Mùng bảy tháng bảy, ngày hội thất tịch.
Năm nay huyện Phù Lương thất tịch náo nhiệt hơn bình thường, bởi vì hôm nay là ngày đại tiểu thư Tần phủ cùng Lý phu tử đại hôn.
trên
đường phố tràn đầy màu đỏ vui mừng,
trên
mặt mỗi người tràn đầy vui sướиɠ và chúc phúc.
nói
đến Lý phu tử, ba năm trước đây vào huyện Phù Lương. Lúc đó,
hắn
vừa tới huyện
không
bao lâu, liền đính hôn cùng Tần tiểu thư, tiện sát rất nhiều người, về sau
hắn
ở trong huyện mở học đường. Lý phu tử tính tình ôn hòa, học thức uyên bác, lớp học của
hắn
không
chỉ đơn giản dễ hiểu, còn đề cập
không
ít việc kỳ văn ở đại giang nam bắc ít người biết đến, thực được bọn học sinh thích. Hơn nữa có người nghe được phu tử này là Trạng Nguyên mấy năm trước, các bá tánh đối với
hắn
càng kính nể, đều cảm thấy, người tốt đẹp như vậy cùng Tần tiểu thư
thật
là xứng đôi.
Lúc này, bọn học sinh đều mặc tiểuhỉ bào, cầm tay nhau ở cửa Tần phủ, nhón chân nhìn xung quanh.
"Tới! Tới! Tân lang quan tới!"
một
tiểu tử béo đột nhiên hưng phấn kêu to, mọi người giương mắt nhìn lên, cũng
không
phải sao, cách đó
không
xa, đội ngũ đỏ rức mênh mông mà đến.
Lý Tấn xoay người xuống ngựa, nhìn cách đó
không
xa có
một
bóng hình xinh đẹp đượcTần Sâm dắt, người mặc váy đỏ, đội khăn trùm đỏ, trong lòng vui sướиɠ, kích động cảm xúc
không
ngừng quay cuồng.
hắn
nắm chặt tay, nỗ lực làm mình trấn định
đi
về phía nàng.
Tần Sâm khó được đỏ hốc mắt, trong lòng
hiện
lên thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng, ông dùng sức vỗ vỗ bả vai Lý Tấn.
Hết thảy đều
không
nói
gì.
Lý Tấn thần sắc trang trọng dắt tiểu
cô
nương, đỡ nàng lên kiệu hoa.
Trongsương phòng nhà họ Lý, Tần Tình đôi tay nắm chặt ngồi ở
trên
giường, ngượng ngùng lại khẩn trương.
Tiếng bước chân dần dần truyền đến, dừng ở trước mặt nàng, hô hấp hơi hơi dồn dập, nàng cơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng
trên
đỉnh đầu.
Sau đó, trước mắt sáng ngời, khăn đỏ được nhấc lên, nàng theo bản năng ngẩng đầu, thiếu niên trước mặt ôn nhu mỉm cười, đúng là A Tấn ca ca của nàng.
"Ngoan Bảo, nàng
thật
đẹp."
Lý Tấn nhìn ngây ngốc, bất giác đem ý nghĩ trong lòng mình
nói
ra, các nữ quyến trong phòng cười
nhẹmột
trận, Tần Tình đỏ mặt chôn đầu xuống.
Lý Tấn lúc này mới phản ứng lại, trong phòng có
không
ít người,
hắn
ửng đỏ mặt,
đi
lên trước, cầm lấy khay rượu giao bôi, đưa cho nàng.
Nâng chén, đối ẩm.
Bà mối ở bên cạnh vui sướиɠ
nói
cát lợi, Lý Tấn lại đầy đầu óc chỉ có tiểu
cô
nương e thẹn trước mắt, cảm thấy nhìn như thế nào cũng
không
đủ.
cô
nương
hắn
yêu
hai đời, rốt cuộc thành tân nương của
hắn.
Đến khi ngoài cửa có người thúc giục,
hắn
mới kiềm chế
không
nỡtrong lòng, sờ sờ đầu nàng,
đi
đến đại sảnh.
Chờ đến lúc Lý Tấn
một
lần nữa trở lại tân phòng, tiểu
cô
nương của
hắn
đã
rửa mặt thay đổi xiêm y, tựa ở mép giường ngủ ngon lành.
Tâm
hắn
lập tức mềm mại, nghĩ thầm cả ngày nay tiểu
cô
nương sợ là mệt muốn chết rồi.
hắn
cúi đầu hôn hôn gò má nàng đỏ bừng,
đi
vào phòng trong rửa mặt.
Tần Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lý Tấn vừa vặn từ phòng trong
đi
ra.
"Tỉnh."
Tần Tình gật gật đầu, ngồi dậy theo bản năng vươn tay muốn ôm
một
cái.
Lý Tấn cười
nhẹ
một
tiếng, bò lên
trên
giường, ôm nàng vào trong ngực.
"Ngoan Bảo, ta
thật
vui vẻ. Nàng rốt cục là của ta."
Tần Tình ngẩng đầu, đối diện ánh mắt
hắn
nhu hòa.
Trong lòng vừa động, nàng ngửa đầu hôn lên khóe miệng
hắn.
Tay Lý Tấn ôm nàng run lên, sau đó đảo khách thành chủ, ngậm lấy môi nàng định rời
đi, cọ xát mυ'ŧ vào, ôn nhu triền miên.
Chờ đến lúc hai người tách ra, Tần Tình
đã
thở hổn hển bị
hắn
áp đảo dưới thân.
"Ngoan Bảo..."
hắn
nhìn tiểu
cô
nương dưới thân sắc mặt đỏ hồng, lẩm bẩm
nói, "Đêm nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc."
Vừa
nói, ngón tay thon dài
đi
đến vạt áo,
nhẹ
nhàng kéo, quần áo tầng tầng chảy xuống, thân thể tuyết trắng hoàn toàn triển lộ.
Tần Tình ngượng ngùng vươn hai tay muốn che trước ngực, lại bị
hắn
ngăn lại.
Tiểu
cô
nương từ
nhỏ
được nuôi dưỡng cẩn thận, bởi vậy phát dục đặc biệt tốt. Làn da trắng nõn sáng trong, đặc biệt là hai luồng trước ngực kia, vừa lớn vừa tròn, cực kỳ mê người.
Bị cảnh đẹp trước mắt cướp
đi
hô hấp, trong nháy mắt, Lý Tấn cảm thấy máu cả người đều
đi
xuống, nhịn suốt ba năm, lúc này sao có thể thờ ơ.
hắn
đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy
một
viên.
"Ô..."
Hai điểm trước ngực bị liếʍ mυ'ŧ qua lại, hai vυ' càng bị
hắn
ôm trong tay, vuốt ve xoa lộng. xảm xúc tê dại xưa nay chưa từng có làm nàng ức chế
không
được phát ra tiếng than
nhẹ
xấu hổ.
Hai viên
anh
đào bị
hắn
hút hơi hơi sưng lớn đứng thẳng, nhũ thịt tuyết trắng vừa mềm vừa mịn,
khôngngừng từ trong kẽ ngón tay
hắn
khép mở tràn ra. Bàn tay ấm áp khô ráo
đi
xuống
một
chút, lướt qua bụng
nhỏ, run rẩy lột qυầи ɭóŧ.
hắn
nhẹ
nhàng tách hai chân nàng ra, hai cánh phấn nộn gắt gao khép kín, sạch
sẽ
không
có lông, bị
hắn
nhìn chăm chú nóng bỏng, run nhè
nhẹ.
Lý Tấn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hạ thân nàng, nơi đó
thật
nhỏ, làm thế nào cho vào được?
hắn
thử vươn
một
ngón tay,
nhẹ
nhàng động, thấy
trên
mặt nàng
không
có vẻ
không
ổn mới đưa
mộtchút vào trong. Mới vừa vào
một
đốt ngón tay, hai chân tiểu
cô
nương run lên khẽ kêu ai ai,
hắn
chỉ có thể vừa hôn nàng làm nàng thả lỏng, vừa gian nan khuếch rộng.
thật
chặt! Cũng may hoa huy*t vì động tình dần dần chảy ra mật dịch, có bôi trơn,
hắn
rốt cuộc đem
một
ngón tay cắm vào, chậm rãi trừu động.
"Ô... A Tấn ca ca... Ta khó chịu..." Tiểu
cô
nương lắc lư đầu, khuôn mặt
nhỏ
mỹ diễm
hiện
lên mê mang, thấp giọng khóc nức nở.
"Ngoan... Bảo bảo...
một
hồi liền tốt." Lý Tấn
nhẹ
giọng fỗ, thái dương dần dần toát ra mồ hôi, thẳng đến khi hai ngón tay cũng
đi
vào, mới dám trừu động nhanh hơn, xoay tròn, đảo lộng,
nhẹ
vuốt.
"Ư... A... A..." Tiểu
cô
nương cả người run lên, hạ thân trào ra đại sóng mật dịch, kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ từng có cuồn cuộn đến, nàng kiều suyễn, hai mắt thất thần nhìn lên phía
trên.
Lý Tấn rút ngón tay ra, tùy ý lau vài cái, nhanh chóng cởϊ qυầи áo. Hạ thân
đã
sớm trướng đau.
Dù ba năm này giúp
hắn
thủ giao rất nhiều lần, nhưng
thật
nhìn thấy đại gia hỏa kia, nàng vẫn theo bản năng hít
một
hơi.
côn th*t hồng nhạt lại thô lại trường, gân mạch vờn quanh, nhếch lên đâm ra bên ngoài,chảy ra vài giọt chất lỏng.
Tần Tình nuốt nuốt nước miếng, trong mắt
hiện
lên sợ hãi, thân mình
không
tự giác dừa ra sau.
"Ngoan Bảo..." người trước mặt ủy khuất mở miệng, làm nàng
không
đành lòng né tránh. Nàng cắn môi dưới, nhớ tới
hắn
ẩn
nhẫn ba năm, chung quy là đau lòng nhiều hơn sợ hãi.
Thấy nàng
không
tránh né, Lý Tấn trong lòng vui vẻ,
nhẹ
nhàng kéo chân nàng ra, để cự vật ở giữa hai chân nàng. Qua lại cọ xát
thật
lâu, đến khi toàn bộ côn th*t đều dính đầy hoa dịch,
hắn
mới
thật
cẩn thận chọc vào trong.
"A! Đau quá."
Qυყ đầυ chen vào trong huyệt, hoa huy*t kịch liệt co rút lại, Lý Tấn quyết tâm, dùng sức đâm về phía trước phá tầng lá mỏng kia.
"Ô... Đau... A Tấn ca ca... Ta đau..." Tần Tình vặn vẹo thân thể, cảm giác hạ thân xé rách làm nàng nhịn
không
được rơi lệ, thấp giọng cầu xin.
Lý Tấn giờ phút này cũng
không
chịu nổi, bên trong nàng
nhỏ
hẹp
không
thể tưởng tượng, lại ướt lại trơn, nuốt
hắn
phát đau.
hắn
cắn răng rời khỏi
một
chút, vươn
một
tay
nhẹ
nhàng xoa động hoa châu kiều nộn, chờ tới khi chảy ra càng nhiều hoa dịch,
hắn
mới chậm rãi đưa đẩy lên.
Tần Tình hai tay nắm chặt khăn trải giường, cau mày nâng eo phối hợp
hắn
trừu động.
Còn
không
được vài cái,
hắn
đột nhiên gầm
nhẹ
một
tiếng, sau đó nàng cảm thấy giữa hai chân nóng lên.
Nàng sửng sốt, chờ phản ứng lại, liền nhìn thấy khuôn mặt
hắn
tuấn tú chậm rãi nhiễm xấu hổ buồn bực,
không
nhịn nổi bật cười, phía dưới giống như cũng
không
đau nữa.
hắn
đột nhiên ngẩng đầu, làm bộ hung ác trừng mắt nhìn nàng
một
cái, vỗ
nhẹ
một
chút ở
trên
mông nàng, sau đó côn th*t còn ở trong cơ thể nàng nháy mắt lại sung huyết lớn lên, chậm rãi động đậy.
Lúc này đây
rõ
ràng
không
đau như vậy, ma xát mang đến kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại, nàng
không
chịu được
nhẹ
giọng rêи ɾỉ.
Thấy
trên
mặt nàng bắt đầu có hưởng thụ biểu tình, Lý Tấn
không
nhẫn nại, bên hông dùng
một
chút lực, hung hăng căng ra tầng tầng nếp uốn, cắm vào chỗ sâu bên trong.
"Ư... A...
thật
trướng... A..." Tần Tình run run rẩy rẩy ôm cổ
hắn, thân mình theo động tác của
hắn
nhẹnhàng phập phồng, mắt đào hoa doanh doanh dần dần nhiễm mê mang.
Lý Tấn nâng vòng eo nàng mềm mại, cúi đầu liếʍ hôn cổ nàng, hạ thân dùng sức làm hoa huy*t nàng, cảm giác sảng khoái
một
đường lên đến da đầu.
"ừ... Ngoan Bảo... Nàng
thật
chặt...
thật
thoải mái..."
Tiểu
cô
nương kiều mị rêи ɾỉ, triền miên đứt quãng, tận xương, với
hắn
mà
nói, là thôi tình dược lợi hại nhất
trên
đời này.
hắn
cầm
một
chân nàng, đột nhiên nâng lên, côn th*t tiến càng sâu, điên cuồng luật động.
"A... A Tấn ca ca... Chậm
một
chút... A... Chậm
một
chút..."
trên
người đột nhiên động tác cuồng dã làm Tần Tình ngăn
không
được thét lên, hoa huy*t
khôngngừng trào ra xuân thủy, ướt hoạt vô cùng, bị
hắn
đảo lộng vẩy ra khắp nơi, côn th*t cũng bị nhiễm thủy lượng.
"Ách... A... Ngoan Bảo... Thoải mái sao... A Tấn ca ca làm nàng thoải mái sao?"
Lý Tấn cắn răng hỏi, mỗi
một
lần thâm nhập,
hắn
có thể cảm giác được thịt non bên trong gắt gao hấp thụ
hắn
như thế nào, cơ hồ
không
muốn
hắn
rời
đi. Làm
hắn
không
ngừng dùng sức, hung hăng thâm nhập, đảo lộng.
"Ô ô... Quá sâu... Hừ... A...
không
được..."
Tần Tình thân thể mềm mại run rẩy càng lợi hại hơn, mỗi
một
lần
hắn
tiến vào đều tàn nhẫn lại sâu, mỗi lần đều cọ vào điểm mẫn cảm, làm nàng thét chói tai tiết thân.
"A..."
Lý Tấn kiệt lực nhịn xuống xúc động bắn tinh, làm như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thâm nhập liên tục
một
khắc, hơi rút ra, lại đâm nàng
không
ngừng lắc đầu thét lên, mật dịch ướt hoạt trào ra, hoa huy*t co rút mãnh liệt. Nàng khóc kêu cầu
hắn
bỏ qua nàng, nam nhân ngày thường ôn hòa giờ phút này lại
không
dao động, động thân
một
cái tiến vào chỗ sâu nhất của nàng, biên độ thọc vào rút ra càng mãnh liệt, hai cái trứng
không
ngừng đánh vào giữa hai chân nàng, rung động bạch bạch.
"A a a... A..."
Hai chân bị tách ra đến lớn nhất, chỗ sâu trong nhụy hoa bị vô tình đẩy ra liên tuc, hai vυ' bị đâm đong đưa
trên
dưới, nàng mang theo tiếng khóc hét lên, hai chân đột nhiên banh thẳng.
"Bảo bảo ngoan, thoải mái sao? Còn cảm thấy ta già sao? Hử? Còn cảm thấy ta già sao?"
hắn
thô suyễn hỏi bên tai nàng.
"Ô... A Tấn ca ca... Ta sai rồi... A... Chàng
một
chút cũng... A...
không
già... A..."
Tần Tình trong tiến công mãnh liệt liên tục bại lui, hạ thân
một
mảnh hỗn độn, hai chân run lên, cả người run rẩy tới đỉnh điểm.
"Ách... A..."
Lý Tấn cuối cùng đâm sâu
một
cái, trong đầu
một
mảnh bạch quang
hiện
lên, mất khống chế mà phóng xuất ra toàn bộ tinh hoa.
"Ngoan Bảo, ta
yêu
nàng."----------------------
Chuyện xưa của A Tấn ca ca và Ngoan Bảo kết thúc như vậy.