Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 11: Sóng gió nổi lên. Thử nghiệm tình cảm

Bạch Mặc ngồi trên giường, nắm chặt tay, nện mạnh vào giường. Mặt hắn đỏ ửng đầy ngượng ngùng: “Đáng giận, đáng giận, sự sáng suốt của ta, sự trong sạch của ta. Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Vũ, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung, a a a a a a.” Bạch Mặc ngẩng đầu gào to…

Một lát sau, cũng có lẽ là lâu sau.

Cảm thấy đã phát tiết hết buồn bực trong lòng, Bạch Mặc ngừng gào nhưng hai vai rũ xuống, lẩm bẩm: “Bạch Mặc, sao ngươi có thể không đội trời chung với người ta được? Người ta có phụ thân lợi hại như vậy, còn có một đại ca lãnh huyết vô tình, sao ngươi có thể không đội trời chung với người ta được? Sợ là còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị người ta cho người bẻ gãy xương rồi. Chỉ gãy xương là còn may, sợ là họ sẽ khiến ngươi sống không bằng chết…” Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh mình bị chỉnh rất thảm, thở dài: “Aiz…Bạch Mặc, ngươi nhận đi, nhận đi, ai bảo ngươi không có phụ thân lợi hại, không có huynh đệ tỷ muội. Có cha nhưng chỉ biết hại ngươi. Chấp nhận số phận đi, chấp nhận số phận của ngươi đi. Ai bảo ngươi ăn nhờ ở đậu, ai bảo ngươi hoa tâm…Ưhm”. Dứt lời, trong mắt Bạch Mặc nổi lên hơi nước, mắt đỏ lên, giống như xúc động đến rơi lệ…

Có câu nói, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thương tâm mà thôi. Nhưng sao Bạch Mặc lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì mình không có phụ thân lợi hại? Sợ rằng không hẳn như vậy…

Giữa đêm khuya, một tiếng kêu to khiến người ta kinh hãi vang lên, ngay cả chim sống trong rừng trúc cũng bị dọa, vỗ cánh phành phạch, bay nháo nhác. Rất lâu sau đó trong rừng không có con chim nào dám dừng chân.

Mặc dù Thương Phượng Vũ đã phong tỏa tin tức nhưng vẫn có người biết. Còn ai là người loan truyền thì không biết được…

“Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Vũ…Mẫn Nhi, con có thấy không, con của con rất thông minh. Còn nhỏ mà đã làm được đến mức này. Con hãy yên tâm an nghỉ, ta nhất định sẽ bảo vệ cho nó không phải âu lo cả đời. Cho dù phải dốc hết tất cả tài sản ta cũng không tiếc…Mẫn Nhi…Mẫn Nhi…” Một nam nhân mặc tử y nhìn bức họa của Ngạch Mẫn Nhi, lẩm bẩm…Khí tức đau thương tràn ra từ người ông, đến cả hoa ngoài cửa sổ cũng bi thương, lòng người trong phòng lạnh giá.

“Phụ thân, người đừng đau lòng nữa. Mẫn Nhi trên trời có linh thiêng sẽ không muốn thấy người như thế này đâu.” Một nam nhân nói.

Nam nhân mặc tử y cười nhẹ nhàng, không để ý đến lời an ủi của hắn. “Tử Khanh, ngày kia là sinh nhật của ta, ngày mai con đến Hiền vương phủ đón Vũ Nhi. Nói với Thương Thiên Vũ, ta chấp nhận khiêu chiến của hắn.” Nam nhân mặc tử y mở miệng lần nữa, khí tức trên người thay đổi, sự bi thương ôn hòa vừa nãy nhường chỗ cho vẻ cường thế bức nhân, kiêu ngạo đến mức không ai dám lại gần, mang theo chút tà mị, chút yêu dị…Tựa như hồng mai nở trong tuyết lạnh, như đóa mạn đà la mê người dụ hoặc cả thần linh – chỉ có thể nhìn gần chứ không dám tiến lên đối diện…

“Vâng, Tử Khanh biết rồi. Nhưng người muốn tiếp nhận khiêu chiến thật sao?” Nghe tới đây là biết thân phận của nam nhân này. Hắn chính là đại cữu cữu của Thương Phượng Vũ, đại ca của Ngạch Mẫn Nhi – Ngạch Tử Khanh.

Sóng gió nổi lên, thử nghiệm tình cảm.

“Người quyết định tiếp nhận khiêu chiến của hắn sao?” Để xác định mình không nghe lầm, Ngạch Tử Khanh hỏi lại lần nữa.

“Nếu ta không tiếp nhận, hắn vẫn sẽ làm tiếp chuyện kia. Mẫn Nhi đã đi rồi, cũng nên hạ màn trò chơi này thôi.” Nam nhân mặc tử y – Ngạch Thiên Dương – nhìn bức họa Ngạch Mẫn Nhi, nói đầy thản nhiên.

Ngạch Tử Khanh nhăn mày, đáy mắt thoáng qua vẻ u ám nhưng khôi phục lại ngay lập tức: “Tử Khanh hiểu. Người nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, hắn chậm rãi đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Ngạch Tử Khanh, Ngạch Thiên Dương tự hỏi tự đáp: “Mềm lòng không sai, nhưng mềm lòng một cách mù quáng sẽ dồn bản thân và người nhà đến nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí có thể mất mạng…”

Nghe vậy, Ngạch Tử Khanh vừa đi tới cửa cứng người lại, giọng nói khổ sở vang lên: “Tử Khanh xin ghi nhớ lời phụ thân dạy.” Sau đó sải bước rời đi.

Giọng nói trầm thấp từ tính của Ngạch Thiên Dương vang lên sau khi Ngạch Tử Khanh rời đi: “Thương Thiên Vũ, sắp có kịch hay rồi, hy vọng ngươi là đối thủ không tệ, chứ không phải…” Hắn lẩm bẩm, không nói tiếp. Nhưng đáy mắt dấy lên sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Đêm đã khuya, nhưng nhất định có rất nhiều người không ngủ.

Hiền vương phủ, trong phòng Thương Phượng Ngôn.

“Vũ Nhi,

nếu có thể, đại ca hy vọng muội vĩnh viễn vui vẻ như vậy…Vĩnh viễn vui vẻ như vậy…” Thương Phượng Ngôn khẽ vuốt veThương Phượng Vũ đang ngủ say sưa rất đáng yêu trong lòng mình, khẽ nói. Trong mắt hắn tràn đầy sự trìu mến nhưng sự âu lo hiện lên trên đuôi mày, dừng lại trong tim.

Người ta nói, thế sự vô thường, phong vân biến ảo, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được một khắc sau sẽ có chuyện gì xảy ra…

Giờ khắc này có lẽ ngươi vui vẻ hạnh phúc, ai có thể bảo đảm ngay sau đó ngươi còn có thể như thế?

Người trong hoàng gia trời sinh đã vô tình, cho dù có tình cũng đều bạc tình. Trong hoàng gia, rất khó cầu sự chân thật, chân tình càng thêm khó gặp, phụ tử tương tàn, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, liên lụy cửu tộc, từ trước đến giờ đều là một vở kịch đẫm máu vô cùng thê thảm…Phóng tầm mắt khắp thiên hạ mênh mông, đại lục vô biên này, quyền lợi chí cao vô thượng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng, nếu người cầm quyền và kẻ phụ trợ không có tâm cứng rắn băng lãnh và thủ đoạn tàn khốc nhẫn tâm cùng với đầu óc thông minh cơ trí thì sao thống trị được cả một vùng trời? Sao có thể bảo vệ giang sơn bình yên?

Nhưng xét đến cùng có thể dùng câu nói này để khái quát: tất cả đều do tham vọng, là kiếp nạn từ tâm mà ra…

Cho dù có ẩn náu thì vẫn có lúc nhìn thấy mặt trời. Có điều ngày này đến sớm hay muộn mà thôi…

Đời người, dù cho ngươi cường đại thế nào, dũng mãnh thế nào, chuyện ngươi phải đối mặt hay sắp xảy ra với ngươi, là niềm vui hay nỗi buồn đều do người trong cuộc lựa chọn.

Nhưng như vậy chưa đủ, ngươi còn cần có trái tim kiên cường, lòng tin kiên định và cả bàn tay có thể điều khiển vận mệnhcủa mình…

Từng tia sáng phá tan màn sương mờ ảo, chiếu soi mọi vật, đã sắp bình minh.

Bạch Mặc đứng ngoài phủ Hiền vương, nhìn trái nhìn phải một lúc, điểm nhẹ mũi chân bay vào viện, sau đó lặng lẽ chạy vào phòng mình.

Một lát sau, hắn đi ra, cầm tay nải. Đang lúc hắn chuẩn bị bay ra khỏi viện thì một giọng nói ôn hòa vang lên!!

“Sớm thế này đệ muốn đi đâu?” Tiếng nói vừa cất lên thì Thương Thiên Vũ đã len người tới trước mặt hắn.

“A, là đại sư huynh à? Huynh dậy sớm vậy. Đệ muốn về nhà, ha ha, ha ha.” Bạch Mặc cười khan hai tiếng nhưng mắt không dám nhìn Thương Thiên Vũ.

“Đừng quên ước định giữa chúng ta. Ta đã làm tốt phần của mình rồi, hy vọng đệ cũng tuân thủ cam kết chứ không…” Thương Thiên Vũ nhếch môi, nhẹ nhàng cười với Bạch Mặc.

Hắn vừa nói xong thì gương mặt tuấn lãng bất phàm của Bạch Mặc tái nhợt không chút huyết sắc, khẽ run lên.

Lúc này, gió lớn thổi qua khiến tóc hai người bay loạn, tay áo bồng bềnh. Chỉ cách hai bước chân, Bạch Mặc và Thương Thiên Vũ nhìn nhau, không nói lời nào.

Một người cười lạnh nhạt thản nhiên, một người sắc mặt tái nhợt, bối rối.

“Đệ biết. Hy vọng sau này huynh không hối hận.”Giọng Bạch Mặc không có sự vô lại thường ngày mà có thêm sự mơ hồ, tiếc hận và cả sự giác ngộ mọi chuyện nhân gian…

“Trong cuộc đời ta, chưa từng có hai chữ ‘hối hận’”. Thương Thiên Vũ nói một cách bình tĩnh mà kiên quyết, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa như gió xuân.

Gió giục mây vần, sóng ngầm trào dâng.

Trên đường Hoàng Thành, một chiếc xe ngựa hoa lệ tao nhã đang đi về phía trước, lái xe là một thiếu niên mi thanh mục tú. Người của Hoàng Thành đều biết chiếc xe này của phủ Ngạch Khanh, vì mặt trước và mặt sau của màn xe đều treo một đóa thanh mai bằng ngọc. Từ cánh thanh mai, một xâu chuỗi bằng ngọc đung đưa, trên có khắc chữ “Ngạch”.

“Phượng Ngôn ca ca, sao ngoại công lại đón Vũ Nhi đi?” Trong xe ngựa, đôi mắt đen nhánh linh động của Thương Phượng Vũ chứa đầy sự nghi ngờ và khó hiểu. Nàng rất tò mò vì trong trí nhớ của nàng không hề có hình ảnh của ngoại công, chỉ chỉ nghe được vài chuyện vụn vặt qua lời kể của Ngạch Mẫn Nhi.

Đó chính là ngoại công

Ngạch Thiên Dương của mình là người hòa ái dễ gần, là trụ cột của đại lục Viêm Hoa, là một nam nhân tuấn mỹ bất phàm, có sức quyến rũ với hàng vạn thiếu nữ. Thậm chí còn có cả nam nhân chung tình với ông. Đến cả nam nhân cũng thích, rốt cuộc ông thu hút ở điểm nào đây? Thương Phượng Vũ rất tò mò.

“Ha ha”, Thương Phượng Ngôn cười khẽ, duỗi ngón tay điểm nhẹ mũi nàng một cái, dùng giọng ấm áp mà nói: “Vũ Nhi ngốc, ngày mai là sinh nhật của ngoại công.”

“Sao trước đây Vũ Nhi không gặp ngoại công?” Thương Phượng Vũ nhấp nháy đôi lông mi như cánh quạt, tiếp tục truy vấn.

“Gặp rồi, nhưng lúc đó Vũ Nhi còn nhỏ nên không nhớ được.” Thương Phượng Ngôn nở nụ cười.

“A, có cần Vũ Nhi chuẩn bị lễ vật chúc thọ không?”

“Không cần đâu, đại ca đã chuẩn bị rồi. Có cả của phụ thân nữa.”

“Như vậy sao được, Vũ Nhi lớn rồi, muốn dâng lễ vật chúc thọ ngoại công.”

Thương Phượng Ngôn đưa tay điểm nhẹ cái mũi của Thương Phượng Vũ lần nữa, cười nói: “Muội đó, tiểu quỷ, nhớ, đến nhà ngoại công không được nghịch ngợm, biết không?”

“Biết rồi Phượng Ngôn ca ca. Nhưng Vũ Nhi nên tặng cho ngoại công cái gì đây?” Thương Phượng Vũ kê tay lên khay trà, dùng mu bàn tay đỡ cái cằm nhỏ, ra vẻ trầm tư.

Nhìn khuôn nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của Thương Phượng Vũ, cả bộ dạng cố làm ra vẻ trầm tư của nàng, Thương Phượng Ngôn cười không thành tiếng. Nụ cười hiện lên đôi lông mày khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm phần phong tình mê người.

Khoảng hai khắc sau, xe ngựa dừng lại.

Thương Phượng Vũ được Thương Phượng Ngôn ôm xuống xe ngựa. Vừa mới xuống xe, chưa kịp xuống khỏi lòng Thương Phượng Ngôn thì nàng đã nghe thấy tiếng cười sảng lãng truyền đến từ phía trước.

“…Tiểu Vũ Nhi, đến đây đại cữu cữu ôm cái nào. Mấy ngày không gặp, đại cữu cữu nhớ con muốn chết.” Ngạch Tử Khanh mặc tử y, sải bước ra khỏi phủ Ngạch Khanh, nở nụ cười sảng lãng mừng rỡ.

Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu từ trong lòng Thương Phượng Ngôn, bĩu môi mà nói: “Phượng Ngôn ca ca, Vũ Nhi không muốn ông ấy ôm. Ông ấy là người xấu.” Nói xong, đưa tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo trước của Thương Phượng Ngôn, vùi đầu vào ngực hắn, không nói nữa.

Tiếng nàng tuy nhỏ nhưng Ngạch Tử Khanh vẫn nghe thấy như thường. Nghe Thương Phượng Vũ đánh giá về mình, nụ cười trên mặt hắn cứng lại. Sau đó Ngạch Tử Khanh tới trước mặt Thương Phượng Ngôn, mở miệng lên án với tiểu nhân nhi vùi sâu vào lòng hắn không chịu gặp ai: “Vũ Nhi, sao con lại nói đại cữu cữu thế? Ta là người tốt, được người trong Hoàng Thành công nhận. Con thật làm tổn thương lòng ta quá.”

Ký ức về lần gặp trước ở Bách Hoa Tiết vẫn còn như mới, hôm nay gặp lại lần nữa, lại nghe hắn nói vậy, Thương Phượng Vũ trong lòng Thương Phượng Ngôn kêu thầm: Ngươi mà là nam nhân à? Ngươi là người lớn sao? Sao lại dùng giọng điệu ủy khuất nũng nịu của hài tử mà nói chuyện, hơn nữa lại còn ở trước mặt hạ nhân cơ chứ? Chẳng lẽ mình nghe lầm à? Với sự nghi ngờ, nàng ngẩng đầu lên một lần nữa từ trong lòng Thương Phượng Ngôn.

Lời nói mang vẻủy khuất, tuấn nhan khổ sở không hề tươi cười, trong âm sắc có chứa sự lên án, người nào nghe cũng sẽ cho là hắn bị ủy khuất ghê gớm lắm.

Đồ dở hơi! Nam nhân này là kẻ dở hơi. Nhìn bộ dạng này của hắn, Thương Phượng Vũ thầm hạ quyết định.

Thương Phượng Ngôn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Ngạch Tử Khanh diễn trò, không nói lời nào.

“Lần trước ông khi dễ Mặc Mặc phu quân, ông chính là người xấu.” Thương Phượng Vũ dẩu cái miệng nhỏ nhắn, bất vi sở động mà nói lên sự thật.

Diễn đi, diễn nữa đi, cho ta xem xem ngươi có thể diễn tới trình độ nào. Nghĩ vậy, Thương Phượng Vũ càng thêm hồn nhiên và nghiêm chỉnh.

“Vũ Nhi, không được nói vậy với trưởng bối.” Thương Phượng Ngôn không sợ Ngạch Tử Khanh diễn trò, không sợ Thương Phượng Vũ nghịch ngợm trước mặt mình nhưng hắn để ý có người nói nàng không biết lễ nghi.

“Biết rồi, Phượng Ngôn ca ca.” Thương Phượng Vũ rời khỏi lòng Thương Phượng Ngôn, đứng bên cạnh hắn, để cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé đi vào phủ.

Ngạch phủ mừng thọ, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?