Sợ
sẽ
đánh thức nàng nên
hắn
chỉ dám chạm
nhẹ.
Chính vì cái cảm xúc tinh tế cùng ấm áp kia
đã
là
hắn
không
nhịn được than:
thật
tốt.
Như vậy
thật
tốt.
Tiêu Hành hiểu được hành vi của chính mình quả
thật
có chút mâu thuẫn.
hiện
giờ nàng
đang
ở tuổi xuân sắc, xinh đẹp đến động lòng người, chỉ cần
hắn
mở miệng, nàng liền có thể rời phủ để gả chồng, sống
một
cuộc sống an nhàn. Nhưng
hắn
là
không
thể buông xuống được. Tiêu Hành lại hôn
một
cái. Rồi sau đó duỗi tay sửa tóc mai cho nàng, vẻ mặt rất tự nhiên mà đứng lên.
A Hạo
không
hiểu được làm thế nào mình lại ngủ quên mất. Lúc nàng tỉnh dậy phát
hiện
thế tử còn
đang
vẽ tranh
thì
cảm thấy có chút may mắn. Khi nàng thấy thế tử ngừng tay, đem bút gác lên giá đỡ
thì
mới cầm áo choàng
đi
qua.
""Thế tử."" A Hạo thấp giọng gọi
một
tiếng. Người là còn tỉnh nhưng
không
hiểu sao hai tròng mắt lại nhập nhèm, đôi mắt đẹp có chút ngập nước giống như bị che khuất bởi
một
tầng sương mù vậy.
Tiêu Hành nhất thời sợ hãi, vội duỗi tay tiếp nhận áo choàng, làm bộ làm tịch đánh giá
một
phen sau đó
nói:
""không
tồi.""
nói
xong, A Hạo tức khắc thở phào
một
hơi.
Nàng biết thế tử thích ăn món cá chép chua ngọt của nàng làm, ngày mai liền làm lại
đi. Thế tử ăn uống ngon miệng khiến nàng nhìn thôi cũng vui vẻ. Bất quá ngày nào cũng ăn cá như vậy
thì
sẽ
dễ cảm thấy ngán cho nên nàng liền nghĩ nên thay đổi nhiều cách làm
thì
vẫn hơn. Mấy ngày hôm nay, nàng cũng
đã
đi
hỏi những người trong phủ về tính tình của thế tử. Tuy thế tử là chủ nhân nhưng lại rất dễ dàng mà hầu hạ, mặc dù ngài
nói
khôngnhiều lắm nhưng cũng
sẽ
không
tùy tiện mà trút giận lên người khác
đi. Hơn thế nữa, thế tử đối xử với hạ nhân quả thực
không
tồi, chí ít
thì
thức ăn cho nàng ở Ký Đường Hiên so với khi còn ở cạnh lão thái thái còn tốt hơn. A Hạo cảm thấy, nếu bản thân ở Ký Đường Hiên nghỉ ngơi mấy tháng chắc nàng
sẽ
béo đến mức
không
đi
nổi quá.
Nghĩ đến thế tử trừ việc
không
thích
nói
chuyện ra
thì
vẫn là
một
người chủ nhân tốt.
Hôm nay, nàng cùng thế tử rời phủ.
đi
được
một
đoạn đột nhiên A Hạo
không
hiểu được thế tử muốn
đi
đâu,
trên
xe ngựa nàng
không
dám
nói
lời nào, đến khi xe ngựa dừng lại nàng mới vén rèm lên nhìn.
Là Lâm Lang Quán.
A Hạo tuy
không
thường xuyên ra phủ nhưng cũng biết được Lâm Lang Quán là cửa hang trang sức lớn nhất Yến Thành. Bên trong tất cả đều là đồ trang sức vô cùng tinh xảo, các tiểu thư con nhà quyền quý đều thường đến đây mua trang sức nhưng trang sức ở Lâm Lang Quán thường rất đắt tiền, hơn nữa mỗi loại trang sức chỉ có
một
cái duy nhất, nếu
không
cẩn thận làm hư muốn mua lại cũng
sẽ
không
có cái thứ hai.
hiện
giờ là cuối năm, Lâm Lang Quán so với ngày thường cũng náo nhiệt hơn. Các vị
cô
nương tới chỗ này đều là quần áo hoa mỹ, dung nhan tinh xảo, còn
không
cũng là phu nhân của các nhà quyền quý.
Chỉ là------------
A Hạo nghiêng đầu nhìn người nam nhân vẻ mặt lãnh đạm bên cạnh.
Thế tử tới chỗ này để làm gì? Nàng chính là hiểu được, thế tử
không
có để ý
cô
nương nào a.
Nàng theo thế tử xuống xe ngựa, thấy thế tử vừa
đi
vào trong vừa
nói:
""Ta đối với mấy loại trang sức này
không
hiểu biết cho lắm, người
đi
vào giúp Lục
cô
nương chọn vài món.""
thì
ra là để tặng cho Lục
cô
nương.
Những thắc mắc trong đầu A Hạo đều được xóa
đi, lúc sau lại càng nghi hoặc, Lục
cô
nương sinh nhật vào giữa tháng sáu,
đã
qua rồi mà, làm sao bây giờ thế tử mới tặng lễ vật? A Hạo trong lòng thầm nghĩ, chắc là thế tử chưa tặng quà cho Lục
cô
nương nên bây giờ mới tặng thơi mà. Thế tử
khôngcó người nào thân cận, cũng chưa từng nghe qua thế tử gia có quan hệ tốt với vị
cô
nương nào, hơn nữa đây toàn là trang sức của nữ nhân,
một
nam nhân như
hắn
chắc là
không
thể nào thích được. Cho nên nàng nghĩ như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Nàng
đã
từng theo lão thái thái tới Lâm Lang Quán vài lần, nhưng cũng chỉ là đứng bên cạnh nhìn sơ qua
một
cái, chưa bao giờ xem kĩ cả.
hiện
giờ tuy thế tử
nói
là mua cho Lục
cô
nương nhưng lại là nàng tới chọn. Nàng dù sao cũng chỉ là
một
tiểu
cô
nương mười ba mười bốn tuổi, từ
nhỏ
đã
thích cái đẹp, làm sao
sẽ
không
thích đồ trang sức được chứ? Lúc nhìn những loại trang sức tinh xảo này tâm tình nàng cũng tốt lên rất nhiều. A Hạo nghiêm túc nhìn, lúc này chủ quán lấy ra
một
chiếc châu thoa vàng bên
trên
có khảm
một
viên ngọc. Nàng liền cầm chiếc châu thoa lên nhìn, giơ lên đối với Tiêu Hành
nói:
""Thế tử, người xem cái này thế nào?""
Tiêu Hành cúi đầu nhìn châu thoa
trên
tay nàng, gương mặt mỉm cười, hơi gật đầu
nói:
""Lấy
đi.""
A Hạo gật gật đầu, thầm nghĩ: Thế tử đối với muội muội như Lục
cô
nương quả
thật
rất tốt. A Hạo đem mấy chiếc trâm cài tốt bỏ qua
một
bên, lại chọn
một
chiếc trâm cài
nhỏ
có hình hoa nhài, cây trâm này tuy
không
xuất sắc nhưng màu sắc cùng kĩ thuật lại cực kỳ tinh xảo. Nam nhân đối với những thứ này đương nhiên là
không
hiểu biết, cho nên bất luận nàng chọn cái gì, thế tử cùng lắm là gật đầu sau đó để nàng tiếp tục chọn. Sau
mộthồi, nàng cũng chọn được vài món đồ: Chiếc châu thoa thảm ngọc trai,
một
cây trâm
nhỏ
hình hoa nhài, vòng tay san hô,
một
cái vòng cổ mạ vàng. Tính tổng cộng cũng khoảng hai trăm lượng bạc, như vậy cũng
thật
hoang phí quá
đi.
Chỉ là, thế tử bảo Trúc Sanh đưa ngân phiếu sau đó đem mấy món trang sức này bỏ vào trong
một
rương gỗ
nhỏ.
A Hạo cầm rương gỗ cảm thấy bên trong có chút nặng.
đi
vài bước, nàng lại bị chiếc hoa tai nạm hồng bảo thạch hấp dẫn. Ngày thường nàng
không
mang khuyên tai, bởi vì lỗ xỏ khuyên tai của nàng
đã
bị bít, nàng sợ nhất là lỗ tai bị ngứa, lại rất sợ đau cho nên mấy năm nay
không
đi
bấm lỗ tai.
hiện
tại nàng với chiếc khuyên tai này lại là thích
khôngnhịn được.
Tiêu Hành nhìn thoáng qua tiểu
cô
nương bên cạnh, lại
không
mở miệng
nói
chuyện.
Lúc định
đi
ra ngoài, lại nhìn thấy ở Lâm Lang Quán
một
người mặc áo lụa nhũ bạc như ý, đầu đội đai nhung vàng—người đó đúng là lão thái thái của Tĩnh Quốc công phủ. Lão thái thái vừa bước vào lại nhìn thấy cháu trai của mình xuất
hiện
ở chỗ này
thì
có chút kinh ngạc, lúc sau lại là
không
để lộ ra bất cứ biểu
hiện
gì mà liếc mắt đánh giá A Hạo bên người cháu trai.
Lão thái thái lộ ra ý cười, gương mặt người rất hiền từ nhìn tiểu
cô
nương trước mặt,
một
thân áo lụa khắc hồ điệp, búi tóc tùy ý được buộc lại, phong thái vẫn là
một
tiểu
cô
nương. Nàng lại nhìn vị
cô
nương đứng cạnh lão thái thái.
cô
nương này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt trắng nõn mà tinh xảo,
trên
mặt hàm chứa ý cười, lại còn có hai má lúm đồng tiền trông
thật
đáng
yêu. Bên cạnh lão thái thái chính là thiên kim của Lại bộ thương thư Đường Mộ Trinh, cũng là cháu
gái
của lão thái thái.
Đường Mộ Trinh nhìn Tiêu Hành, khuôn mặt
nhỏ
mang ý cười, thoải mái chào hỏi:
""Hành biểu ca, hôm nay gặp huynh ở đây
thật
có duyên.""
Lão thái thái cười đến trông rất hưng phấn, thuận thế liền
nói:
""Còn
không
phải sao? Hành ca ca của con trước nay đều rất ít khi ra khỏi phủ,
hiện
giờ vừa ra phủ liền đυ.ng phải quả
thật
rất có duyên.""
Đường Mộ Trinh nghe xong lão thái thái
nói, hiểu được lời này của lão thái thái là có ý gì, cũng liền cong cong môi
không
nói
chuyện.
Nàng giương mắt nhìn vị biểu ca
đã
ba năm
không
gặp,
hắn
hình như trầm ổn hơn
một
ít.
hắn
sinh ra
đã
có
một
gương mặt đào hoa tuấn mỹ, khó trách dù
không
gặp ba năm nhưng tình cảm đơn phương của nàng dành cho
hắn
vẫn
không
sao quên được.
thật
không
may nàng lại có
một
người ca ca
không
có tiền đồ ở nhà, cả ngày đều
đi
theo biểu tỷ, bị người ta gọi là ""đầu gỗ"", ""ngốc tử"" cũng cười ha hả, muốn bao nhiêu ngu đần liền có bấy nhiêu ngu đần. Mà Đường Mộ Trinh nàng là ai chứ? Yến Thành nhiều thế gia công tử ái mộ nàng như vậy, nàng
sẽ
không
ngốc tới mức mãi
đi
theo tòa băng sơn này
đi.
Đường Mộ Trinh trong lòng thầm đánh giá.
Hành biểu ca này bộ dạng tài hoa, luận gia thế lẫn nhân phẩm ở Yến Thành đều xuất chúng, nhưng chính là tính tình quá lạnh lùng, nếu
nói
ngọt liền
sẽ
chọc giận nam nhân này, cho nên nàng liền
không
muốn thử nghiệm đâu.
Nàng chưa tới hai mươi tuổi còn chưa thành thân a, cũng đành cùng bà ngoại bảo bối
đi
thôi.