Thừa Tướng Đại Nhân Kim An

Chương 4: Mạnh Trúc, ngươi chờ đấy

Trong phủ Thừa tướng, bắt được bồ câu đưa tin Thẩm Khuyết liền chạy tới trước mặt Thẩm Lệnh An, vui vẻ

nói: "Chủ tử, tra được rồi."

Lúc này chủ tử tính tình khó đoán, Thẩm Khuyết hoài nghi chính là bởi vì

sự

kiện kia ở Giang Châu, giờ đây cuối cùng cũng có manh mối, vội vàng chạy tới tranh công.

Thẩm Lệnh An

đang

ở trước bàn luyện chữ, nghe vậy cũng

không

ngừng bút, chỉ thản nhiên

nói: "nói."

"Ở Giang Châu có

một

Trịnh Hương Các, khoảng thời gian trước hương liệu xảy ra vấn đề, bị Lý Cần ra lệnh cưỡng chế ngừng buôn bán, đêm đó con trai độc nhất Trịnh gia là Trịnh Hữu Tài cũng ở Tĩnh Pháp Tự, xem ra là

đang

tiến hành

một

cuộc nghiệp quan trao đổi." Thẩm Khuyết

nói, "Chỉ là bọn

hắn

giao dịch hình như

không

thành,

hiện

tại cửa hàng Trịnh gia vẫn bị đóng."

Thẩm Lệnh An dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuyết, bình tĩnh kêu

một

tiếng: "Thẩm Khuyết."

Trong lòng Thẩm Khuyết theo bản năng run lên,

hắn

sợ nhất chính là bộ dạng bình tĩnh này của Thẩm Lệnh An,

hắn

ngay cả chết như thế nào đều

không

biết.

"Bổn tướng chỉ muốn nghe trọng điểm."

Trọng điểm? Thẩm Khuyết ở trong đầu dạo qua

một

vòng, đột nhiên linh quang chợt lóe, vội vàng

nói: "Đêm đó quả

thật

có người mất tích, là biểu muội Trịnh Hữu Tài, nàng theo Trịnh Hữu Tài cùng

đi

Tĩnh Pháp Tự, nhưng sau đêm đó lại tìm

không

thấy, đến nay vẫn chưa trở về Trịnh gia."

" Biểu muội Trịnh Hữu Tài, có phải gọi là Mạnh Trúc?" Thẩm Lệnh An để bút xuống, thần sắc khó lường.

"Làm sao chủ tử biết?"

"không

tìm được người?" khóe môi Thẩm Lệnh An đột nhiên gợi lên

một

tia cười lạnh, chậm rãi hỏi.

Vì sao có

một

loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão?

Thẩm Khuyết

không

nhịn được lui về sau

một

bước, tâm tư biểu quyết: “Thuộc hạ

đã

phái người tiếp tục tìm, trong vòng ba ngày, nhất thiết phải tìm được nàng.”

"không

cần." Thẩm Lệnh An cười cười, "đi

xuống lĩnh năm mươi trượng

đi."

"..."

hắn

lại làm sai cái gì? Từ Giang Châu trở về

hắn

liền lĩnh năm mươi trượng,

trên

mông bây giờ vẫn còn bong da tróc thịt... Lại thêm năm mươi trượng, chính là muốn lấy mạng

nhỏ

của

hắn!

"Như thế nào? Lại muốn thêm năm mươi trượng?" thấy Thẩm Khuyết do do dự dự

không

chịu

đi, Thẩm Lệnh An thản nhiên liếc mắt nhìn

hắn.

Thẩm Khuyết lập tức biến mất trước mặt Thẩm Lệnh An, gần vua như gần cọp a! Lúc trước vì cái gì mà

đi

theo chủ tử hỉ nộ vô thường này?!

Sau khi Thẩm Khuyết

đi, Thẩm Lệnh An

đi

đến phía trước cửa sổ, ánh mắt dừng ở bầu trời tối đen, chỉ thấy khóe môi

hắn

hơi hơi kéo kéo, trong mắt lóe lên

một

tia nguy hiểm,

nhẹ

giọng

nói: "Mạnh Trúc, ngươi chờ

đi."

Giờ này khắc này Mạnh Trúc

đang

tắm rửa, trong đầu của nàng vẫn còn

đang

tiêu hóa tin tức mà Tiết Vũ Ngưng

nói

cho nàng, vị Thẩm công tử kia,

thật

ra là đương triều thừa tướng Thẩm Lệnh An.

Người như trong truyền thuyết kia

một

tay che trời, thay đổi khó lường, làm mưa làm gió.

Là người quyền lực nhất trong triều đình.

Tám năm trước, khi mới mười sáu tuổi

hắn

đã

trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất của triều đại, rất được tiên hoàng

yêu

thích, ba năm trước, tiên hoàng băng hà, cũng là

hắn

khống chế được triều cục chấn động lúc ấy,

một

tay nâng đỡ tiểu hoàng tử bảy tuổi đăng cơ.

Có thể

nói,

hiện

tại toàn bộ triều đình, đều nằm trong tay

hắn, ngay cả hoàng đế cũng chỉ là quân cờ trong tay

hắn

mà thôi.

Theo như lời Tiết Vũ Ngưng,Thẩm Lệnh An này lòng dạ thâm sâu, độc ác,rơi vào tay

hắn, hầu như đều

không

có kết cục tốt.

Mạnh Trúc đột nhiên hắt xì

một

tiếng, nghĩ lại mà sợ, nàng, vậy mà nàng trêu chọc phải người nguy hiểm như vậy!

Nhưng khi đó nhìn



ràng

hắn

rất tao nhã ôn nhu...

Quả

thật

là nhìn người

không

thể chỉ nhìn bề ngoài sao?

Ngày hôm đó, Mạnh Trúc

đang

ở trong nhà kề điều chế hương liệu, Minh Tiếu vốn là chán đến chết đứng ở

một

bên, sau khi ngửi được mùi thơm, nhịn

không

được hỏi:"Tiểu thư, đây

không

phải là Kỳ Lân Hương ở Mạnh Hương Các sao?"

Kỳ Lân Hương là

một

loại hương độc nhất của Mạnh Hương Các, nếu đốt loại hương này trong phòng, người trong phòng dù cho ra cửa,

trên

người vẫn còn quanh quẩn loại hương thơm này, hương thơm thanh nhã dễ ngửi,kèm theo thân thể trời sinh, chỉ cần đốt

một

lần hương, hương thơm

trên

thân thể ba ngày sau mới bay

đi.

Khi ấy Mạnh Hương Các được hoan nghênh nhất chính là Kỳ Lân Hương, chẳng qua Kỳ Lân Hương là nghề gia truyền của Mạnh gia, từ trước đến nay

không

truyền ra ngoài, lúc ấy chỉ có

một

mình Mạnh phụ tìm tòi chế tạo, cho nên số lượng hữu hạn, tương ứng, giá cả cũng cao hơn.

Sau khi Mạnh phụ qua đời, Trịnh gia

đã

từng

một

lần muốn tìm được cách chế Kỳ Lân Hương từ nàng,nhưng nàng biết được Kỳ Lân Hương đối Mạnh gia có ý nghĩa rất lớn, cho nên lúc đó chỉ lưu lại trong tâm trí,

không

có giao cho di mẫu, chỉ

nói

phụ thân chưa từng đem cách điều chế hương truyền cho nàng.

Di mẫu tuy rằng

không

tin, nhưng lật hết toàn bộ Mạnh phủ, cũng quả

thật

không

có tìm ra, cuối cùng liền thôi.

Kỳ

thật

phương pháp điều chế Kỳ Lân Hương, quả

thật

đã

mất, chỉ là nàng

đã

sớm thuộc được.

"Chung Bá

một

mình lo liệu Trúc Hương Các thực

không

dễ dàng, ở kinh thành

không

chỉ có

một

nhà chúng ta làm cửa hàng hương liệu, nếu ta có thể hợp với Kỳ Lân Hương,

thì

đối với Trúc Hương Các có chút trợ giúp." Mạnh Trúc cười giải thích.

"không

xong!" Chung Thiếu Kiệt đột nhiên hấp tấp vội vã xông vào, cầm trong tay

một

chồng giấy vẽ, "Mạnh tỷ tỷ,

hiện

tại trong thành khắp nơi đều là bức họa tỷ, tất cả mọi người

đang

bàn luận về tỷ!”

Mạnh Trúc sửng sốt, vội vàng đứng lên cầm lấy giấy vẽ trong tay Chung Thiếu Kiệt,

trên

giấy vẽ quả

thật

là nàng, đó là lần ở Trúc Hương Các, nàng đứng ở phía trước cửa sổ,

đang

cúi người

nói

chuyện với Vũ Ngưng.

Sắc mặt Mạnh Trúc trắng bệch, nàng

không

nghĩ đến

sẽ

có người vẽ ra cảnh tượng kia, càng

không

có nghĩ tới những bức hoạ này,

sẽ

lưu truyền ra bên ngoài.

"Mạnh tỷ tỷ,

hiện

tại bên ngoài đều

nói

tỷ vượt qua Lăng Nhạc công chúa, là hoàn toàn xứng đáng kinh thành đệ nhất mỹ nhân." Chung Thiếu Kiệt sắc mặt có chút nghiêm túc, "Tỷ

không

biết, Lăng Nhạc công chúa kia, trời sinh tính tình tàn bạo, để ý nhất chính là khuôn mặt của nàng, ở trong kinh thành mặc dù có người xinh đẹp hơn nàng, nhưng chưa bao giờ có người dám lấy các nàng so với Lăng Nhạc công chúa, cũng

không

biết ai ác độc như vậy, đem của bức họa tỷ truyền

đi

khắp nơi, lại còn

nói

như vậy."

"Cho nên... Lăng Nhạc công chúa

sẽ

tìm ta gây rối?" Mạnh Trúc

nói

ra

một

cái khiến cho mọi người đều khϊếp sợ.

Danh tiết tổn thất là chuyện

nhỏ, dù sao trải qua đêm hôm đó ở Tĩnh Pháp Tự, nàng

đã

hạ quyết tâm

không

gả

đi.

Nhưng nàng là

một

bá tánh thường dân, làm sao có thể chống lại công chúa?

"Tiểu thư, Tiết Tiểu Thư đến." Tiết Vũ Ngưng hiển nhiên cũng được biết tin tức,

đi

sau lưng Chung Bá, bước nhanh đến.

"A Trúc, ngươi thu dọn

một

chút, trước tiên cùng ta

đi

Tướng quân phủ ở

một

thời gian ngắn." Tiết Vũ Ngưng sắc mặt cũng có chút cứng lại.

Trong lòng Mạnh Trúc càng hoảng sợ, "Lăng Nhạc công chúa đáng sợ vậy sao?"

"không

phải ta dọa ngươi, trước đây có

một

người tự xưng dung mạo hơn cả của nàng,

đã

chết." Tiết Vũ Ngưng

nói, "Ngay cả ca ta cũng

nói

nàng là người điên."

Mạnh Trúc sắc mặt càng trắng hơn, thiếu chút nữa bị dọa ngất

đi.

"Tiết Tiểu Thư, ngươi đừng dọa Mạnh tỷ tỷ, lần trước người kia

không

phải ngã từ ngựa xuống chết sao? Cũng

không

nhất định là Lăng Nhạc công chúa làm chứ?"

Tiết Vũ Ngưng ha ha hai tiếng, bá tánh bình dân đại khái đều cho rằng như vậy, nàng chỉ cần nhìn qua

hiện

trường, khuôn mặt người nọ bị rạch,

trên

người đều là vết roi, vừa thấy liền biết là do Lăng Nhạc làm.

"Vũ Ngưng, chúng ta nhanh

đi

tới nhà ngươi

đi." Mạnh Trúc sợ tới mức ôm lấy cánh tay Tiết Vũ Ngưng, vẻ mặt nghiêm trọng

nói.

Tiết Vũ Ngưng nhìn Mạnh Trúc sợ tới mức bộ dáng run rẩy, cười

một

tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng,

nói: "Yên tâm, ta

sẽ

không

để cho ngươi có chuyện."

Mạnh Trúc ở Tướng quân phủ kinh hồn bạt vía mấy ngày, Lăng Nhạc công chúa cũng

không

có tới tìm nàng, ngay cả Tiết Vũ Ngưng cũng cảm thấy buồn bực.

Mạnh Trúc nghĩ rằng, có lẽ là

trên

phố đem tin đồn khoa trương, đường đường là

một

công chúa, làm sao có khả năng đem loại

sự

tình này để ở trong lòng, tìm đến

một

tiểu dân như nàng mà gây rối? Nhưng Mạnh Trúc hiển nhiên quá ngây thơ rồi, tối hôm đó, nàng

đang

chuẩn bị

đi

ngủ, liền cảm thấy phía sau có người chợt lóe lên, nàng còn chưa kịp xoay người,

đã

bị đánh hôn mê.

Khi Mạnh Trúc tỉnh lại

thì

đang



một

cung điện tráng lệ,

một

chậu nước lạnh hắt lên mặt của nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy cả người rét run.

Sau đó nàng liền nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong cung điện,

một

nữ tử dung mạo tuyệt diễm mặc xiêm y đỏ rực, nằm nghiêng ở

trên

nhuyễn tháp,

trên

cổ tay tuyết trắng đeo vòng ngọc bích trong suốt,

một

đôi mắt xếch lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng.

Đứng bên cạnh nàng là hai ma ma lớn tuổi, còn có hai tỳ nữ trẻ tuổi.

không

cần nghĩ nhiều, Mạnh Trúc liền biết người trước mặt này là ai, nàng chính là Lăng Nhạc công chúa, Tam Hoàng tỷ của đương kim thánh thượng,

đã

hai mươi hai tuổi, vẫn chưa từng kén phò mã.

"Quả nhiên là mỹ nhân,

đã

thảm hại như vậy, xem ra vẫn là làm rung động lòng người." Lăng Nhạc từ

trên

nhuyễn tháp chậm rãi ngồi dậy, ngữ khí ý vị khó lường.

Mạnh Trúc muốn mở miệng

nói

chuyện, lại phát

hiện

mình

không

thể phát ra được thanh

âm

nào, nàng nhìn thấy Lăng Nhạc đứng lên,

một

ma ma nào đó đem

một

cây roi bạc đưa tới

trên

tay nàng.

Mạnh Trúc run sợ,

đã

có thể đoán được kế tiếp

sẽ

phát sinh chuyện gì.

"Bản cung thích nhất nhìn mỹ nhân rơi lệ, Mạnh



nương, ngươi có nguyện ý hay

không

thành toàn bản cung?" Lăng Nhạc

đi

đến trước mặt Mạnh Trúc,

trên

mặt xinh đẹp



ràng mang theo ý cười, lời

nóira lại làm cho người khác

không

khỏi phát run.

Trong mắt Mạnh Trúc lóe lên

một

tia hoảng sợ, liền thấy Lăng Nhạc vung roi bạc lên, trực tiếp đánh xuống người nàng. Khoảnh khắc roi rơi xuống

trên

người, Mạnh Trúc phảng phất nghe được thanh

âmda tróc thịt bong.

Mạnh Trúc kêu rên thành tiếng, đau đến mức nước mắt trào ra, công chúa này quả

thật

là người điên!

Vũ Ngưng, Minh Tiếu, Chung Bá, Thiếu Kiệt, Cẩm Lam ca ca... Cứu ta!

"Tiết Vũ Ngưng là cái thá gì? Bản cung muốn người mà cũng dám cản?" mặt Lăng Nhạc có chút vặn vẹo, giơ tay lên lại là

một

roi.

Mạnh Trúc bị đánh sắp ngất

đi, máu tươi từ trong y phục của nàng chảy ra, chậm rãi lan tràn đến

trênmặt đất.

Đột nhiên, cửa lớn bị mở ra, có tỳ nữ

đi

tới,

nói

nhỏ

với Lăng Nhạc

một

hồi, trong mắt Lăng Nhạc tinh quang chợt lóe, nhìn về phía Mạnh Trúc lại thêm

một

chút sung sướиɠ khi người gặp họa, "Cũng được, liền cho

hắn

chơi đùa

một

chút."

Mạnh Trúc ý thức

đã

có chút mơ hồ, nghe đến câu này lại giống như bị kim đâm, miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Trong thoáng chốc, nàng lại nhớ tới

một

đêm kia,

thì

ra bất kể là ở Giang Châu, hay là ở kinh thành, nàng đều trốn

không

thoát cơn ác mộng như vậy.

Có người đến, Mạnh Trúc cố gắng mở mắt, nhìn thấy

một

ánh mắt bỉ ổi của nam nhân

đang

nhìn chằm chằm nàng, người nọ thoạt nhìn

đã

hơn bốn mươi tuổi, so nàng lớn hơn rất nhiều, ngũ quan cũng coi như đoan chính, nhưng tướng mạo thoạt nhìn lại có phần bỉ ổi, làm người ta buồn nôn.

Người nọ nhìn nàng cả người đều là máu, tiếc hận lắc lắc đầu, "Công chúa xuống tay

thật

là nhanh... Bản vương nhân bất quá chậm

một

bước, lại bị công chúa nhanh chân đến trước."

Lăng Nhạc nhếch nhếch môi cười, "Hoàng thúc so với bản cung sao lại chậm quá? Ngài xem gương mặt này bản cung còn chưa động vào đâu, cũng

không

thể làm hỏng hào hứng của hoàng thúc, hoàng thúc ngài

nói

đúng

không?"

Nam nhân kia cười cười, đưa tay vuốt ve mặt Mạnh Trúc, hài lòng

nói: "Rất tốt."

Thân mình Mạnh Trúc

không

tự kìm được lui ra sau, môi giật giật

không

phát ra tiếng: "không..."

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, nàng

đã

bị người nọ vọt đến ôm lấy.

Tác giả có lời muốn

nói: ha ha, thừa tướng đại nhân sắp ra tay