Editor: Linh
Phùng Liên Dung phía trước cũng đã đến Khôn Ninh cung, có điều Phương Yên còn chưa tỉnh nên không nhìn thấy, hiện thời nghe nói đã tỉnh, tự nhiên là phải đi.
Nàng đứng ngoài cửa, chờ cung nhân bẩm báo.
Trời tháng tám, nhưng lại hơi hơi mang theo chút lạnh.
Thật ra ngày ấy biết được Phương Yên bị bệnh, nàng vẫn luôn đều rất lo lắng, chuyện sẽ không khéo như vậy chứ, nàng đột nhiên bị bệnh nhất định là có liên quan đến Triệu Hữu Đường.
Mà Triệu Hữu Đường chắc cũng là vì việc bổ sung đồ bị hỏng, cho nên hôm nay nàng đến đây, áp lực không nhỏ.
Cung nhân rất nhanh liền đi ra mời vào.
Phùng Liên Dung trên đường gặp được Trần Tố Hoa, nàng ta hơi khụy gối hành lễ, không nói lời nào đã cáo từ bước đi.
Nàng một đường đi vào phòng trong.
Phương Yên đang dựa vào đầu giường, hơi hơi giương mắt liền thấy nàng chậm rãi đi tới.
Phùng Liên Dung hôm nay mặc rất đơn giản, bên trong mặc chiếc áo màu xanh nhạt, bên ngoài mặc chiếc áo mỏng văn chìm, bên dưới là váy dài gấp nếp màu tuyết, trên mái tóc trừ một cây trâm bạch ngọc ra thì không mang đồ trang sức gì khác, có vẻ cực kì thanh lệ.
Trong lúc hoàng hốt, Phương Yên như nhìn đến ngày ấy, nàng ta kêu Phùng Liên Dung gặp mặt Triệu Hữu Đường.
Nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, nàng thế nhưng không có bao nhiêu thay đổi, mà bản thân, lấy gương ra soi mình, chỉ cảm thấy khóe mắt nếp nhăn mọc lan tràn, nếu không phải dùng son phấn tốt nhất, che cũng che không hết.
Nhưng Phùng Liên Dung làn da sạch sẽ, thần thái an bình, y như lúc trước.
Phương Yên bỗng cười lên.
Nếu năm ấy nàng ta biết được tương lai thì tốt rồi, chỉ tiếc, lúc ấy đã muộn.
Ánh mắt nàng ta hơi lóe lên, hoặc là, vẫn chưa tính quá muộn.
Nàng ta kêu Phùng Liên Dung ngồi xuống: "Nghe nói phía trước ngươi đã đến thăm ta rồi?"
"Hồi nương nương đúng vậy, thϊếp thân lo lắng nương nương bệnh, tiết trời dạo này khi lạnh khi nóng, nếu chưa khỏi hẳn sẽ dễ bị tái phát." Phùng Liên Dung giọng điệu ôn hòa.
Phương Yên ừ một tiếng: "Ta hiện tại đã đỡ hơn rồi."
Phùng Liên Dung gật gật đầu: "Vậy thϊếp thân an tâm, mong nương nương nhiều chú ý thân thể."
Phương Yên lại hơi đánh giá nàng chút.
Phùng Liên Dung ở trước mặt nàng ta luôn là bộ dáng khiêm tốn, chưa bao giờ từng ngỗ nghịch, nhưng nếu nàng thật sự là người như vậy, vì sao Triệu Hữu Đường lại che chở nàng như thế?
Nàng so với Hồ Quý phi thì không bằng, hiện thời Triệu Hữu Đường nói ra ý phế hậu, nói vậy có liên quan đến nàng!
Phương Yên trong đầu tự nhiên là tràn đầy hận ý, nhưng nàng ta khắc chế, thậm chí còn khẽ cười nói: "Hôm nay ngươi đã đến, ta cũng có chuyện nhờ vả."
Phùng Liên Dung ngẩn ra.
Đời này đây là lần đầu tiên Phương Yên nói có chuyện muốn giao thác cho nàng, nàng không khỏi sinh cảnh giác, lưng hơi thẳng lên hỏi: "Không biết nương nương nói là chuyện gì?"
Phương Yên thở dài một hơi nói: "Trung thu gần đến, ttrong cung tất cả sự vụ đều là bản cung đến quản, chỉ là thân thể của bản cung còn chưa tốt, thật sự lực bất tòng tâm, trừ ngươi ra cũng không còn người nào khác để tín nhiệm nữa. Ngươi từ sớm đã đi theo Hoàng thượng, đối quy củ trong cung rất quen thuộc, bản cung thấy ngươi có thể đảm đương việc này."
Phùng Liên Dung lắp bắp kinh hãi, đây là muốn nàng phụ trách tất cả công việc liên quan đến Trung thu?
"Nương nương," nàng do dự nói, "Thϊếp thân trước đây chưa bao giờ tiếp xúc đến mấy chuyện này, sợ sẽ làm hỏng."
Phương Yên cười nói: "Làm sao có thể, ngươi thông minh như vậy, chắc chắn có thể." Nàng ta ngừng một chút, "Ngươi cũng chớ sợ, lát nữa bản cung sẽ nói với mẫu hậu, thân mình của bản cung sợ là một năm nửa năm cũng không tốt lên được, Thái y cũng kêu bản cung phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Ngươi cũng là Quý phi, giúp đỡ bản cung cùng nhau xử lý lục cung không sao cả."
Phùng Liên Dung đôi mắt hơi trợn to.
Vừa rồi chỉ nói việc Trung thu, trong giây lát liền nhắc tới lục cung.
Phương Yên, nàng thật sự sẽ nguyện ý ủy quyền?
Nàng không phải người mù, Phương Yên đối nàng thế nào nàng rất rõ ràng, hiện thời thái độ Phương Yên đột nhiên tốt như vậy nhất định là có lý do, rốt cục, ngày ấy Triệu Hữu Đường đã nói gì?
Phùng Liên Dung trầm ngâm nửa khắc, đứng dậy hành lễ nói: "Nương nương tín nhiệm thϊếp thân như thế thϊếp thân thụ sủng nhược kinh, chỉ là thếp thân cũng có tự mình hiểu lấy, sợ là khó có thể gánh chịu đại nhậm này."
Phương Yên cười nói: "Cần gì khiêm tốn như thế, lát nữa bản cung sẽ phái Tri Xuân đến nói tỉ mỉ với ngươi."
Phùng Liên Dung chỉ phải cáo từ ra về.
Khi đi ra đến ngoài, Kim Quý Ngân Quế lòng tràn đầy đều là khϊếp sợ. Các nàng đi theo Phùng Liên Dung nhiều năm, tự nhiên vô cùng rõ ràng quan hệ giữa Phương Yên và Phùng Liên Dung.
Phương Yên ở trước mặt Phùng Liên Dung luôn là cường thế, mà thái độ của chủ tử thường là nhân nhượng cho khỏi phiền không cùng Phương Yên so đo, hiện thời nàng ta thế nhưng muốn chủ tử quản lý hậu cung!
Chuyện này giống như mặt trời mọc từ hướng Tây vậy.
Mấy người về đến Diên Kỳ cung, Kim Quế lập tức nói với Chung ma ma.
Chung ma ma phản ứng cũng như vậy.
Bà chạy đến trước mặt Phùng Liên Dung nói: "Chủ tử, phương diện này chỉ sợ có âm mưu đó! Sao chủ tử không từ chối cho xong việc? Nô tì không tin, Hoàng hậu nương nương thật sự không quản việc nữa!"
Phùng Liên Dung nói: "Ta cũng không nói đồng ý, chỉ là nương nương đã kéo Thái hậu nương nương ra," nàng ngừng một chút, "Nói vậy nhất định là Thái hậu nương nương cũng đồng ý, đến lúc đó chuyện xấu sẽ dừng trên đầu ta."
Chung ma ma khó hiểu, vì sao Thái hậu nương nương lại đồng ý?
Tuy rằng Hoàng thượng không thích Phương Yên, nhưng nàng ta vẫn là Hoàng hậu mà, sao lại tự dưng lui về mặt sau? Bà nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Xem ra chuyện hôm qua còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bà.
Phương Yên sinh bệnh là một chuyện, hành động ngày hôm nay khẳng định cũng không phải chỉ vì bị bệnh.
Chung ma ma lo lắng nhìn Phùng Liên Dung.
Chủ tử nhà mình hồn nhiên đơn thuần, nghĩ thật có thể làm được loại chuyện xấu thế này? Sau này, bà dù có phải liều cái mạng già này cũng phải giúp đỡ chủ tử thật tốt!
Lại nói Phương Yên rất nhanh liền phái người đến báo cho Thái hậu nương nương biết ý tưởng của mình.
Hoàng thái hậu nghe, trầm ngâm một lát mới nói với Tri Thu: " Nàng lần này thật đúng là bị thương thân thể, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, kêu Phùng Quý phi cùng nhau giải quyết lục cung cũng là lẽ thường. Dù sao nàng là Quý phi nương nương, trong cung này không còn phi tần nào vị phần cao hơn nàng, ai gia đã biết."
Đây là ý phê chuẩn.
Tri Thu lập tức đi ngay.
Chuyện này tự nhiên cũng phải cho Hoàng thượng biết, có điều đây lại là Hoàng thái hậu phái người đi báo cho biết.
Triệu Hữu Đường nghe xong, đặt bút trong tay xuống.
Hắn đứng dậy liền đi về hướng Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung vừa nghe Tri Xuân nói về Trung thu năm vừa rồi Phương Yên xử lý ra sao, nàng yên lặng nhớ kỹ, ngẫu nhiên sẽ hỏi một số vấn đề.
Chỉ là vấn đề này Tri Xuân có chút nói, có chút không nói rõ, có chút lại không nói.
Lúc này, Triệu Hữu Đường đến nơi.
Mọi người hành lễ.
Triệu Hữu Đường kêu đám người còn lại lui ra, chỉ chừa một mình Phùng Liên Dung.
"Hoàng hậu bảo nàng cùng nhau xử lý lục cung, nàng có muốn quản không?" Hắn đầu tiên liền hỏi việc này.
Phùng Liên Dung giật mình.
Có nghĩ...
Vấn đề này không rõ là thế nào, nàng thành thật trả lời: "Thật ra thϊếp thân quen biếng nhác, chuyện gì cũng chưa từng quản, nếu nói có nghĩ không, thϊếp thân là không nghĩ."
Nàng tính tình như vậy, cho đến bây giờ đều không có dã tâm, vốn cũng chỉ nguyện thoải mái vui vẻ qua ngày.
Nhưng Triệu Hữu Đường lại cố tình nghe ra ý của nàng, nhíu mày đáp: "Còn có đâu?"
Phùng Liên Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Thϊếp thân không nghĩ, nhưng không biết ý Hoàng thượng thế nào."
Triệu Hữu Đường nở nụ cười, nói nàng ngốc, nhưng là nàng có đôi khi thật đúng không ngốc.
Hắn xoa xoa đầu nàng: "Chuyện này là nên hỏi ta, Trẫm cảm thấy nếu Hoàng hậu đã bảo nàng lo, vậy nàng cứ nhúng ta vào đi."