Hôn
sự
định ra rồi,
không
nói
các công tử ca trong huyện bóp cổ tay thở dài như thế nào, cảm thán bị
một
tiểu tử bên ngoài đoạt trước. Lý Tấn làm nhân vật chính lại ngày ngày tươi cười,
hắn
rốt cuộc có lý do quang minh chính đại chạy đến Tần phủ, hận
không
thể ở cửa Tần phủ dựng trại đóng quân.
Ví như
hiện
tại, Lý Tấn
đang
cầm quyển tranh vẽvà du ký, giảng thuật sinh động như
thật
choTần Tình, thường thường chọc nàng nhấp môi cười, Tần Lãng bên cạnh đung đưa chân ngắn cũng nghe được mùi ngon.
một
canh giờ qua,
hắn
rốt cuộc
nói
xong
một
quyển trong tay.
hắn
quá thích nàng ngậm cười chuyên chú nghe
hắn
kể chuyện xưa, so với vô số lần tưởng tượng đều chân
thật, tốt đẹp hơn, làm
hắn
khôngdời được ánh mắt, trong lòng đầyđến sắp tràn ra.
hắn
nhịn
không
được buông bức hoạ, nâng tay lên
nhẹ
nhàng xoa mặt nàng.
"Ngoan Bảo, nàng
thật
là đẹp."
Tần Tình đỏ mặt cúi đầu,
nhẹ
nhàng xô đẩy
hắn
một
chút: "Đừng như vậy, đệ đệ ở đây."
một
bên Tần Lãng sặp bị phấn hồng bay khắp nơicủa bọn họ bao phủ, nó lặng lẽ trợn trắng mắt, nghĩ thầm
đã
hơn
một
tháng, ngày ngày như vậy, cũng
không
ngấy sao.
Nó nhìn Lý Tấn sử ánh mắt với mình, ở trong lòng tính toán,
một
tháng này
hắn
ta trộm đưa cho mình các loại đồ chơi, rối rắm
một
hồi, mới lưu lại
một
tiếng mắng rồi trượt xuống ghế.
"Tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra còn có việc muốn tìm mẫu thân, các người cứ tiếp tục"
"Ai, đứa
nhỏ
này. Chạy chậm
một
chút nào"
"Biết rồi"
Tần Lãng chạy ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn
không
trung thở dài, vẫn là bên ngoài tốt. Tỷ tỷ cùng với tỷ phu tương lai
thật
là quá ngấy,
hắn
rốt cuộc chịu
không
nổi, ừ, phải
đi
tìm mẫu thân ôm
một
cái mới có thể tốt lên!
hắn
vừa nghĩ
đã
nhấc chân
đi
đến viện của Tần phu nhân, ai ngờ mới vừa vào,
đã
nhìn thấy mẫu thân
đang
đưa lưng về phía mình, bị lão cha mặt dày mày dạn, vẻ mặt nhộn nhạo ôm chặt cứng. Thấy
hắntiến vào, Tần đại nhân trừng mắt,
không
tiếng động làm ra
một
khẩu hình: "Cút!"
Tần tiểu công tử trong lòng cứng đờ, cũng
không
dám
không
theo,
hắn
nhăn khuônmặt bánh bao mượt mà, thầm mắng
một
câu "Già
không
biết xấu hổ", ủy khuất rời khỏi viện của Tần phu nhân, chậm rãi
điđến dưới tàng cây bên cạnh ao trong phủ, ưu thương mà thở dài.
Ai, tiểu Hoa muội muội cách vách
đi
ra ngoài du ngoạn khi nào mới có thể trở về a.
Giờ phút này, trong sương phòng Tây Uyển, đôi tay Tần Tình
đang
gắt gao túm vạt áo Lý Tấn, ngửa đầu thừa nhận
hắn
trúc trắc trung mang theo chút vội vàng hôn nàng.
Sau
một
giây Tần Lãng rời
đi, Lý Tấn
không
khắc chế được mà ôm nàng vào trong ngực, cái mũi dán sát vào tóc nàng dùng sức hít vào
một
hơi, là hương hoa lài
hắn
quen thuộc.
thật
tốt, từ khi mới gặp đến bây giờ, nhiều ngày như vậy, rốt cuộc nàng ở trong ngực
hắn.
thật
vất vả chờ tới lúcTần Sâm khó được thả lỏng, cơ hội như vậy há có thể lãng phí.
hắn
cúi đầu nhìn tiểu
cô
nương, lẳng lặng rúc vào trong ngực
hắn, ngoan ngoãn đến
không
được. Lông mi
thật
dài run lên run lên, run đến trong lòng
hắn
ngứa ngáy vô cùng.
hắn
do dự vài giây, rốt cuộc quyết định thuận theo tâm ý mình,
nhẹ
nhàng nâng cằm nàng, đầu tới gần
một
chút, sau đó có
mộtmàn
hiện
tại này.
Tiếng "Tấm tắc" ái muội, ở trong phòng yên tĩnh đặc biệt vang dội.
Khoang miệng bị lưỡi
hắn
bá đạo xâm chiếm,
nhẹ
nhàng liếʍ mỗi
một
tấc trong miệng nàng, cuối cùng ôm lấy cái lưỡi nàng, quấn quanh cùng múa.
"Phanh phanh phanh phanh --"
Là tim ai đập? Nhanh như vậy, lộn xộn như vậy.
"Ô, ư..."
Qua mộtlúc lâu, Tần Tình rốt cuộc thở
không
nổi,
nhẹ
nhàng đẩy
hắn
ra, lập tức mềm mại ngã vào ngực
hắn.
Vốn dĩ nhu hương trong ngực, hôn
cô
nương mình âu yếm,
đã
làm Lý Tấn vừa ngọt ngào lại vừa tra tấn,
hiện
giờ
một
tiếng rêи ɾỉ này, quả thực muốn mệnh
hắn, lửa cả người càng ngày càng vượng, hạ thân thẳng tắp dựng đứng lên, vừa trướng lại đau, nhưng
hắn
sợ dọa đến tiểu
cô
nương, đành phải cứng rắn chịu đựng.
Hai người ôm ấp cùng nhau, Tần Tình làm saothật
sự
không
có cảm giác. Nàng xấu hổ, gương mặt càng hồng, nhưng nhìn
hắn
nhẫn đến trán đầy mồ hôi cũng vẫn
không
nói
gì, trong lòng cảm động lại đau lòng.
Lúc trước mẫu thân
đã
ẩn
ẩn
vỡ lòng ở phương diện nào đó, cũng dặn dò nàng vạn
không
thể tùy ý giao ra thân mình. Nhưng mà, A Tấn ca ca vất vả như vậy, có lẽ, có biện pháp khác.
"A... A Tấn ca ca, ta... ta giúp chàng
đi." Nàng bỏtay xuống, thấp giọng
nói.
Nghe vậy Lý Tấn đột nhiên nâng đầu, run giọng
nói: "Ngoan Bảo... Nàng..."
"A Tấn ca ca... Ta... Ta
không
muốn chàng khó chịu..." Tiểu
cô
nương cúi đầu cắn môi, hai lỗ tai
nhỏ
đỏ rực.
Lý Tấn mím môi, trong đầu đấu tranh kịch liệt, cuối cùng, du͙© vọиɠ hừng hực chiến thắng lý trí.
hắn
nhẹnhàng kéo tay
nhỏ
củanàng, chậm rãi đặt lênchỗ cứng rắn ở hạ thân.
Cách quần áo
đã
có thể cảm giác được nóng bỏng, thô dài cứng rắn, lại còn
nhẹ
nhàng nhảy lên.
Tay
nhỏ
mềm mại mới vừa nắm chặt nơi đó, Lý Tấn thoải mái thở dài
một
tiếng, sau đó để tay nàngbao lấy, chậm rãi hoạt động
trên
dưới.
"Ừ... Ngoan Bảo...
thật
thoải mái... A..."
Lý Tấn nhắm hai mắt ngâm khẽ,
trên
mặt tuấn tú nhiễm hồng nhạt.
Tần Tình quay đầu
đi, đôi mắt đảo loạn khắp nơi
không
dám nhìn
hắn,
trên
mặt quả thực sắp thiêu cháy. Thanh
âm
của A Tấn ca ca, quá mê người...
Dần dần, hai tay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Ách... A..."
Cùng với
một
tiếng gầm
nhẹ, Lý Tấn cả người run lên, sau đó Tần Tình cảm giác được tay nóng lên, ẩm ướt, nàng khẽ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn điểm điểm bạch trọc
trên
tay.
Lý Tấn cuống quít lấy khăn tay từ
trên
bàn, vội vã hỗn loạn thay nàng chà lau sạch
sẽ,
trên
mặt
hiện
lên
một
tia ảo não.
"Thực xin lỗi, Ngoan Bảo, là A Tấn ca ca
không
tốt, làm nàngsợ."
Tần Tình nghe vậy trong lòng ấm áp, chủ động vươn hai tay ôm lấy eo
hắn.
"không
sao, A Tấn ca ca. Chàng thích, ta đều nguyện ý làm cho chàng."