Thẩm Lương Thần tinh tường nhớ rõ năm đó phát sinh chuyện kia, rõ ràng anh đã cố tình không nhớ đến, những kí ức kia cứ đột nhiên hiện về, hung hăng hành hạ thần kinh của anh
Sau khi có kết quả điều tra của cảnh sát về trận hoả hoạn, không chỉ làm cho Đàm Dĩnh cảm thấy khó thừa nhận, đối với anh mà nói còn khó chấp nhận hơn. Anh không phải thần linh, không phải nhà tiên tri, cho nên ngay từ đầu lời hứa chăm sóc cô không phải là
giả dối
Đùa bỡn gì chứ, trả thù gì chứ, tất cả đều là lời nói vô căn cứ.
Trên thực tế ba Đàm đã cược nợ vay nặng lãi từ lâu, ai cũng lần lượt bị ông ta lấy danh "vay tiền" để lừa bịp tống tiền, anh đều nhịn. Không phải là không chán ghét hành vi tham lam này, nhưng anh không muốn nhìn thấy mẹ Đàm và Đàm Dĩnh đau lòng
Nhưng mỗi lần đối mặt với lời khuyên của anh, ba Đàm chỉ biết nói: "Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng..."
Lời nói của con ma bài làm sao đáng tin? Ông ta rốt cuộc cũng gây ra chuyện lớn, mà Thẩm Lương Thần vạn nhất không nghĩ tới, ba Đàm đối với mình oán hận sâu như vậy, muốn cùng nhau chết trong biển lửa? Nhưng nghĩ như thế nào đều cảm thấy hơi gượng ép, vì tiền mà muốn thiêu cháy cả anh, không phải là chết rồi càng bất lợi hơn sao?
Hơn nữa tại sao có thể truyền ra tin đồn bắt cóc như vậy?
Anh từ nhỏ lúc cùng cha đi Thủy Thành tham dự tiệc cưới thì bị lạc, lúc ấy cũng vừa lúc được ba Đàm nhặt anh về nhà, hơn nữa giúp anh liên lạc với người nhà. Nhưng khi đó ba Đàm đối xử với anh cũng tốt lắm, không có chút gì gọi là "Bắt cóc"hết!
Thẩm Lương Thần bụng đầy nghi vấn, rất nhanh sau đó thấy dấu vết khả nghi, nhưng càng cố gắng điều ra bao nhiêu, càng làm cho anh phát hiện một sự thật không thể chấp nhận được
Một đời có thể tín nhiệm người khác bao nhiêu, Thẩm Lương Thần không thể hiểu hết được, nhưng trong số những ngừoi anh quen biết, ba Đàm mẹ Đàm là người đặc biệt hơn cả. Bởi vì khi còn nhỏ có duyên gặp họ, cho nên anh cực kì tín nhiệm bọn họ,
bọn là người giúp việc nhà Thẩm gia, nhưng vẫn muốn thân mật với bọn họ hơn chút nữa
Mà nếu "Cơ duyên trùng hợp" tự nhiên biến thành "Trăm phương ngàn kế" thì sao?
..............edited by Khuynh Lâu.................
"Sau trận hoả hoạn, người chủ nợ của ông ta bỗng nhiên bị thanh lí môn hộ. Mặc dù đối phương đã rất cẩn thận, nhưng tôi vẫn tra được là người đó họ Phó." Dương Hằng nhíu mày nói xong, trong lòng cũng thầm giật mình, "Lẽ ra trong chuyện này, với tính cách của Phó Tuệ thì không dễ dàng bị bại lộ chân tướng như vậy đâu, tôi đoán, bà ta chắc là cảm thấy lương tâm cắn rứt cũng nên."
"Lương tâm?" Thẩm Lương Thần cười lạnh, người như Phó Tuệ, có trái tim sao?
Anh thật sự không nghĩ tới, anh vẫn cho là người tốt như ba Đàm, cũng không có trái tim. Ông như vậy mà lại là đồng loã của Phó Tuệ!
"Phó Tuệ cũng ở Thủy Thành, không thể loại trừ khả năng đó. Có lẽ năm đó chính bà ta sai ông Đàm bắt cóc anh, hoặc là làm chuyện đáng sợ hơn nữa, nhưng ông Đàm sau này chắc vì một số nguyên nhân nào đó nên đã tha cho anh, còn đưa anh trở về Thẩm gia, sau liền được ông chủ thuê làm tài xế..." Dương Hằng quả thực giống như Holmes, nói có chứng cứ, "Tôi đoán sau này ông Đàm lấy chuyện này uy hϊếp bà ta không ít lần, bà ta chắc là sợ sự việc bại lộ, cho nên thừa dịp ông Đàm vay nặng lãi đến mức không có khả năng xoay sở, uy hϊếp ông ta thay mình chịu tiếng xấu thay cho bà ta."
Đây cũng chính là suy nghĩ trong bụng của Thẩm Lương Thần, một con người hiểm ác đến mức nào mới trở thành như vậy? Anh mấy năm nay đối đãi với Phó Tuệ cũng không tệ, mà Đàm gia thì cũng không cần phải nói
Chuyện này cứ nghẹn trong lòng anh, làm anh không thể nào hít thở nổi, càng không biết nên đối mặt với Đàm Dĩnh thế nào. Mỗi khi đối mặt với cô, cuối cùng rồi anh vẫn sẽ không thể khống chế dược tâm tình của mình. Anh đến cùng không phải thánh nhân, cũng sẽ có oán có giận, nhưng những thành tâm kia của anh chỉ được đổi lấy phản bội cùng phản bội
Rốt cuộc quyết định cùng Đàm Dĩnh chia tay, vốn cho là mình sẽ không buồn bã, nhưng cuối cùng không phải như thế. Anh không có ngày nào là không chìm trong trống rỗng tịch mịch, giống như có cái gì đó cũng bị biến mất theo cô ấy, làm cái gì cũng không thể tập trung tinh thần.
Lúc đó Đàm Dĩnh quá ngây thơ vô lo, nhưng cuối cùng lại làm cho anh không thể quen được với nhịp sống sinh hoạt của chính mình. Không có người lải nhải bên tai, cũng không ai lo lắng anh đã ăn cơm chưa, càng không có người bởi vì anh về trễ mà trắng đêm không ngủ... Tất cả mọi chuyện này anh cũng chẳng cảm thấy đáng sợ gì, nhưng đều bởi vì cô rời đi mà dần trở nên đáng sợ
Chung quy là do hai người ở chung đã lâu, lúc quay về nhịp sống sinh hoạt một mình thì cảm thấy thật cô đơn. Một người đã từng ở trong cuộc sống của anh tới tận hai mươi năm, bỗng nhiên biến mất như vậy ——
Thẩm Lương Thần không biết mình bị vậy là vì cái gì, rốt cuộc không thể nào chịu được nữa, sai Dương Hằng theo dõi cô, sau đó báo cáo hết mọi hành tung của Đàm Dĩnh
Anh thậm chí nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc của Dương Hằng lúc ấy, "Thẩm tổng, không phải anh nói sẽ không có bất kì liên quan nào đến cô ấy sao?"
Anh lúc ấy không phải không xấu hổ, sắc mặt cũng thực buồn cười, nhưng vẫn cậy mạnh tìm cớ, "Tôi nhàm chán được không?"
Lúc nói những lời này, anh hận không thể đánh mình một bạt tai. Gần đây anh thật sự quá nhớ cô có được không, loại tâm tư này, ngay cả anh cũng xấu hổ không muốn mở miệng thừa nhận
Nhưng bây giờ Đàm Dĩnh thật nằm ngoài dự liệu của anh! Cô cùng người đàn ông kia đi Mĩ, cùng bơi cùng vọc nước chưa nói, mà sau này hai người họ còn thường xuyên liên lạc với nhau đến mức người ta phải ghen tị
Không ai có thể thân cận với Đàm Dĩnh vậy, huống chi là một người khác phái? Nhưng Thẩm Lương Thần vẫn nhẫn nại như trước, anh cực kì tin tưởng khả năng chịu đựng của mình, mà rất nhanh anh liền thua trận.
Cô thế nhưng đồng ý làm bạn gái tên kia, mà anh gần như không thể tin được chuyện này. Anh vẫn đang nghĩ về cô, nhớ cô,cô thế nhưng quay người liền dựa vào ngực của người khác? Cô luôn mồm nói thích, chỉ đơn giản như vậy thôi?
Thẩm Lương Thần thừa nhận mình bị lòng đố kị làm cho mụ mị đầu óc, thường thường ở trong tình huống này thường sẽ làm ra những chuyện làm mình hối hận. Anh uy hϊếp Đàm Dĩnh, thủ đoạn kỳ thật cũng không sạch sẽ gì, ngoại trừ những chứng cớ về Trình Quý Thanh là thật, những cái khác tất cả đều là giả.
Anh nói trong tay anh có bằng chứng, cô cũng không chút hoài nghi tin tưởng! Khi đó nhìn ánh mắt cô phẫn nộ cùng kinh nghi, anh thật sự cảm thấy chính mình thật đáng tội. Một cái cớ thật là hoang đường để ép cô phải nhìn về phía mình, đến tột cùng anh nên cao hứng hay là khổ sở?
Lúc ấy Trình Quý Thanh đứng ở sau lưng cô có mấy mét, cũng không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, mà Thẩm Lương Thần lại nhìn thấy thần sắc bọn họ giống nhau như đúc. Nhì hai mắt cô đỏ bừng tràn đầy lên án nhìn anh, một khắc kia anh gần như có ảo giác, giống như anh là tên đao phủ chia rẽ đôi tình nhân này vậy
Tiểu Nam của anh, giống như thật sự đã biến thành người khác...
...................................
Rốt cuộc thành công làm cho Tiểu Nam trở lại bên người mình, Thẩm Lương Thần lại phát hiện ra mọi chuyện đã không giống như trước nữa. Cô rất ít cười với anh, càng không quanh quẫn bên người anh lập đi lập lại những đề tài nhàm chán bên tai anh. Cô bỗng nhiên không bao giờ coi anh làm trung tâm nữa, mà hết thảy mọi ngọn nguồn này là vì người đàn ông kia?
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Thẩm Lương Thần cảm thấy trong lòng mình càng ngày càng đầy nộ khí, nhưng vẫn cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh. Dù sao Đàm Dĩnh trở lại rồi, cô vẫn còn ở bên người anh, đây là chuyện quan trọng nhất!
Thời gian sau, Thẩm Lương Thần rốt cuộc biết được mình sai rồi, Đàm Dĩnh đã trở lại, nhưng trong nhà vẫn lạnh ngắt như lúc cô rời đi
Mặc kệ anh dùng sức giải thích bao nhiêu, cô vẫn luôn lãnh đạm với anh, trước đây cô đều thích những biểu hiện nhỏ nhặt nhất của anh, nhưng hiện tại mặc kệ anh dụng tâm bao nhiêu đều không hề có tác dụng. Thẩm Lương Thần trước giờ đều không phải là người tốt, rất nhanh liền mất kiên nhẫn, hai người cãi nhau gay gắt, tình huống càng ngày càng rối hơn
Mỗi lần gặp mặt nhau đều bốc mùi thuốc súng mười phần, cô sẽ nói cái gì đó làm cho anh xấu hổ cực kì, những chuyện khó nghe đều sẽ nói ra hết, "Dù sao anh tìm tôi trở về cũng là vì để tiếp tục nhục nhã tôi, cố tỏ ra vẻ
làm gì, không bằng trực tiếp nói một lần luôn đỡ buồn nôn hơn."
Nhìn ánh mắt cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại ngoan cố, Thẩm Lương Thần cảm thấy ngực đau đớn, theo bản năng đáp trả, "Đúng,chỉ là để chơi đùa em mà thôi, anh sẽ không bận tâm những chuyện khác làm gì."
Bọn họ như
hai con nhím, phải đâm nhau bị thương mới bỏ qua cho nhau, mà câu này ngoại trừ làm cho lòng càng lạnh thêm, thì không còn chút đau đớn gì nữa
Hai người đều không phải người ôn nhu, ngay cả Đàm Dĩnh cũng vậy, cãi nhau ồn ào kịch liệt một hồi sẽ đánh nhau. Vài lần anh muốn dạy dỗ cô, đã giơ tay lên định động thủ rồi, vẫn là không nhịn được bỏ tay xuống
Cô đau, so với cô anh còn đau hơn, cần gì phải vậy chứ?
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Thẩm Lương Thần có cảm giác rằng mình không thể tiếp tục ở cùng với cô được nữa, có thể tưởng tượng được một khi đã buông tay, cô lập tức sẽ trở lại bên cạnh Trình Quý Thanh, hoặc là người nam nhân khác, anh nghĩ đến những chuyện này liền cảm thấy ngực càng thêm bức bối.
Đơn giản cứ tiếp tục sai đi, dù sao cũng không quay đầu được nữa
Trước khi cô mất trí nhớ, lúc hai người khắc khẩu nhau đến mức không thể hoà giải nữa, cụ thể là vì sao lại như vậy anh cũng quên mất. Dù sao bọn họ lại ở cùng một chỗ với nhau, bất kỳ chuyện gì đều không thành vấn đề
Anh khi đó uống rượu, cảm xúc không thể kìm nén được nữa, bị những lời này của cô làm cho hốc mắt đỏ bừng. Trình Quý Thanh cứ như vậy là được sao? Làm cho cô căm ghét xoi mói anh!
Sau này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn ở gần cầu thang, hai người giằng co nhau, anh vô ý đẩy cô xuống. Cảnh tượng này đã hình thành một khu vực trong trí nhất anh mà anh không dám nhớ tới, lại không dám đυ.ng vào, hận không thể chỉ là ác mộng thôi
Anh không biết nếu như Đàm Dĩnh gặp chuyện không may, chính mình không biết sẽ sống thế nào
May mắn thay, ông trời đối xử với anh không tệ, sau này ở bệnh viện lúc tỉnh lại, Đàm Dĩnh mất trí nhớ. Loại tình tiết này chỉ thường xuất hiện trong TV mà thôi nay lại xảy ra ở đây, anh chưa bao giờ vui vẻ như vậy
Đàm Dĩnh cũng không quên hết tất cả, nhưng thật kì diệu lại quên đi Trình Quý Thanh, có lẽ đoạn kí ức này của cô đã xen lẫn quá nhiều chuyện không vui. Mà chuyện này đối Thẩm Lương Thần mà nói là một tin tức cực kì tốt, anh đâm lao phải theo lao, biên soạn hoàn mĩ để nói dối cô
Nhưng nay nhớ lại, bây giờ ông trời đối xử anh cực kì tệ, rõ ràng là muốn tra tấn anh, ít nhất bắt anh phải trải qua cảm giác mất đi dày vò này tới hai lần. Nhưng lần thứ hai này còn đau đớn hơn, chuyện này thật là hiếm gặp nhỉ?
............................................
Thẩm Lương Thần ngồi im rất lâu, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện cũ. Nhiều năm dây dưa như vậy, giống như đang tra tấn chính mình, đêm nào cũng bị ác mộng làm giật mình, nhìn cô ngủ như vậy, sợ rằng khi mở mắt ra cô sẽ nhớ lại hết thảy, như vậy bọn họ sẽ trở lại những ngày đâm nhau bị thương kia
Khi đó có bao nhiêu vui sướиɠ đều là giả, cảm xúc kia không phải ai cũng có thể hiểu được
Ánh sáng trong mắt anh tắt dần, đột nhiên chợt đứng dậy, nắm chìa khoá trên bàn bước nhanh ra ngoài. Một phút đều không thể đợi nữa, anh không thể chịu đựng được cô càng ngày càng rời xa mình, phải ngay lập tức mang cô trở về