Tần Phi nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến từ trong điện thoại, trong lòng không nhịn được hoảng hốt mấy lần.
Tiểu tử chết tiệt này có quá nhiều thời gian rảnh rỗi đi! Anh mới vừa đem người vào trong nhà, bên này đã gọi điện đến rồi, hơn nữa ngữ khí này cứ như đang bắt gian vậy!
Có điều Tần Phi rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, anh cân nhắc Giang Ninh không có thiên lý nhãn, sao biết anh đem người về nhà cho được! Lại nói cứ cho là cậu biết đi, thì có thể làm gì đây? Lão tử đã sớm cùng cậu chia tay rồi đúng không? Cậu quản được tôi chắc?
Ấy cha cha cha, suy nghĩ một hồi, vẫn đúng là phải cho thằng nhóc đó biết thôi!
Nghĩ đến đây, Tần Phi ngữ khí nhẹ nhàng nói: “A, là cậu à! Tôi không có làm gì cả, chỉ có cùng em trai hưởng thụ thời gian cuối tuần mà thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, Tần Phi nghe được Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi trong điện thoại: “Tần Phi, anh quả đúng là cơ khát khó nhịn, mọi lúc mọi nơi đều không rời bỏ nam nhân, chính là không biết —— Là anh cᏂị©Ꮒ thằng đó, hay thằng đó cᏂị©Ꮒ anh?!”
Lời nói này Tần Phi không hề thích nghe, “Cậu đây là có ý gì? Cậu không chịu nổi tôi có người mới sao? Hai chúng ta đã chia tay rồi, tôi đồng ý cᏂị©Ꮒ cùng ai không có liên quan gì đến cậu cả! Nếu như cậu ghen tị, được thôi chủ động dâng mông lại đây, à chưa chắc lão tử lọt nổi vào mắt xanh đâu nhé!”
Nói xong, Tần Phi rất tiêu sái đem điện thoại cúp trước.
Không tới ba giây, điện thoại lại vang lên, Tần Phi trong cơn tức giận rút dây điện thoại ra, tiếp đó, di động anh lại bám riết không tha vang lên.
Tần Phi liếc mắt nhìn màn hình, học theo mấy bộ phim điện ảnh, đem pin di động tháo ra ném một bên.
Âm thanh chấm dứt, Tần Phi rút ra một điếu thuốc, có chút bực bội châm lửa, trong lòng mắng to Giang Ninh là một tên ngu ngốc.
Hút một điếu xong, Kim Kim từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc chiếc áo thun rộng rãi màu hồng nhạt, phía dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ bó sát mông, lộ ra hai bắp đùi trắng nõn.
Kim Kim là do chính Trần Đại Đầu dựa theo khẩu vị Tần Phi mà lựa chọn, thân là ma cô cao cấp, Trần Đại Đầu đều nhớ rõ khẩu vị ham muốn của khách hàng, trong nhận thức của Trần Đại Đầu, Tần Phi ham muốn chính là: Sạch sẽ, xinh đẹp, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, dáng người nhỏ gầy.
Kim Kim chính là một người như thế.
Kim Kim chớp con mắt to tròn hướng về Tần Phi lộ ra dáng vẻ e lệ kèm theo nụ cười lấy lòng: “Anh ơi, em không mang theo quần áo, nhìn thấy trong phòng tắm của anh có áo thun này, em mặc vào anh không trách em chứ?”
Đứa nhỏ này miệng rất ngọt, lại biết thức thời, nhìn thấy Tần Phi đem mình tiến vào trong nhà, liền tự động chuyển xưng hô từ “Tần thiếu” thành “Anh”, rút ngắn khoảng cách cùng khách hàng bất luận là ngành nghề nào nhân viên tiêu thụ đều phải nắm giữ kỹ năng cơ bản này.
Tần Phi liếc mắt nhìn Kim Kim, nhất thời hơi kinh ngạc, anh còn tưởng Giang Ninh lấy hết cả đồ vật của chính mình đem đi rồi, hóa ra vẫn còn để lại áo thun này. Nếu như anh nhớ không lầm, cái áo thun này có được là do lúc đó hai người đã từng đi chơi tại Đại Liên, ở ngay bờ biển mua được, lúc ấy Giang Ninh một hai đòi mua màu trắng, anh nói Giang Ninh mặc màu trắng quá đơn điệu, nhất định phải mua cho bằng được màu hồng nhạt này, cuối cùng Giang Ninh không lay chuyển được anh, đành phải mua áo thun màu hồng nhạt này.
Kim Kim vừa nhìn sắc mặt Tần Phi, biết mình chọn nhầm áo rồi, vội vàng nói: “Ấy chết, em không nên tùy tiện lấy áo bận như thế này, để em đi đổi lại.”
Ai biết Tần Phi chỉ vẫy vẫy tay nói: “Không cần, cứ mặc thế đi.”
Người đã đi rồi, còn so đo chi một cái áo thun chứ? Lão tử không rảnh làm chuyện này đâu!
Vẻ mặt Kim Kim lập tức vui vẻ trở lại, lắc lư đôi chân đi tới trước mặt Tần Phi.
“Anh, không định tắm rửa sao?”
Tần Phi tựa lưng lên ghế sô pha, lười biếng đem chân duỗi ra, “Lười lắm.”
Kim Kim ngồi vào bên người Tần Phi, ôm cổ Tần Phi, cười híp mắt nói: “Vậy thôi đừng tắm nữa.” Nói xong, vươn đầu lưỡi liếʍ trên cổ Tần Phi.
Tần Phi nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ, đây mới là điều Tần đại thiếu nên trải qua, muôn vẻ sắc màu linh hoạt!
Kim Kim bắt đầu tung ra tuyệt chiêu của mình, ở trước cổ, trước ngực Tần Phi trêu đùa một phen, sau đó xoay người ngồi vào trên đùi Tần Phi, hai tay cởi bỏ thắt lưng Tần Phi.
Một bên mở, một bên cách quần tây xoa lên bộ vị mẫn cảm.
Chỉ là…… Sự tình khó có thể tưởng tượng đột nhiên xuất hiện, Kim Kim đã ra sức rất nhiều, nhưng chỗ đó của Tần Phi một chút cũng không có động tĩnh nào.
Kim Kim cũng không cảm thấy gì lạ, cậu tiếp đãi qua rất nhiều khách, có mấy người cảm giác đến rất chậm, cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Tần Phi lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh!
Anh nhìn đũng quần chính mình, bị một thiếu niên dâʍ đãиɠ ngồi trên đùi sờ tới sờ lui, đũng quần chết tiệt kia lại không hề khởi sắc!!!
Tần Phi lập tức sinh ra ý niệm ngũ lôi oanh đỉnh chính là ——
Anh bị Giang Ninh đè ép quá lâu, nên thay đổi thuộc tính đi???
Không! Không thể nào!
Anh luôn luôn kiêu ngạo với biệt danh “Kim thương tiểu bá vương không dễ ngã xuống”!
Anh Tần đại thiếu, trà trộn vào thanh sắc đã nhiều năm, có bao nhiêu mỹ nam quỳ gối dưới chân anh, lại có bao nhiêu thiếu niên thanh xuân bị anh khai phá cúc, Tần đại thiếu uy vũ hùng tráng như thế, sao lại thất bại hoàn toàn như thế này?!!
Nhất định là do cú điện thoại khi nãy Giang Ninh gọi, khiến cho anh không còn lý trí, nhất định là do cái thằng ngốc Giang Ninh uy hϊếp!
Tần Phi không biết, anh ở chỗ này mắng, còn một bên khác, Giang Ninh quay về màn hình laptop nhìn thấy anh dẫn người khác về nhà, đôi mắt đều đỏ lên, quả thực muốn bay đến đánh người.
Còn có Tần Phi mang người kia về, đó là cái loại mặt hàng gì vậy, vừa nhìn liền biết từ trong quán bar đi ra, hóa ra chỉ là một con vịt nhỏ!
Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy con vịt nhỏ kia dám mặc áo thun của mình thì, Giang Ninh tức giận muốn nổ tung lên.
Tần Phi quá *, dám cho con vịt nhỏ mặc áo của mình!
Giang Ninh không thể nhịn được nữa, đóng laptop, nắm lấy chìa khóa xe liền đi ra ngoài.
Từ nơi cậu đến nhà Tần Phi, bình thường phải hơn hai mươi phút mới tới, cậu một đường phong ba bão táp, không tới mười phút liền đến nơi.
Vì lẽ đó, giữa lúc Kim Kim dùng các kĩ xảo chuyên nghiệp phục vụ Tần Phi, quỳ gối trước đôi chân Tần Phi, mở ra thắt lưng da cá sấu, kéo xuống qυầи ɭóŧ, quay đầu chuẩn bị đem “Tiểu bá vương” ngậm vào miệng, liền nghe thấy cửa phòng “Rầm” một tiếng, bị người từ bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra.
Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cả người tỏa ra khí lạnh đứng trước cửa phòng, ánh mắt kia, có thể làm cho khắp cả căn phòng đóng băng.
Lập tức Kim Kim liền giật mình, tâm nghĩ đừng nói chủ nhân trở về bắt gian đi? Bọn họ làm nghề này, sợ nhất gặp phải chính là chuyện như thế này, đã không lấy được tiền thì thôi, không chắc sẽ không bị ăn no đòn.
Quả nhiên, chủ nhân bán nằm trên ghế sa lông nhíu mày hỏi: “CMN cậu tới đây làm chi?”
Kỳ thực Tần Phi nhìn thấy Giang Ninh cũng kinh ngạc không kém! Thâm tâm anh nghĩ, trời ạ đúng là bám dai như đỉa, mà cậu ta vào đây bằng cách nào?! Lẽ nào tiểu tử kia còn làm chìa khóa dự phòng?
Tiếp đó nhìn thấy Giang Ninh mặt âm lãnh, lấy chìa khóa dự phòng cất vào trong túi áo, nhanh chân hướng về hai người bước tới.
Kim Kim vừa nhìn “lai giả bất thiện”*, lập tức muốn tránh qua một bên, ai biết eo cậu còn chưa kịp đứng thẳng, cả người bị Giang Ninh nhấc bổng lên, từng cú đấm giáng thẳng lên mặt, đau đến nỗi mắt Kim Kim nổ từng trận đom đóm.
*Lai giả bất thiện: người không có ý tốt.
“Á!” Một tiếng thét lên, Kim Kim ngay lập tức khóc lớn, “Cầu tha mạng, tôi, tôi chỉ là……”
Phía sau còn chưa kịp nói, cả người cậu bị vứt qua một bên.
Giang Ninh tiến lên, kéo lại cổ áo Kim Kim, đem áo thun mặc trên người Kim Kim cởi ra.
Kim Kim không dám thở mạnh, điệu bộ này của Giang Ninh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể gϊếŧ cậu.
Chỉ là đừng xem động tác Giang Ninh đánh người mạnh bạo, thời điểm cởϊ áσ thun động tác đặc biệt nhẹ nhàng, từng chút từng chút một, chỉ sợ làm mạnh một tí áo thun sẽ rách mất.
Rất nhanh, Kim Kim bị cởi chỉ còn lại qυầи ɭóŧ nhỏ, cậu nhanh chóng lấy hai tay bao quanh người lại, che lại khuôn ngực gầy như khúc củi, cuộn mình ở một bên.
Giang Ninh đem áo thun gấp gọn cẩn thận, đặt ở một bên khác trên ghế sô pha, lúc này mới đưa mắt tìm kiếm Tần Phi, miệng đầy châm chọc nói: “Loại mặt hàng như gà chết này mà anh cũng để ý hở?”
Tần Phi “Vụt” một phát từ ghế sô pha đứng dậy, giận dữ hét: “Cậu có quyền gì quản tôi? Lão tử thích tìm dạng này đó! Cái mặt hàng này so với cậu tốt biết bao nhiêu!”
Ánh mắt Giang Ninh từ từ hướng về Tần Phi nhìn vào chỗ ấy chưa kịp kéo quần lên, “Trạng thái của anh như vậy, tìm dạng gì cũng vô ích!”
Câu nói này quá mức trắng trợn nhục nhã!
Đôi mắt Tần Phi trừng to, thét lên: “*** con mẹ mày!” Liền hướng về Giang Ninh nhào tới, vung quyền muốn đánh Giang Ninh.
Mắt Giang Ninh lóe lên, né qua nắm đấm Tần Phi, thuận thế vươn tay ra, ôm chặt lấy Tần Phi, cánh tay vừa vặn kẹp ngay bên hông Tần Phi trần trụi, ngón tay chạm qua bụng dưới trơn nhẵn Tần Phi.
Thân thể Tần Phi trong nháy mắt cứng đờ, sắc mặt thay đổi, đột nhiên đẩy Giang Ninh, có chút chật vật lùi lại một bước, nhanh chóng túm lấy quần, kéo thắt lưng lại.
“Biến! Cậu cút ngay cho tôi!” Tần Phi bạo phát, “Giang Ninh, cậu xem lại chính mình đi, cậu đã đi rồi còn làm thêm chìa khóa dự bị, lúc trước giả mù sa mưa còn bày đặt để lại chìa khóa tại đây, nhưng trên thực tế đã sớm làm ra một chìa khác, ngay cả chút việc nhỏ này mà cậu còn nghĩ đến ư?! Còn có, cậu đây là xông vào nhà dân, không phải cậu thích lên tòa án sao? Lão tử liền cáo trạng cậu lên đó!”
Lời này vốn là dưới cơn nóng giận Tần Phi thuận miệng nói ra, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh cùng Giang Ninh đều sửng sốt, đề tài lên tòa án cả hai đều tránh né không đề cập tới, hiện tại đột nhiên bị lôi ra nói, khiến cho bầu không khí trong nháy mắt đột nhiên trầm xuống.
Sắc mặt Giang Ninh càng thêm âm trầm, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, hai tay buông xuống hai bên người. Cậu cố gắng che giấu nỗi bất an trong lòng mình, chỉ là khi vừa nãy một giây chạm vào thân thể Tần Phi, không khống chế được trong lòng bồi hồi xao động.
Giang Ninh không cút, Kim Kim đã nhanh chóng tiến vào phòng tắm lấy đồ của chính mình mặc vào, mở cửa cút ra ngoài.
Cửa một lần nữa đóng lại, bên trong phòng chỉ còn lại Tần Phi cùng Giang Ninh.
Yên lặng hồi lâu, sắc mặt Giang Ninh hơi hòa hoãn lại một chút: “Chưa gì anh đã không chịu nổi sự cô quạnh rồi à?”
“Ai cô quạnh?!” Tần Phi tức giận vẫn chưa tan, “Tôi có cô quạnh hay không liên quan gì đến cậu! Không phải chuyện của cậu thì đừng có xen vào!”
Trong mắt Giang Ninh có chút khó chịu chợt lóe lên, “Tôi mới đi có mấy ngày, anh đã làm loạn lên rồi? Tần Phi, anh nghĩ mình tốt lắm sao, lại muốn mọi người quan tâm đến mình.”
Lời này vừa thốt ra, Tần Phi phải bội phục Giang Ninh, “Cút đi! Sao trước đây tôi không phát hiện cậu ngoại trừ vô liêm sỉ ra, da mặt còn dày đến như vậy?”
“Là do anh nợ tôi!”
“CMN tôi nợ gì cậu? Đáng lẽ cậu phải nợ tôi mới đúng!”
Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi, thật lâu sau, nói: “Anh khiến trong lòng tôi rối bời, tôi còn chưa yên ổn, anh đừng hòng được thoải mái.”
Tần Phi ngây ngẩn cả người, anh nhìn Giang Ninh, đầu óc ong lên, nói không ra lời. Không bỏ xuống được? Cậu nói cậu không bỏ xuống được sao?
Giang Ninh đi tới trước mặt Tần Phi, trong con mắt to tròn ngạc nhiên của Tần Phi, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi anh, sau đó cầm lấy áo thun đặt trên ghế sô pha, mở cửa rời đi.
Hết chương 50