Lúc ấy bất kể ông hỏi như thế nào, Phượng Như Ảnh cũng không nói cho ông biết lý do cậu ta giải ngũ. Cho tới bây giờ ông cũng không hiểu rõ tại sao Phượng Như Ảnh muốn giải ngũ, hơn nữa còn bước vào con đường bất chính.
Tuy rằng ông không có cảm tình gì đối với giới hắc đạo, nhưng tình cảm dành cho Phượng Như Ảnh vẫn rất tốt.
"Tiểu tử thúi, sao có thời gian rãnh rỗi về đây thăm ta vậy?" Ánh mắt của Trần Cương nhìn Phượng Như Ảnh giống như một người anh nhìn em trai vậy, làm cho Mộc Vân Phong vô cùng ngạc nhiên.
Cô quay lại liếc nhìn Phượng Như Ảnh, thấy anh đã sớm cười với mình, như đang nói chờ lát nữa sẽ nói cho cô biết. Làm cho Mộc Vân Phong buồn bực một hồi, sao chỉ có một cái liếc mắt của mình mà Phượng Như Ảnh đã biết mình muốn hỏi điều gì rồi.
"Đi, vào trong rồi nói." Ba người đi theo Trần Cương vào phòng tiếp khách. Mộc Vân Phong ngồi bên cạnh nghe Trần Cương và Phượng Như Ảnh nói chuyện, thỉnh thoảng Nghiêm Binh sẽ chen vào một đôi câu hỏi thăm Phượng Như Ảnh.
Theo nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, Mộc Vân Phong ngạc nhiên phát hiện ra, vị thủ trưởng này lại biết Phượng Như Ảnh là đại ca hắc đạo. Nhưng hình như ông không giống với những nhân viên công chức hay nhân viên quan trọng của chính phủ có sự căm ghét sâu sắc với giới hắc đạo. Trong lòng Mộc Vân Phong thầm nghĩ vị thủ trưởng này quả thật không nhìn người theo cách thông thường.
Cô biết nếu như Trần Cương cũng giống như những người đó, vậy thì sẽ không có mối quan hệ tốt với Phượng Như Ảnh như vậy, hơn nữa còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Lại càng không thể nào duy trì mối giao tình với chú Nghiêm mấy mươi năm như vậy.
"Đúng rồi, tiểu tử thúi, ta còn chưa hỏi con với Mộc Vân Phong quen biết như thế nào." Nói xong lời cuối cùng, Trần Cương thay Nghiêm Binh hỏi câu mà ông vẫn đang muốn hỏi.
Nghiêm Binh chưa hề biết Mộc Vân Phong có bạn trai, hơn nữa cũng không nghe cô đề cập tới. Nhưng hôm nay thấy dáng vẻ hai người bọn họ ôm nhau, khiến cho ông rất là lo lắng. Mặc dù vừa rồi Trần Cương và Phượng Như Ảnh
nói chuyện ông cũng nghe được không ít, biết Phượng Như Ảnh cũng là người trong giới hắc đạo, nhưng ông vẫn lo lắng Phượng Như Ảnh sẽ làm ảnh hưởng đến Mộc Vân Phong.
"Em ấy là con gái của cha nuôi con, cũng chính là em gái của con." Một câu nói của Phượng Như Ảnh làm cho Mộc Vân Phong cả kinh không nói ra lời, sắc mặt cô thay đổi liên tục.
Làm sao cô ngờ được Phượng Như Ảnh chính là người mà trước đây cha cô đã mang về. Cô vẫn cho rằng Phượng Như Ảnh cũng giống như những người anh em trong Thanh bang, đã bị Hồng bang tiêu diệt. Nhưng không ngờ anh lại còn sống.
Nhưng vừa nghĩ tới Hồng Bưu đã gϊếŧ cha của mình, mà Phượng Như Ảnh lại là em trai của Hồng Bưu, sắc mặt của Mộc Vân Phong lập tức khó coi.
Nói thế nào thì cha cô cũng là người có công nuôi dưỡng Phượng Như Ảnh, nhưng anh trai của anh không biết ghi ơn báo đáp thì thôi, lại còn lấy oán báo ơn gϊếŧ chết cha của cô.
Người này đúng là không phải loại vong ân bội nghĩa bình thường mà.
Dường như cảm giác được tâm tình của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhìn cô vô cùng áy náy. Giống như đang nói: Tiểu Phong, thật xin lỗi.
Mộc Vân Phong quay mặt đi, nhìn Trần Cương và Nghiêm Binh nói: "Thủ trưởng, chú Nghiêm, con về ký túc xá trước." Xoay người không thèm nhìn Phượng Như Ảnh mà đi thẳng ra ngoài.
Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong rời đi, quay đầu lại đối mặt với hai đôi mắt dò hỏi.
"Tiểu tử, có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Phong không?" Nghiêm Binh nhìn Phượng Như Ảnh chỉ thiếu chút nữa là tiến lên túm cổ áo của anh rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, giống như anh đã gây ra tội gì ghê tởm lắm vậy.
Phượng Như Ảnh trầm mặc không nói, sao anh có thể nói cho họ biết anh trai của mình đã gϊếŧ chết cha của Mộc Vân Phong đây.
Nhưng thấy anh trầm mặc thế kia, Nghiêm Binh lại im lặng, mặc kệ Trần Cương vẫn còn ở đây, đứng lên kéo Phượng Như Ảnh đi tới chỗ rộng rãi.
Vừa đến nơi lập tức không thêm lời nào, giơ nấm đấm lên đấm thẳng vào mũi Phượng Như Ảnh.