Long Chi Đế Tu

Chương 7: "Tu luyện" buổi tối

Khi Lăng Thiên Hữu tỉnh dậy thì Tiếu Yên Nhiên cũng đã tỉnh, mỹ mâu mở rộng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiên Hữu, khuôn mặt ửng hồng, cúi đầu xuống khi Lăng Thiên Hữu nhìn nàng.

Lăng Thiên Hữu cũng rất bối rối, bây giờ hắn không biết phải đối mặt như thế nào, nàng là nữ nhân đã có chồng, đêm qua mình cùng nàng điên loan đảo phượng như vậy, bây giờ muốn mình đem nàng trả lại cho phu quân nàng, hắn làm sao chịu được, đang định mở miệng thì Tiếu Yên Nhiên lại đặt lên môi hắn một nụ hôn thật sâu, thì thào:

“Đừng nói....để ta nói....ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện” ngừng một lát Tiếu Yên Nhiên lại nói “.......20 năm trước có một gia tộc họ Tiếu, tộc nhân không dưới một ngàn, chỉ là sau một đêm lại chỉ còn lại vài chục người, tộc trưởng bị thương nặng phải dẫn theo thân nhân chạy trốn, thù gia vẫn không ngừng truy đuổi, tộc trưởng phải dẫn yheo tộc nhân chạy ra khỏi quốc gia của mình mới không còn bị thù gia truy sát, chỉ là ở nơi đất khách quê người, thân lại mang trọng thương, muốn lo cho mấy vị tộc nhân kia là việc không dễ dàng gì, vị tộc trưởng đành tiếp nhận sự giúp đỡ của Thôi gia, với điều kiện là con gái của vị tộc trưởng đó phải gã cho thiếu gia của Thôi gia, vì tộc nhân tộc trưởng đành phải chấp nhận, nữ tử kia không bằng lòng...nhưng nghĩ đến mấy mươi tộc nhân, không chốn dung thân, bị người khinh bạc nữ tử cũng đành chấp nhận...”

Lăng Thiên Hữu im lặng lắng nghe, hắn biết đây không phải một câu chuyện bình thường, đây là một phần mà nữ nhân trong lòng ngực hắn đã trãi qua.

Câu chuyện không dừng lại ở đó, thời gian cứ chậm qua đi, câu chuyện cũng ngày đến gần hiện tại, câu chuyện thật sự rất dài nó là 20 năm đã qua của Tiếu Yên Nhiên, cũng là một đoạn kí ức không mong muốn của nàng.

Lăng Thiên Hữu càng nghe càng rung động, cuối cùng là không thể tin được. 20 năm qua Tiếu Yên Nhiên và Thôi Tín sống với nhau không hề hạnh phúc, thời gian đầu Thôi Tín luôn hết mực yêu thương Tiếu Yên Nhiên khiến cho nàng dần buông bỏ rào cản tâm lý chậm rải chấp nhận hắn, khi nàng chấp nhận hắn, thì hắn lại lộ ra bộ mặt tham tài háo sắc, sau khi chiếm được thân thể nàng hắn lại không ngừng ra ngoài ăn chơi, chiêu hoa ghẹo ngyệt, trong lúc nàng mang thai hắn cũng không thèm đối hoài, mượn cớ dược thuật đang đến thời khắc mấu chốt cần bế quan, nhưng thực tế lại đem vợ bé bên ngoài về không ngừng vui vẻ, ca hát ngày đêm.

Từ đó Tiếu Yên Nhiên đã không còn gì lưu luyến với Thôi gia, thứ duy nhất khiến nàng bận tâm chính là Thôi Linh Nhi, phụ thân của nàng cũng rất quý đứa cháu ngoại này, đây cũng là nguyên nhân Thôi Tín rất để tâm với Thôi Linh Nhi. Thôi gia mặc dù là thế gia luyện dược, nhưng về mặc vũ lực lại không thể sánh bằng các gia tộc khác nên phải nhờ Tiếu gia của Tiếu Yên Nhiên để đối ngoại chống đối địch nhân, nói đúng hơn là hai gia tộc nương nhờ lẫn nhau, Thôi gia cấp tài, Tiếu gia bỏ sức. Vì vậy Thôi Tín mặc dù ăn chơi tráng tán cũng đều là làm trong âm thầm vì sợ phụ thân của Tiếu Yên Nhiên trở mặt, nên rất ít người biết được chân tướng.

Tiếu Yên Nhiên nói xong, đôi con ngươi ngập nước nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu đôi mắt nhu tình cũng nhìn thẳng vào Tiếu Yên Nhiên, Tiếu Yên Nhiên trước mặt hắn giờ đây giống như là một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu đang làm nũng, hai má ửng đỏ ngượng ngùng:

“Yêu Nhiên chỉ cần nàng đồng ý Lăng Thiên Hữu ta nguyện suốt đời này sẽ che chở cho nàng, yêu thương nàng, quyết không để nàng phải sống trong những ngày tháng giống như quá khứ nữa”

“Thật sao? chàng không chê ta già sao?”

“Già?....haha....nàng nếu cùng hành tẩu với ta người ta còn tưởng chúng ta là huynh muội nha!...haha”.

“Chàng đáng ghét...sau có thể trẻ như vậy chứ...rõ ràng là đang nịnh ta”.

Tiếu Yên Nhiên yêu kiều vỗ nhẹ vào lòng ngực rắn chắc của Lăng Thiên Hữu, mặc dù biết là hắn đang cố tình khen nàng, trong lòng lại không tránh khỏi ngọt ngào, có nữ nhân nào không thích người khác khen mình trẻ tuổi, xinh đẹp chứ?

Lăng Thiên Hữu thấy dáng vẻ hồi xuân của Tiếu Yên Nhiên tâm tình lại động, nhục côn bên dưới lại cứng lên.

Lăng Thiên Hữu tiến tới giữ tay nàng lại rồi kéo người nàng đứng lên mà đưa môi hôn lên má nàng. Tiếu Yên Nhiên nhắm mắt cảm nhận sư yêu thương mà hắn mang lại. Lăng Thiên Hữu vòng tay ôm gọn luôn nguyên thân hình mảnh mai của nàng vào lòng. hắn ghì sát người nàng rồi ghìm đôi môi mình lên đôi môi nàng. Tiếu Yên Nhiên từ từ hé môi đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng, lãng mạn của hắn. Hai người nhẹ nhàng mơn trớn đầu lưỡi của nhau, hơi thở thơm ngát của nàng khiến hắn say đắm.

Lăng Thiên Hữu rời môi nàng, hắn khom người di chuyển xuống cổ nàng, chiếc lưỡi cứ như thế mà đi xuống hai bầu vυ' căng tròn của Tiếu Yên Nhiên. Lăng Thiên Hữu úp mặt vào hai bầu vυ' căng tròn mà hít hà lấy mùi thơm trên khoảng ngực đó. hắn há miệng ngoạm lấy một bên vυ' mà mυ'ŧ thật mạnh:

“Ư...ưʍ...ôi...Thiên Hữu ca...ư...ư..”

Tiếu Yên Nhiên khẽ rên lên một tiếng khi vυ' nàng bị hắn bú ʍúŧ, nàng cong người như con tôm, vươn hai bầu vυ' ra, hai tay ôm lấy đầu hắn mà dí chặt vào khoảng ngực trần đó, đầu ngửa lên, miệng xuýt xoa rêи ɾỉ. Lăng Thiên Hữu vừa luân phiên bú hai bầu vυ' nàng, hai tay hắn thì không ngừng vuốt ve tấm lưng trần của nàng, một lúc sau hắn di chuyển xuống dưới, xoa nắn lên cặp mông căng tràn nảy nở của nàng. Đứng cúi một hồi lâu khá mỏi, Lăng Thiên Hữu liền quỳ xuống ngay trước hai chân nàng. Tiếu Yên Nhiên lúc này hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt hắn, phơi bày thân hình vệ nữ đầy nɧu͙© ɖu͙© trước ánh mắt của tình lang.

Lăng Thiên Hữu úp mặt vào giữa hai chân nàng, hắn nhắm mắt hít hà, tận hưởng hương vị đàn bà thơm ngát đang tỏa ra từ cái âʍ ɦộ xinh xắn của Tiếu Yên Nhiên, hơi thở hắn phả vào nóng hổi làm nàng thấy ngây ngất, hai chân nàng run run trước cảnh tượng lãng mạn này. hắn lắc đầu, ngọ ngoạy, cọ cọ sống mũi vào vùng tam giác ẩm ướt thơm ngát ấy. Tiếu Yên Nhiên ôm lấy đầu hắn, chà sát vào háng nàng, mông không ngừng sàng sê, hai chân khẽ banh ra miệng rêи ɾỉ:

“Ôi....ưʍ...ư....tướng công...liếʍ...liếʍ âm đ*o muội đi...muội muốn...ứ...ư..ôi...đúng rồi...vét sâu vào...a..a....muội sướиɠ...sướиɠ quá...ư...ư...a a..a....muội ra...a...a...a...”

Hắn ôm chặt lấy mông nàng, ép mặt hắn vào âʍ ɦộ nhòe nhoẹt đó. Lưỡi hắn liên tục vét sâu vào khe lạch đào suối tiên của nàng. Nước suối tiên tuông ra khắp khuôn mặt hắn. Dù hắn đã uống khá nhiều nhưng nó vẫn trào ra cả hai bên mép và làm ướt đẫm khuôn mặt hắn.

Lăng Thiên Hữu đứng dậy, hắn chưa kịp làm gì thì nàng đã vít khuôn mặt ướt đẫm nước nhờn đó vào mà nút chặt lấy lưỡi hắn, hôn một cách mãnh liệt và con hắc long thương cồng bạo, Tiếu Yên Nhiên liếʍ khắp khuôn mặt hắn, nàng như muốn nuốt hết nước âm đ*o của chính nàng đang dính trên khuôn mặt hắn, nàng cúi xuống liếʍ liếʍ hai đầu ti của hắn, một tay vội vã tóm lấy khúc gân nóng hổi bên dưới mà sục liên hồi:

“Yên Nhiên...muội tuyệt quá...ta sướиɠ...ư..ư..ư...”

Lưỡi nàng liên tục đánh lên hai đầu ti của hắn, tay không ngừng xục mạnh con hắc long thương khiến cho cái đầu khấc to bè ra, đỏ au. Nàng quỳ xuống há miệng ngậm lấy khúc thịt quen thuộc mà mυ'ŧ thật mạnh. Những tiếng nhóp nhép do nàng tạo ra vang khắp căn phòng:

“Ôi...ư...ư...ta chết mất.... Yên Nhiên...nút mạnh nữa lên...a...a...”

Được hắn cổ vũ, cái miệng nhỏ bé của nàng không ngừng nút ra, nút vào khúc thịt to tướng nỏng hổi đó của hắn. Thật kì lạ, miệng nàng thì nhỏ, hắc long thương hắn thì vừa to lại dài, nhìn nó nằm chật ngất trong miệng nàng mà cú hiện ra rồi lại mất hút vào trong họng, y như một nhà ảo thuật vậy. hắc long thương hắn như muốn nổ tung trước sức tấn công dữ dội và hoang dại của nàng. Lăng Thiên Hữu không chịu nổi, hắn sợ sẽ xuất tinh trước cơn sướиɠ như sóng biển không ngừng ập đến này, nên vội vàng rút hắc long thương ra khỏi miệng nàng, rồi vội vàng bế bổng thân hình của Tiếu Yên Nhiên lên.

Lăng Thiên Hữu bế Tiếu Yên Nhiên đặt nàng nằm ngửa trên thảm cỏ, hai chân nàng banh rộng, để lộ ra cái khe âm đ*o đỏ ửng và ướt đẫm nước nhờn, hắn cúi mặt xuống, le lưỡi vét sâu vào, rồi xì xụp hút cạn d*m thủy của nàng. Cả người Tiếu Yên Nhiên như bị điện giật, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng nảy lên từng hồi mỗi khi lưỡi hắn vét thật sâu vào trong:

“Ôi..za...a..a...a...chết muội...ư...ư..ư....muội sướиɠ...sướиɠ quá... ơi...ư..ư..Mau lên đây...nhét nó vào đi...chơi muội đi...ư..ư...ư..”

Tiếu Yên Nhiên liên tục rêи ɾỉ, phát ra những tiếng rên tục tĩu và dâʍ ɖu͙©. Nghe nàng nói vậy, Lăng Thiên Hữu ôm chặt lấy Tiếu Yên Nhiên rồi đè nàng xuống, Lăng Thiên Hữu trượt nhẹ con hắc long thương của hắn vào đúng cái khe âm đ*o của nàng. Nước nhờn của Tiếu Yên Nhiên đã chảy ra mà thấm chầm chậm vào thân hắc long thương của hắn. Khẽ gạt chân của Tiếu Yên Nhiên ra một chút, Lăng Thiên Hữu luồn tay xuống cầm con hắc long thương mà ấn chầm chậm vào bên trong cái lỗ âm đ*o ẩm ướt nhưng vô cùng khít khao. Tiếu Yên Nhiên biết vậy lên cũng dạng chân của mình to ra thêm một chút để con hắc long thương hắn có thể chui được vào bên trong. Khi đầu khắc của hắn nằm gọn trong đó, thì Tiếu Yên Nhiên khẽ cong người ưỡn mông lên để hắc long thương hắn đi sâu vào thêm một chút nữa, nàng cố kìm nén tiếng rên thổn thức của mình. Khẽ cong người lên Lăng Thiên Hữu đẩy chầm chậm con hắc long thương cho nó chui vào bên trong cái lỗ âm đ*o của Tiếu Yên Nhiên, sự khít khao y như lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy sướиɠ kinh khủng, đã vậy d*m thủy nóng bỏng của nàng còn chay ra bám quanh lấy thân hắc long thương khiến hắn không sao chịu nổi.

Khẽ nhấp vào dần dần, mỗi lúc hắc long thương hắn vào một sâu hơn, đến khi thấy đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lăng Thiên Hữu cong người rồi ấn cho con hắc long thương ngập sâu vào bên trong cái lỗ âm đ*o của Tiếu Yên Nhiên. Những thớ thịt ấm nóng ẩm ướt chầm chậm siết chặt lấy con hắc long thương của hắn. Lăng Thiên Hữu cứ như thế mà nhún chầm chậm, Tiếu Yên Nhiên thì khỏi phải nói, nàng sung sướиɠ tê người, nàng đưa hai chân thon thả lên cặp vào mông hắn mà nhún lên, những tiếng nhóp nhép dần dần vang lên khi bụng hắn chạm nhẹ vào bụng của nàng. Rồi cư như thế, Lăng Thiên Hữu tăng tốc cho đến khi tiếng da thịt của hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© va vào nhau vang lên bành bạch khắp bờ suối.

“Ôi...ta sướиɠ...sướиɠ quá... Yên Nhiên...muội thật...tuyệt vời...”

“Ứ ứ...,,nắc mạnh nữa lên...muội cũng sướиɠ...muội yêu huyh lắm...ư...ư...”

Tiếu Yên Nhiên liên tục thốt ra những tiếng rên ngắt quãng vô nghĩ vì sự sướиɠ khoái mà hắn mang lại.

Lăng Thiên Hữu thay đổi tư thế, hắn cúi xuống nút chặt lấy lưỡi nàng rồi xoay người nằm ngửa ra, cả hai cứ quấn chặt lấy lưỡi của nhau cho đến khi hắn nằm dưới, nàng nằm trên mới chịu nhả lưỡi ra. Tiếu Yên Nhiên chống hay tay xuống ngực hắn, nàng chủ động nhịp nhàng lên xuống để điều chỉnh nhịp độ sướиɠ, cặp mông nàng không ngừng sàng sê trên dương v*t của hắn. Lăng Thiên Hữu vươn hai tay lên bóp nghiên lấy cặρ √υ' đang nhấp nhô của nàng mà thưởng thức, ở tư thế này hắn nhìn được trọn vẹn thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tiếu Yên Nhiên, cặρ √υ' đầy đặn trắng tròn nảy nảy trước mặt và méo mó theo bàn tay của hắn, hai bàn tay kiều diễm của nàng áp trên ngực hắn, nhìn xuống dưới thì cái eo thon nhỏ làm nổi rõ cặp mông đầy căng, tuyệt hơn nữa là hắn tận mắt nhìn rõ con hắc long thương mình và âm đ*o nàng cọ xát nhau. Hắn thì đê mê, nàng cũng sướиɠ không kém. Tiếu Yên Nhiên thích thú nhún nhẩy, tóc tai rũ rượi nhưng gương mặt xinh đẹp toát ra một vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, trông nàng lúc này rất xinh nhưng vẻ xinh đẹp này khác xa với vẻ đoan trang và đài các của một quý phụ.

Tiếu Yên Nhiên nhún nhẩy trên người hắn cả canh giờ đồng hồ mà không hể thấy mệt mỏi, cả hai xoắn lấy nhau, lăn qua lăn lại để thay đổi tư thế, khi thì nàng nằm trên, khi thì hắn nằm trên... cứ thế, liên tục, liên tục... họ làʍ t̠ìиɦ không biết mệt mỏi, không cần biết ngày mai sẽ ra sau cả hai luôn thèm khát và tận hưởng... nàng thì mồ hôi nhễ nhại, tóc tai rũ rượi, còn hắn thì đê mê, ngây ngất vì quá sướиɠ. Sau hơn 2 canh giờ ái ân, Tiếu Yên Nhiên rã rời, kiệt sức, nàng gục xuống trên người Lăng Thiên Hữu, áp má trên ngực hắn, âm đ*o nàng tê rát nhưng vẫn không rời hắc long thương của hắn, Tiếu Yên Nhiên nằm lim dim, mê đắm, du͙© vọиɠ của nàng đã hoàn toàn thỏa mãn. Tuy nhiên, Lăng Thiên Hữu thì vẫn chưa lêи đỉиɦ, hắn quyết định làm cú chót, lật ngửa Tiếu Yên Nhiên xuống đút con hắc long thương vào miệng nàng mà nhịp nhàng ra vào, Tiếu Yên Nhiên cũng đã kịp làm quen với trò này, nàng há miệng nút con hắc long thương hắn thật mạnh, nhìn hai gò má nàng hóp vào khi nút con hắc long thương mình, Lăng Thiên Hữu hứng chí xuất thêm một đợt tinh khí vào miệng Tiếu Yên Nhiên, nàng sung sướиɠ đón nhận và nuốt sạch, không để sót một giọt nào tràn ra ngoài. Lăng Thiên Hữu chủ động nằm ngửa ra, Tiếu Yên Nhiên dù đã mệt, nhưng bỗng này ra một ý, nàng ngồi trên ngực hắn, kẹp mặt hắn giữa 2 bắp đùi nàng để âm đ*o nàng dâng ngay miệng hắn. Lăng Thiên Hữu thấy nàng chủ động như vậy thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, ngay lập tức nút chùn chụt chùn chụt âm đ*o nàng làm Tiếu Yên Nhiên sướиɠ rên cả người, nàng xuất khí đầy mặt hắn, hắn sung sướиɠ uống hết nước nhờn rỉ ra từ cái âm đ*o quý phụ xinh đẹp này... Bú nút xong xuôi cả hai nằm vật ra thở hổn hển và nghỉ mệt…

Tiếu Yên Nhiên vô cùng thỏa mãn đã lâu rồi nàng không được làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ như vậy, mỗi lần tìm nàng Thôi Tín đều là vì giải tỏa dục hỏa của hắn không hề quan tâm đến cảm giác của nàng, làm nàng sau mỗi lần đều là dục hỏa không nơi phát tiết.

Lăng Thiên Hữu nghỉ ngơi một chút lại giúp Tiếu Yên Nhiên mặc vào y phục, Tiếu Yên Nhiên rất thích cảm giác này, đây là lần đầu tiên nàng được một nam tử chính tay mặc y phục cho mình, cảm giác được yêu thương này làm nàng rất thỏa mãn.

Lăng Thiên Hữu nhìn Tiếu Yên Nhiên y phục đã chỉnh tề lại không khỏi ngẩn ngơ, bây giờ Tiếu Yên Nhiên lại trở về là một người phụ nữ đoan trang, không nhiễm bụi trần, trên người lại nhiều thêm nét quyến rũ của phụ nữ hồi xuân, hai má ửng hồng trong vừa cao quý lại vừa đáng yêu. Nhìn đến ánh mắt gọi là ngu người của Lăng Thiên Hữu Tiếu Yên Nhiên không khỏi cao hứng, khoát tay Lăng Thiên Hữu hướng về động phủ bước đi.

Lăng Thiên Hữu tâm hoa nộ phóng, trong lòng thầm cảm khái: ‘Ai...nhân sinh a....một quý phụ hoàn mỹ như vậy cũng bị ta thu tới tay, ta thực sự là quá ưu tú rồi....haizzz’.

Tiếu Yên Nhiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Thiên Hữu không khỏi nguy hoặc không biết hắn nghĩ gì? Nàng định mở lời nói lại thôi.Tiếu Yên Nhiên muốn nói cho Lăng Thiên Hữu biết là mọi chuyện đêm qua đều là do nàng cố ý, đánh thức hắn, thủ da^ʍ bên bờ suối đều là do nàng cố ý, vì ngay lần đầu tiên khi tiếp xúc với Lăng Thiên Hữu nàng đã cảm nhận được trên người hắn một loại khí tức khác lạ khiến cho tâm hồn nàng không khỏi dao động, ham muốn tìиɧ ɖu͙© tăng lên mạnh mẽ, trong đầu không ngừng nghĩ tới những cảnh giao hoan điên con hắc long thươngồng, làm cho nước âm đ*o bên dưới không ngừng chảy ra, đó cũng là lí do tại sao nàng lại phải sớm đổi bộ y phục khác. Không ngừng tiếp xúc với hắn làm nàng ngày càng khó nhịn được, cơ thể như muốn được thỏa mãn mãnh liệt, nàng đã thử dùng tay nhiều lần nhưng đều không được bao lâu lại hừng hực như ban đầu, nàng cảm giác chỉ có chơi nhau cùng với Lăng Thiên Hữu rồi mới có thể ngăn cản được loại cảm giác này, chính vì vậy mà đêm qua mới có sự việc kia.

Tuy nhiên, nàng không hề hối hặn về những việc đã làm, nàng cảm thấy mình đã quyết định đúng.

Tiếu Yên Nhiên và Lăng Thiên Hữu về tới động phủ thì thấy Thôi Linh Nhi đang đi tới đi lui trước cửa động phủ. Thôi Linh Nhi cũng vui mừng hướng hai người chạy đến:

“Mẫu thân, Thiên Hữu ca hai người đi đâu thế? Linh Nhi cứ tưởng hai người không cần Linh nhi nữa chứ...huhu”

Tiếu Yên Nhiên yêu thương kéo Thôi Linh Nhi vào lòng mình nhẹ vuốt ve, nhưng lại nghĩ tới đêm qua điên loan đảo phượng cùng Lăng Thiên Hữu lại xấu hổ không nói được gì, liếc nhìn Lăng Thiên Hữu.

Lăng Thiên Hữu bất đắc dĩ đành lên tiếng:

“Linh nhi ta cùng mẫu thân muội tu luyện bên bờ suối, muội không cần lo lắng”.

Thôi Linh Nhi không để ý đến biểu cảm khác thường của Tiếu Yên Nhiên, a lên một tiếng nói:

“Buổi tối cũng tu luyện? Mẫu thân người với Thiên Hữu ca thật chăm chỉ ta cũng phải cố gắng mới được”.

Lăng Thiên Hữu và Tiếu Yên Nhiên đều chột dạ nên không dây dưa nhiều, Tiếu Yên Nhiên xoay người bước vào động phủ, trước khi đi còn không quên lườm Lăng Thiên Hữu một cái, nở một nụ cười tươi như gió xuân, khập khiểng bước vào, Thôi Linh Nhi hỏi thì nàng nói là lúc tu luyện cùng Lăng Thiên Hữu, do so chiêu nên bị thương, còn nguyên nhân thật sự thì cũng là “So Chiêu” bị thương mà thôi.

Trong lúc Lăng Thiên Hữu tiếp tục hướng bên ngoài Thiên Thú Lâm đi thì ở sâu bên trong Thiên Thú lâm lại không hề yên tĩnh, mấy ngày này không ít dị thú phải chạy trốn khắp nơi vì gần đây khu vực này không ngừng có cường giả ra vào, không những vậy, khu vực này còn mọc lên một doanh trại rộng gần ngàn trượng, canh gác nghiêm ngặt, người ra vào không ngừng, bên trong chủ trại đang ngồi một trung niên nam tử, khuôn mặt âm trầm. Quỳ trước mặt hắn là một tu sĩ Hư Hải cảnh sơ kì, tu sĩ này không ngờ lại là người đã đánh trọng thương Lăng Thiên Hữu ngày trước và bắt đi Tần Thục Phân.

“Bẩm tướng quân, khu vực tìm kiếm đã được mở rộng gần vạn trượng nhưng vẫn chưa tìm thấy nơi hạ lạc của Hắc Lôi Long, nếu tiếp tục mở rộng khu vực tìm kiếm e là sẽ có nguy hiểm”

Trung niên nam tử được gọi là tướng quân không đáp lời, lão nhân cũng không nói thêm gì, chỉ cuối đầu, im lặng chờ đợi, qua một lúc vị tướng quân kia mới mở miệng nhàn nhạt nói “Tiếp tục tìm, cho dù phải lật tung cả sâm lâm này”.

Lão nhân định mở miệng nói nhưng e sợ lại thôi, “Vâng” một tiếng lại lập tức lui xuống.

Trung niên tướng quân kia dựa lưng vào ghế, lầm bầm:

‘Không thể đợi nữa, phải nhanh hơn, nếu để con đàn bà kia có thời gian chuẩn bị thì kế hoạch của ta sẽ thất bại, chỉ cần lấy được kho báu của Hắc Lôi Long, cho dù ả cũng không thể làm gì được ta’.

“Như Ngọc”.

Sau tiếng kêu của trung niên nam tử, phía sau hắn như xuất hiện một vòng xoáy nước, không khí xung quanh gợn sóng không ngừng lan ra, từ bên trong bước ra một nữ tử, nử tử đeo diện sa màu xanh nhạt, không nhìn rõ khuôn mặt chỉ thấy một thân thanh y, dáng người ma quỷ, song phong cùng kiều đồn kiêu hãnh nhô cao. Nữ nhân vừa xuất hiện đã đẩy nam tử nằm ngửa ra, mật huyệt hướng ngay mặt trung niên nam tử ngồi xuống, hai chân không ngừng đông đưa để âm đ*o cách lớp tiểu khố không ngừng ma sát với chớp mũi của hắn.

“Như Ngọc xem ra ngươi phải giúp ta tìm nơi hạ lạc của Hắc Lôi Long, ta không muốn ở đây lâu hơn nữa”.

Nữ nhân giọng cười như chuông bạc, liếʍ nhẹ vành tay nam tử:

“hihi....vậy phải coi ngươi hầu hạ ta như thế nào đã”.

Nói xong lại như mẫu hổ khát tình, vạch ra tiểu khố, để cái lưỡi của trung niên nam tử không ngừng ra vào bên trong lỗ âm đ*o, khiến cho nàng sung sướиɠ không ngừng da^ʍ khiếu.

Âm thanh da^ʍ mỹ bên trong chủ trại kéo dài hơn bốn canh giờ, nữ nhân mới thỏa mãn, hướng ngoài doanh trại bay đi.