Từ trước đến nay, Thái hoàng Thái hậu
nói
được làm được.
Lúc trước Hoàng thượng đăng cơ còn chưa thấy vóc dáng ngọ mão dậu ra làm sao, Bát Công chúa
đã
mặt xám mày tro bị đuổi ra khỏi cung, vội vàng dựng phủ, rốt cuộc thành toàn cho tâm nguyện của nàng ta, mang mẫu thân Từ Thái Quý nhân xuất cung ở với mình.
Chỉ là, chỉ có Công chúa sau khi xuất giá mới mở phủ ở cùng Phò mã, chưa từng có Công chúa còn là khuê nữ
đã
bị Thái hoàng Thái hậu đuổi, hơn nữa Hoàng thượng vẫn chưa hề mở miệng vì Hoàng muội này, ý tứ lạnh nhạt thờ ơ. Trong lúc nhất thời Tần Quốc Công chúa có thất sủng hay
không
thì
mọi người
không
biết, nhưng Nam Dương Trưởng Công chúa thất sủng là ván
đã
đóng thuyền.
A Nguyên ở trong cung yên lặng cảm kích Hoàng muội
đã
tăng thêm sức hấp dẫn cho mình, tiểu nhân trong lòng
đã
bái
đi
bái lại.
Nàng xem như đại diện trong nữ nhi tôn thất,
không
chỉ đại biểu cho phủ Túc vương, còn đại biểu cho thái độ của Tân Đế đối với tôn thất.
hiện
giờ Hoàng huynh nàng ban rồi lại ban danh hào, Công chúa điện hạ liền thở phào
nhẹ
nhõm
một
hơi,
một
lần nữa trở về làm con nhóc tiếu ngạo hậu cung.
Trong lòng Thái hoàng Thái hậu có chút
âm
ỉ, chỉ là Hoàng thượng là
một
tôn tử hiếu thuận, mỗi ngày sau khi hạ triều đều tới dùng bữa cùng bà,
không
khác là bao thời Thái Thượng hoàng còn tại vị, trong lòng rốt cuộc coi trọng tôn tử này, Thái hoàng Thái hậu cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, bởi vậy thái độ càng hiền lành thêm. Chỉ có điều tinh thần của Hoàng hậu có phần uể oải, Thái hoàng Thái hậu có hơi lo lắng,
một
ngày khi
đang
dùng bữa liền
nói
với Hoàng thượng: “Sức khỏe của Hoàng hậu vẫn
không
linh hoạt lắm đúng
không?”
Hoàng thượng
đang
sai nội giám bên người giám sát hai đứa A Nguyên và Nhóc mập ăn rau xanh, nghe vậy liền ngẩng đầu cười
nói: “Thân mình nàng ấy còn làm việc được, chỉ là
không
thể hao tâm tổn sức quá, tôn nhi cũng lo cho nàng, bởi vậy
đangmuốn cầu Hoàng tổ mẫu giúp đỡ
một
chút.” Vừa
nói
vừa nhắc A Nguyên
đang
lén nhổ rau xuống đất, “Hoàng huynh thấy rồi đấy. Ngày mai
không
có điểm tâm đâu” dứt lời lại chỉ mỉm cười nhìn con nhóc bổ nhào vào mặt bàn giả gào khóc, tay nâng đũa gắp củ cải lên, khụ
một
tiếng, hết thảy đều
không
nói
một
lời.
Củ cải!
Bên trong ngự thiện bạt ngàn như vậy lại nhảy ra thứ củ cải hãm hại Công chúa, A Nguyên chưa bao giờ thích ăn loại đồ chơi này khụt khịt
một
tiếng, thấy Hoàng tổ mẫu nhà mình cũng mặc kệ,
thì
nghẹn ngào ăn vào, rưng rưng mỉm cười
nói: “Vị rất ngon!”
Hoàng thượng nhìn muội muội chết rét vẫn đứng đón gió này, cười khúc khích, gắpmột
miếng thịt hươu vào miệng nàng mới tính xong.
“Ai gia……” Thái Hoàng Thái Hậu ôm lấy Nhóc mập mắt thấy tỷ tỷ bị áp bức mà chạy trốn tới trong lòng mình run rẩy, cười cười rồi mới lắc đầu
nói: “hiện
giờ Ai gia
khôngquản nữa.” Để bà
nói
thì
chỉ cần Hoàng thượng đối xử tử tế với hai đứa bé bà nuôi từnhỏ
đến lớn này, để bà có thể nhắm mắt, với bà mà
nói
đã
là lòng hiếu thuận lớn nhất rồi.
“Mẫu hậu sắp phải rời kinh cùng Phụ hoàng, tôn nhi cũng
thật
sự
không
còn cách nào.” Hoàng thượng cảm thấy có chút mỏi mệt, than
một
tiếng, xoa xoa khóe mắt. Mới vừa mở mắt liền thấy hai bàn tay cùng thò qua cầm khăn lấy lòng, vẻ mặt
không
khỏi ôn hòa lên, sờ sờ đầu A Nguyên và Vinh vương.
Nếu Thái Thượng hoàng
đã
thoái vị
thì
sẽ
không
ở lại kinh thành làm người quyết địnhtrên
đầu Hoàng thượng. Bởi vậy sau khi thoái vị
đã
chuẩn bị
đi
Giang Nam cùng Thái hậu, thực
hiện
một
chút mộng tưởng tùy tâm sở dục, tự do tự tại với vợ mình của mình. Ông
đi
rất sạch
sẽ
lưu loát, chỉ khổ Hoàng thượng,
hiện
giờ lên triều toàn phải đấu trí đấu dũng với nhóm cáo già, thuận tiện cơ trí xếp chỗ cho tâm phúc của mình vào chức vị quan trọng, còn phải trấn an tôn thất, tỏ vẻ bản thân là cái người hòa khí,sẽ
không
khai đao với tôn thất, vốn là rất mệt, hậu cung phía sau cũng
không
ngừng nghỉ, chưa
nói
tới những phi tần của Thái Thượng hoàng ầm ĩ
không
thôi, hậu cung của chính Người cũng đủ loại chuyện xấu.
Hậu cung loạn như vậy,
trên
triều còn có người chỉ sợ bớt phiền, hy vọng Hoàng thượng mở rộng hậu cung, lại tuyển tú thêm, để khuê nữ của mọi người đều có thể có chốn đặt chân tốt.
Nếu Hoàng thượng
không
nhịn
thì
đã
lật bàn ngay tại chỗ.
Có thể để người ta vui sướиɠ làm Hoàng Đế hay
không
đây?!
Vì những chuyện này,
hiện
giờ cơn tức của Hoàng thượng rất lớn, mỗi ngày đều đổ trà lạnh vào trong bụng. Biết hậu cung với triều đình có lỗ hổng thông nhau, trước mắt ngoài Hoàng hậu ra, ai Hoàng thượng cũng
không
tin. Huống chi lúc này tình cảm giữa Người và Hoàng hậu cực tốt, chỉ sợ Hoàng hậu ốm yếu, mặt khác nếu lệnh phi tần cùng giải quyết công vụ, lại chỉ sợ thiệt thòi cho Hoàng hậu, bởi vậy tình nguyện tới cầu Thái hoàng Thái hậu cũng
không
chịu giao Phượng quyền của Hoàng hậu cho các phi tần của mình.
A Nguyên ít nhiều hiểu
rõ
tấm lòng của Hoàng thượng, chỉ nhìn vào điểm từ khi đăng cơ Người vẫn luôn ở cung Hoàng hậu, liền biết Hoàng huynh này là cái người
khôngquên tình cũ, hơn nữa xưa này Hoàng hậu đối xử với nàng dịu dàng hòa khí, lúc này cũng muốn giúp đỡ, lấy khăn lau lung tung
trên
mặt Hoàng thượng, trong lúc Hoàng thượng hô đau bèn nằm trong lòng Thái hoàng Thái hậu cười
nói: “Khó lắm Hoàng huynh mới cầu Người
một
lần, Hoàng tổ mẫu coi như nhìn vào phần đáng thương của Hoàng huynh
hiện
giờ mà giúp huynh ấy
một
phen với, cũng để cháu
gái
cho Hoàng huynh
một
ân tình nha?”
“Hoàng huynh con đáng thương thế nào?” Thái Hoàng Thái Hậu cười hỏi.
“Con nghe
nói…” A Nguyên thở dài thườn thượt
nói, “Hậu cung có rất nhiều mỹ nhân nhất định đòi phải có danh phận, làm sao Hoàng huynh có thể thoát thân lên triều đây? Hoàng tẩu
đang
chăm sóc sức khỏe bản thân, con thấy dáng vẻ Hoàng huynh cũng
không
nỡ để Hoàng tẩu lo lắng,
hiện
giờ trong hậu cung, ngoài uy nghiêm của Hoàng tổ mẫu, các mỹ nhân còn sợ ai chứ?”
“Chẳng lẽ Ai gia
không
đáng thương?” Thái hoàng Thái hậu vờ hỏi, trong lòng
thì
đãđồng ý rồi.
Tôn tử làm Hoàng Đế, chỉ có cung phụng bà
thì
bà mới chân chính là Thái hoàng Thái hậu.
“Tôn nhi khẩn cầu Hoàng tổ mẫu.” Hoàng thượng búng A Nguyên
một
cái, lúc này mới cười
nói.
Thái hoàng Thái hậu yên lặng
một
chút, làm ra vẻ chần chờ, lát sau mới gật đầu.
Vẻ mặt Hoàng thượng như trút được gánh nặng, thấy A Nguyên đối diện Người cười cười, lén lè lưỡi, bèn cũng cảm thấy muội muội này thực
sự
lanh lợi, lại lệnh hai nhóc con
không
được ăn nhiều, buổi tối
không
được ra gió, lải nhải hồi lâu rồi mới rời
đi.
A Nguyên dựa vào cửa nhìn xa giá của Hoàng thượng nhắm thẳng tới cung Hoàng hậu, trong lòng rốt cuộc cảm thấy có chút hâm mộ, quay đầu lại thấy Thái hoàng Thái hậu hơi ngẩn ngơ, bèn bổ nhào vào l*иg ngực tổ mẫu, hỏi: “Trong lòng Hoàng tổ mẫukhông
vui sao?”
“Nhìn nó và Phụ hoàng nó, Ai gia lại nhớ tới chuyện xưa năm đó.” Thái Hoàng Thái Hậu thổn thức mà
nói.
Con trai của bà và tôn tử đều đối xử với thê tử thực tốt, hoàn toàn khác với cái người phu quân kia của bà, dù như vậy cũng đủ rồi.
“Hoàng tổ phụ là người xấu!” A Nguyên nằm ở trong lòng Thái hoàng Thái hậu, đột nhiên thình lình mà
nói.
Tay Thái hoàng Thái hậu run lên, cúi đầu nhìn cháu
gái
nhỏ
của mình, liền thấy
trêngương mặt tinh xảo của nàng tràn đầy tức giận, trong lòng lại có
một
loại cảm xúc khó tả, chỉ
không
biết là cảm giác gì, lắc đầu cười
nói: “Từ xưa đến nay, hậu cung của Đế vương có bao nhiều phi tần, như này
đã
tính là gì?”
“Ông
không
đối xử tốt với Hoàng tổ mẫu, làm Hoàng tổ mẫu khổ sở, chính là người xấu!” A Nguyên chỉ cắn răng đẩy Thái hoàng Thái hậu
nói: “Vì sao Hoàng tổ mẫu còn phải khổ sở vì người như vậy! Chết cũng
đã
chết rồi, nếu bất tử…”
“Trật tự!” Thái hoàng Thái hậu bịt miệng A Nguyên, đột nhiên lại cười, lắc đầu
nói: “Bao nhiêu ân oán đều
đã
là chuyện quá khứ, trong lòng Hoàng tổ mẫu
đã
không
còn oán hận, chỉ là nghĩ, nếu năm đó ta
không
gả cho
một
người như vậy,
thì
còn có thể có cuộc sống như
hiện
tại hay
không?” Trong lòng bà còn cất giữ
một
bí mật kinh thiên, chỉ là bí mật này bà
đã
dự định mang theo xuống mồ. Tất cả tội ác và oán hận đều trong
một
năm đó, sau khi bà biết được Hoàng thượng có ý định gϊếŧ con trai của bà đỡ con vợ lẽ thượng vị, sau khi hết thảy
đã
an bài,
thì
đã
tan thành mây khói.
Ai cũng
không
nợ ai, chỉ là có hơi mê man.
“Sống đến bây giờ, có thể có đứa con, mặc kệ thị phi như thế nào, đơn giản làm chính mình, dù ta oán hận, ta cũng thỏa mãn.” Thái hoàng Thái Hậu vuốt đầu A Nguyên, nhìn Vinh vương lộ bụng lăn lộn
trên
thảm ngáy, ánh mắt lộ niềm an ủi, tỉnh lại
mộtchút, lúc này bà mới cười hỏi: “Hoàng huynh con
nói
muốn con thành thân, con
đãchuẩn bị tốt chưa?” Thấy A Nguyên vừa đảo mắt
đã
xòe ngón tay bắt đầu đếm của hồi môn của mình, Thái hoàng Thái hậu quả thực muốn thở dài, xoa chân mày của mình cười khổ
nói, “Cái đứa bé này, đếm như vậy
thì
muốn đếm tới khi nào?”
“Con
không
kiên nhẫn với mấy thứ này, Hoàng tổ mẫu cho con
một
ma ma quản lý có thể tin được là được ạ.” A Nguyên chẳng hề để ý mà
nói.
Nàng thích nhà kho
nhỏ
của mình tràn đầy, nhưng xử lý gì đó
thì
không
thích.
“Ngày sau bảo Phò mã của con làm
đi.” Thái hoàng Thái hậu có ý xấu bày chiêu quản Phò mã cho cháu
gái.
“Kho tiền của
hắn
đều phải nộp lên, đến lúc đó
hắn
lại chê cười con.” A Nguyên liền thở dài
nói.
Hình tượng hiền lương thục đức của Công chúa điện hạ
sẽ
bị hủy hoại đó.
“Cái này
thì
xác
thật
phiền toái.” Hoàng tổ mẫu cùng thở dài với cháu
gái
xui xẻo, thập phần ưu sầu, chỉ thở dài, “Mệt con
nói
với Ai gia, ngày sau thường thường tới chỗ mẹ chồng
đi, bằng
không
một
mình con ở lại phủ Công chúa
thì
làm sao Ai gia yên tâm?” Thời điểm bà
nói
lời này, phu thê Túc vương cách vách phủ Công chúa
đã
hắt xì
khôngbiết bao nhiều lần.
A Nguyên
đã
sớm
nói
với Thái hoàng Thái hậu, dù sau này nàng có phủ Công chúa của chính mình,
nói
cho cùng
không
phải Công chúa hàng
thật
giá
thật, vẫn nên tới ở phủ Thành Dương bá, lúc này hai mắt liền tỏa sáng, “Có thể để dì quản giúp con!” Phu nhân Thành Dương bá
yêu
thương nàng như vậy, nhất định
sẽ
không
cự tuyệt thỉnh cầu nho
nhỏ
đáng thương này đâu, đúng
không?
Lần này, đổi lại là
một
tiếng hắt xì
nhẹ
nhàng trong phủ Thành Dương bá, phu nhân Thành Dương bá
không
hiểu vì sao, chỉ có Thành Dương bá
đã
mặt vô biểu cảm mà ra khỏi phòng gọi người, bảo đại phu nhanh tới khám cho vợ mình
một
cái.
“Mẹ chồng con đúng là cái người tốt.” Thái hoàng Thái hậu công nhận nhân phẩm của phu nhân Thành Dương bá
một
chút, lúc này mới gật đầu
nói: “Đợi khi triều đình của Hoàng huynh con vững chắc, chúng ta liền tổ chức đại hôn!”
A Nguyên
thật
là rơi lệ đầy mặt, hân hoan sâu sắc vì sắp hạ gục được mỹ nhân.
Thấy nàng thèm gả như vậy, trong lòng Thái hoàng Thái hậu chua lòm, di di trán A Nguyên
nói: “thật
là
gái
lớn
không
thể giữ.”
“Ngày sau cũng
không
phải
không
trở lại.” A Nguyên liền cười hì hì
nói, “Co nhớ Hoàng tổ mẫu, nếu Phò mã chọc con tức giận, con liền hồi cung.” Nàng ngẩng đầu khẩn trương
nói: “Người giữ lại cái phòng kia cho con với, bằng
không
không
có nhà để về, cháu
gái
chỉ có thể
đi
ngủ ở chuồng nuôi gà phía sau thôi!”
thật
là vô cùng đáng thương, khiến người ta tâm sinh thổn thức.
“Con yên tâm, đương nhiên là phải giữ lại cho con.” Thái hoàng Thái hậu là người nghĩa khí, cười tủm tỉm bảo đảm.
Hai bà cháu
đang
nói
chuyện
thì
thầm liền nghe thấy bên ngoài có tiếng
nói
truyền đến, thấy sắc trời bên ngoài
đã
tối, Nhóc con cũng bị tiếng này làm bừng tỉnh, trong lòng Thái hoàng Thái hậu có chút
không
vui, chỉ dướn người ra hỏi cung nhân bên ngoài: “Là ai ở bên ngoài?”
“Là Thành Tần nương nương.” Cung nữ tiến vào vội vàng trả lời: “Thành Tần nương nương tới thỉnh an Thái hậu.”
“Tối rồi còn thỉnh an cái gì?!” Thái hoàng Thái hậu lạnh nhạt
nói: “Ai gia
không
gặp, bảo nàng ta trở về!”
nói
cho cùng cũng vì Thành Tần có chút kiêu ngạo
không
ngờ.