỏ."

"Đừng lo lắng vớ vẩn, Hữu Ngô lại không nhỏ, Trẫm thấy hắn làm việc vẫn đủ mạch lạc, nếu thật có nguy hiểm cũng sẽ không gọi bọn hắn đi." Triệu Hữu Đường an ủi, "Đừng nói bên cạnh còn có hoàng môn nữa."

Phùng Liên Dung nghĩ thấy cũng đúng, Triệu Hữu Ngô là thiếu niên, nhưng hoàng môn đều có kinh nghiệm, Hoàng Ích Tam cũng ở đó, nghĩ đến cũng không có việc gì, nàng lại nhẹ thở ra một hơi, tò mò hỏi: "Nói đến Tứ điện hạ, Hoàng thượng tính để hắn làm gì? Tam điện hạ trị thủy càng ngày càng tốt, nghe Vương phi nói còn biết quản cả đồng ruộng."

Triệu Hữu Đường vui mừng: "Đúng vậy, Tam đệ ngày càng có khả năng, hiện tại cho dù Tào đại nhân lui Trẫm cũng không lo lắng. Về phần Hữu Ngô, chờ thêm hai năm cho hắn đi Tông nhân phủ đi, ban đầu cũng là phiên vương quản, Trẫm thấy vẫn là trở về chỗ ban đầu."

Tông nhân phủ từ lúc bắt đầu khai quốc cũng đã có, chính là quản lý mấy việc của hoàng gia tôn thất, hiện giờ là Lễ bộ đón lấy, có chút ý tứ là chức quan nhàn tản, Phùng Liên Dung nghĩ, có lẽ hắn cảm thấy Triệu Hữu Ngô tuổi còn nhỏ, muốn để hắn rèn luyện, thứ hai, Triệu Hữu Ngô cũng không biểu hiện ra có gì đặc biệt thích.

Có điều loại chuyện như này nàng chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, quay đầu sai người dọn cơm.

Tới gần giờ thần hai đứa nhỏ mới trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn qua vô cùng hưng phấn.

Vừa hỏi, quả nhiên là ngồi bên đống lửa nướng thịt ăn.

Triệu Thừa Diễn cười nói: "Tứ thúc còn nướng gà ăn mày nữa, có điều không phải đặt trên lửa nướng, mà là bọc bùn rồi vùi dưới đống lửa nướng, rất thơm!"

"Còn nướng khoai ăn, ngọt như mật đường vậy." Triệu Thừa Mô cũng nói, kéo tay Phùng Liên Dung, "Lần tới chúng ta cũng nướng, mẫu phi, được không ạ?"

Phùng Liên Dung xoa đầu bọn họ: "Được, gọi phụ thân các con cùng nhau nướng."

Hai đứa nhỏ thỏa mãn, cao hứng phấn chấn đi ngủ.

Thoáng chớp mắt đã sắp đến cuối năm.

Ngày hôm đó là Triệu Huy Nghiên tròn một tuổi, chọn đồ vật đoán tương lai, Phùng Liên Dung đã sớm trang điểm tốt cho nàng, bên trong mặc chiếc áo màu hồng lựu thêu năm con dơi, bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng làm bằng da chồn, trên đầu đội mũ con thỏ, hiển nhiên chính là một tiểu thỏ.

Hai đứa con trai cũng không có lớp, cùng theo đến Cảnh Nhân cung.

Trong Cảnh Nhân cung, Triệu Thừa Dục đã ở, hai huynh đệ bái kiến Hoàng thái hậu, lại cùng Triệu Thừa Dục hành lễ, Hoàng thái hậu ôm Triệu Huy Nghiên, mặt mày đều là vui vẻ, cười nói: "Ui, thật sự là một tiểu công chúa xinh đẹp, Vĩnh Gia hồi nhỏ cũng như này đấy, đứa nhỏ này tương lai nhất định là một mỹ nhân."

Nói đến Trưởng công chúa Vĩnh Gia, cũng đúng là một đại mỹ nhân, chỉ là không phải kiểu ôn nhu, có vẻ có vài phần anh khí.

Hoàng thái hậu cũng khen Phùng Liên Dung vài câu: "Ba đứa nhỏ đều nuôi không sai, ngươi cũng vất vả."

Phùng Liên Dung khiêm tốn đáp lại mấy câu.

Hoàng thái hậu sai người khênh bàn lên, bên trên thả mấy đồ vật, có điều do Triệu Huy Nghiên là con gái, trừ bỏ mấy cái bình thường, còn bỏ thêm nhiều cái khác, ví dụ như cây kéo, thước đo, hoa văn, chỉ thêu, đây đều là nữ công, còn có gương đồng, các loại đồ trang sức.

Lúc này Triệu Hữu Đường cũng đến rồi.

Phùng Liên Dung nhìn nữ nhi bị đặt lên bàn, không khỏi có chút căng thẳng, ai bảo hai đứa con lần trước biểu hiện kỳ quái như vậy đâu, một đứa ăn hoa, một đứa nhỏ, bắt cũng không bắt, nàng chỉ mong Triệu Huy Nghiên có thể bình thường chút.

Triệu Hữu Đường ở bên tai nàng nói: "Chỉ là vui chút thôi, sợ cái gì."

Phùng Liên Dung lắc đầu, vui cũng phải vui bình thường một chút chứ!

Vừa rồi Hoàng thái hậu còn khen nàng đâu, lát sau con gái nàng cũng dính vào, làm sao bây giờ?

Mặt nàng vẫn căng thẳng, ánh mắt không chớp, biến thành chuyện này là chuyện vô cùng lớn, Triệu Hữu Đường buồn cười, nhưng không lại đùa nàng, cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Huy Nghiên.

Triệu Huy Nghiên ngồi trên bàn, đầu tiên là nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy tay trái nàng đầu tiên là cầm gương đồng, cười khanh khách.

Phùng Liên Dung nhẹ thở ra một hơi: Nữ nhi gia đều thích ăn mặc, không tệ không tệ.

Triệu Huy Nghiên chơi một lát, tay phải liền thò về phía bàn tính, bàn tính này có chút to, vừa cầm lên hạt châu va vào nhau phát ra thanh âm, nàng rất cao hứng, cười càng thêm vui vẻ. Tay trái ném gương đồng đi, dứt khoát hai tay đều bắt lấy bàn tính.

Phùng Liên Dung không biết nói gì, có điều vừa rồi bắt gương hẳn là cũng tính đi?

Hoàng thái hậu cười rộ lên: "Bàn tính tốt, ai gia hồi nhỏ cũng là bắt bàn tính, đừng nói, khi đó tiên sinh dạy đến số học, thật đúng là học rất nhanh."

Triệu Hữu Đường nói: "Vậy tiểu thỏ là giống mẫu hậu."

Mẫu tử hai người đều cười.

Phùng Liên Dung tiến lên ôm lấy Triệu Huy Nghiên, Hoàng thái hậu nói: "Đưa ta ôm đi."

Nàng liền đưa Triệu Huy Nghiên lại cho Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu thấy mắt nàng vừa to vừa tròn, càng thích, dứt khoát giữ nàng ở lại thêm một lát, Phùng Liên Dung không hề không vui, dù sao nữ nhi có Hoàng tổ mẫu ưu ái, đó là chuyện tốt, tức thời liền dẫn hai đứa con trai về trước.

Triệu Thừa Diễn nói: "Muội muội bắt bàn tính, tương lai có phải sẽ làm phòng thu chi tiên sinh không?"

Phùng Liên Dung cười hì hì: "Cái gì mà phòng thu chi tiên sinh, muội muội con lại như thế nào cũng là công chúa, sao lại đi tính sổ sách chứ?" Nàng chọc chọc đầu hắn, "Con lúc ấy còn bắt hoa ăn đấy, chẳng lẽ lớn lên đi trồng hoa hay sao? Cũng chỉ là đùa thôi."

Triệu Thừa Diễn nói: "Hóa ra là vậy, vậy đệ đệ thì sao?"

"Không bắt gì hết, ngủ gật." Nàng nhìn Triệu Thừa Mô.

Triệu Thừa Mô có chút kinh ngạc, hóa ra mình không bắt gì.

Triệu Thừa Diễn đã cười ha ha.

Phùng Liên Dung nhìn con trai lớn sang sảng, trong lòng đột nhiên có chua xót, ăn xong cái tết này là đến sang năm, hắn phải chuyển ra, nhưng chính nàng vẫn chưa nói với hắn, hiện tại cũng kéo không được, nàng nắm tay Triệu Thừa Diễn nói: "Tiểu Dương, con thường đến chỗ Tứ thúc, Tứ thúc một mình một tòa cung điện có phải rất tốt không, rộng rãi."

Triệu Thừa Diễn thật ra không quá rõ, nhưng cũng gật gật đầu.

"Về sau Tiểu Dương cũng giống vậy, được hay không?"

Triệu Thừa Diễn ngạc nhiên nói: "Vậy mẫu phi và đệ đệ muội muội ở đâu?"

"Tự nhiên là vẫn là Diên Kỳ cung, một mình Tiểu Dương chuyển ra thôi."

Triệu Thừa Diễn nghe vậy nóng nảy: "Không được, con không chuyển đâu, tuy rằng rộng rãi như lại quạnh quẽ, con muốn ở chung với mẫu phi, đệ đệ muội muội."

Phùng Liên Dung thở dài: "Nhưng con đã lớn, phải như vậy, con xem Tam thúc, Tứ thúc đã sớm ở tại Cảnh Kỳ điện, không ở chung với Hoàng tổ mẫu kìa. Hiện tại Tam thúc còn chuyển ra cung, bởi vì lớn rồi phải cưới thê, không tốt lại ở chung với mẫu phi."

"Cưới thế?" Triệu Thừa Diễn nhíu mày, "Tam thúc Tứ thúc đều rất lớn, cao hơn con nhiều, con con nhỏ mà." Hắn kéo tay áo Phùng Liên Dung, "Con không muốn chuyển ra ngoài, mẫu phi! Không muốn chuyển."

Hắn nắm chặt lấy tay áo Phùng Liên Dung, giọng nói tràn đầy cầu xin.

Phùng Liên Dung lại nói không được nữa.

Có điều nàng mềm lòng, Triệu Hữu Đường lại khác, nghe nói Triệu Thừa Diễn không chịu chuyển, đến diên Kỳ cung mở đầu liền mắng một trận, làm Triệu Thừa Diễn sợ đến mức mặt trắng bệch, một chữ cũng không dám nói. Đến năm sau, ngoan ngoãn chuyển đến Nguyên Hòa điện, cùng lúc đó, Triệu Thừa Dục cũng dọn đến Đông cung.

Mặc dù nói chuyện này thuận lời, nhưng Phùng Liên Dung và Triệu Thừa Diễn ngày ngày ở chung một chỗ, nào có thể không nhớ, không cách mấy ngày lại đi Nguyên Hòa điện một lần, Triệu Thừa Diễn cũng vậy, năm ba ngày lại về Diên Kỳ cung ăn cơm. Triệu Hữu Đường nghe nói, lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương của Phùng Liên Dung, chỉ phải mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao đứa nhỏ rất nhanh sẽ lớn lên, cản cũng không cản được, lâu rồi nàng từ từ sẽ quen.

Vẫn là cho nàng một ít thời gian thôi.

Sau đầu xuân, Triệu Huy Nghiên càng thêm hoạt bát, Phùng Liên Dung thường dẫn nàng đi chơi, tiểu cô nương mới biết đi, nghiêng ngả lảo đảo rất khoan khoái, nàng đặc biệt thích đi dưới giàn nho, đi vòng quanh giá trúc, nhưng học đi như vậy rất tốt, có cái đỡ.

Phùng Liên Dung thường ngồi ở bên cạnh, Kim Lan Bạch Lan hai cung nhân một trái một phải che chở, hai người cung nhân này là mới thăng lên để thay thế Kim Quý Ngân Quế, cũng coi như cơ trí.

Ngày hôm đó Phùng Liên Dung như cũ ngồi dưới giàn nho, mắt thấy sắc trời có chút tối, vừa mới chuẩn bị mang Triệu Huy Nghiên trở về thì thấy bọn Tiểu Lý vẻ mặt sợ hãi đi đến. Phùng Liên Dung khó hiểu, loại vẻ mặt này đã rất lâu rồi nàng chưa thấy qua trên mặt bọn họ.

Trong lòng nàng không khỏi nổi lên lo lắng, nhíu mày.

Tiểu Lý nói khẽ: "Nương nương, không biết sao lại như vậy, trong cung đột nhiên nổi lên lời đồn, nói Đại hoàng tử mới là Thái tử, còn nói là ý của ông trời."

Phùng Liên Dung đầu phát ra một tiếng ầm, cả kinh nói: "Ngươi nói cái gì?"

Đây không phải chuyện lớn bình thường đâu!

Nàng vội đi vào trước, kêu Tiểu Lý đi theo, vào đến trong điện, để Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên đi, có thể này mới gọi Chung ma ma đến.

Chung ma ma cũng rất giật mình.

Trong cung hay thay đổi, từ xưa đến nay Hoàng tử nhiều, thị phi cũng nhiều, mà lúc này mấy vị Hoàng tử còn nhỏ, vốn không cần lo lắng, sao lại đột nhên nổi lên loại tin đồn nhảm này? Phải biết, bị bên ngoài nghe thấy, tổn hại đối Phùng Liên Dung là rất lớn.

"Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?" Chung ma ma chất vấn, "Thế nào cũng không thể vô duyên vô cớ phát ra loại chuyện này?"

Tiểu Lý nói: "Nô tài cũng là ngày hôm nay đi ra ngoài mới nghe được, vẫn là có một hoàng môn biết vụиɠ ŧяộʍ nói cho nô tài, để nương nương làm chuẩn bị, nhưng rốt cục là từ nơi nào truyền ra vẫn chưabiết, nô tài đã sai người đi hỏi."

Phùng Liên Dung trong lòng bất an.

Qua một lát, một tên tiểu hoàng môn tiến lên nói: "Hóa ra buổi chiều hôm nay Đại hoàng tử đi chơi, ở trên đường nhặt được một cái rễ cây hình rồng, sợ là hôm trước mưa bị bật ra, Đại hoàng tử liền lấy chơi, bị người nhìn thấy."

Chung ma ma kinh hãi: "Hình rồng?"

Thái tử này mặc dù là Thái tử, nhưng chân long tiên tử chính là Hoàng thượng, bà nghĩ thế nào cũng thấy lo lắng, lập tức sai Tiểu Lý gọi Hoàng Ích Tam đến.

Hoàng Ích Tam rất nhanh liền đến.

Phùng Liên Dung hỏi: "Tiểu Dương thật sự nhặt được rễ cây đó?"

Hoàng Ích Tam cúi đầu trả lời: "Vâng, cùng trách nô tài mắt không sắc, Đại hoàng tử phát hiện trước tiến lên nhặt, nô tài cản cũng không kịp, sau đó mới phát hiện là..." Hoàng Ích Tam quỳ xuống, "Là nô tài sơ sẩy, vốn tưởng rằng không có chuyện gì, ai nghĩ tới lại truyền ra!"

Chung ma ma mắng: "Hồ đồ, cái đó là có thể nhặt à?"

Nhưng lại nghĩ lại, Triệu Thừa Diễn dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, tò mò, thật đúng là ngăn không được.

Chỉ là sự việc này từ đầu đến cuối đều lộ ra quỷ dị.

Phùng Liên Dung thận trọng, lại chậm chạp nói: "Xem ra ta phải đi Càn Thanh cung một chuyến."