Dư lại bản thân một mình đối mặt với Tưởng Thiếu Phi không tính hoàn toàn xa lạ, cũng không phải thập phần quen thuộc, làm An Vô Dạng có hơi câu nệ, cậu lựa chọn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cứ như vậy vẫn luôn chờ đợi Hoắc Vân Xuyên trở về.
“Ngày thường thân thể thế nào? Dễ dàng sinh bệnh không?” Tưởng Thiếu Phi dựa vào trên bàn làm việc của mình, nhìn cậu.
“Còn tốt.” An Vô Dạng nỗ lực thả lỏng chính mình, trả lời: “Thỉnh thoảng sẽ cảm mạo phát sốt, một năm khoảng hai lần.”
“Thành tích học tập thế nào?” Tưởng Thiếu Phi lại hỏi.
Đây là vấn đề làm An Vô Dạng đau lòng nhất, cậu không quá tình nguyện mà trả lời: “Bình thường.”
“Phụt,” Tưởng Thiếu Phi lập tức nói: “Vân Xuyên là học bá, hy vọng bảo bảo của các người cũng là một học bá.”
“……” Quả nhiên toàn thế giới đều đối với người học dốt có ý kiến.
Nhưng là nói thực ra, nếu như có thể, An Vô Dạng cũng hy vọng bảo bảo là học bá.
Tưởng Thiếu Phi nói: “Ba mẹ biết không?”
Chuyện này không tốt lắm, hắn nghĩ thầm.
Thấy thiếu niên lắc đầu, dáng vẻ cảm xúc đang suy sụp, hắn nhún nhún vai không có hỏi lại.
Hoắc Vân Xuyên trở về, cầm trong tay sổ khám bệnh màu trắng, hắn trước tiên xem xét trạng thái của An Vô Dạng, xác định không có khác thường, mới nói với Tưởng Thiếu Phi: “Sắp xếp lấy máu đi, không cần rút quá nhiều, đủ kiểm tra là được.”
Tưởng Thiếu Phi làm cái thủ thế OK, lười mở miệng nói chuyện.
Bệnh viện lấy máu người bệnh kiểm tra không phải ít, có mấy cô gái thân thể không tốt, trực tiếp bị lấy một ít làm kiểm tra máu đến ngất xỉu, thật là chịu tội.
An Vô Dạng hôm qua mới lấy xong, hôm nay thấy ống tiêm cũng có chút sợ.
Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh nhìn, ngón tay hơi nắm chặt.
Thấy bông gòn tẩm cồn i-ốt lau trên cánh tay mảnh khảnh, mạch máu có thể nhìn thấy đến rõ ràng, đối lập một cách bén nhọn……
“……” Trong nháy mắt làn da bị đâm thủng, An Vô Dạng xoay đầu qua một bên, ở góc chết tầm mắt nhíu mày mím chặt môi.
“Xong rồi.” Tưởng Thiếu Phi buông kim tiêm ra, cho cậu một miếng bông gòn để chính cậu ấn giữ: “Trong một lát không chảy máu là có thể buông ra.”
Còn hắn, tay trái cầm ống nghiệm chứa máu, tay phải vỗ vỗ bả vai Hoắc Vân Xuyên: “Ở chỗ này chờ, mười phút sau tôi trở về.” Thuận tiện chỉ bình nước uống một chút: “Tốt nhất rót cho cậu ấy ly nước ấm.”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, buông sổ khám bệnh, không coi như luống cuống tay chân mà tìm ra ly giấy đựng nước dùng một lần: “……”
“Cảm ơn.” An Vô Dạng nói, cậu rất khát bưng cái ly uống một hơi hết nửa ly.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm bông gòn trên cánh tay cậu, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì.
Đối với cái này An Vô Dạng rất có kinh nghiệm sau khi ấn trong chốc lát, thì đem bông gòn vứt bỏ.
Mười phút nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ là trong lúc im lặng cảm thấy đặc biệt dài lâu.
An Vô Dạng nhìn chằm chằm ly nước trong tay, nhỏ giọng dò hỏi: “Anh thật sự muốn đứa nhỏ này sao? Sẽ đối xử tốt với nó sao?” Kỳ thật cậu đang sợ hãi, về sau Hoắc Vân Xuyên cưới vợ, có thể ghét bỏ bảo bảo do mình sinh hay không.
“Cậu lo lắng là dư thừa, không có ai sẽ không tốt đối với nó.” Hoắc Vân Xuyên trả lời vấn đề của thiếu niên, trong lòng nghĩ đến những người thân của mình, nếu biết có bảo bảo bọn họ hẳn là sẽ điên mất.
Nhưng là cũng có thể lý giải, An Vô Dạng đối gia đình mình không chút nào hiểu biết.
“Vậy nếu về sau anh có đứa con thứ hai……” An Vô Dạng lo lắng nói.
“Cái gì đứa con thứ hai?” Hoắc Vân Xuyên tự giễu mà cười cười: “Cậu suy nghĩ nhiều.” Hắn đời này hẳn là sẽ không có đứa con thứ hai.
“Chẳng lẽ anh là gay sao?” An Vô Dạng nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Vân Xuyên muốn đáp lời nhưng lại không nói, đôi mắt liếc bụng cậu nói: “Lạnh hay không?”
An Vô Dạng cầm ly nước dần dần nguội lạnh, gật gật đầu: “Có một chút.”
Giọng nói cậu hơi run, liền nhìn đến người đàn ông kia tìm điều khiển điều hòa, đem độ ấm chỉnh đến ba mươi độ.
Thông thường mà nói nhiệt độ cơ thể của thai phụ sẽ tăng cao, không sợ lạnh như vậy.
An Vô Dạng tình huống đặc thù, cậu cảm giác sau khi mình mang thai trở nên tương đối sợ lạnh, hơn nữa đối âm thanh thực nhạy cảm, đột nhiên có tiếng động mạnh sẽ làm trái tim cậu run rẩy, đập rất mạnh.
Những thay đổi đó mắt thường đều có thể thấy được, cho nên cậu tin tưởng bác sĩ không có khám sai.
“Vân Xuyên!” Tưởng Thiếu Phi người chưa tới giọng nói đã tới trước.
Nghe thấy thanh âm cao vυ't như thế, Hoắc Vân Xuyên trong lòng chấn động, đã có vài phần đoán được kết quả.
Sau khi đầy mặt tươi cười mà tiến vào, một phen nắm chặt tay hắn liên thanh chúc mừng: “Chúc mừng cậu, sắp được làm ba ba.”
Sau đó buông ra tên đàn ông ngu xuẩn này, quay đầu nói với An Vô Dạng: “Cũng chúc mừng cậu, trong bụng cậu chính là cháu đích tôn đó, hiện tại khoảng năm tuần, phôi thai còn rất nhỏ, kiểm tra khác không cần vội vã, chờ cậu thích ứng vài ngày rồi nói, hiện tại quan trọng nhất là duy trì tâm trạng thoải mái, ăn ngon ngủ ngon, những chuyện khác không cần nghĩ tới.”
An Vô Dạng lẳng lặng mà nghe dặn dò, đúng lúc gật gật đầu, cuối cùng nói câu: “Cảm ơn bác sĩ Tưởng.”
“Không cần khách sáo.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Cậu nhưng còn nhớ rõ tôi họ Tưởng, trí nhớ khá tốt đấy mà, vậy tại sao thành tích học tập không thể tiến bộ?”
“……” An Vô Dạng đặc biệt không còn gì để nói mà quay đầu qua một bên, thừa nhận không nổi ác ý này.
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy nhìn bọn họ, không rõ lắm, chính mình rời đi trong nháy mắt, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc An Vô Dạng thoạt nhìn không phải người nói nhiều, dáng vẻ cùng Tưởng Thiếu Phi tán gẫu đến khá tốt.
“Thiếu Phi, có bảo bảo phải chú ý cái gì?” Hoắc Vân Xuyên bình phục lại tâm tình một chút, tạm thời đem những việc vặt đó đè ép ở trong lòng.
“Thai phụ những việc cần chú ý rất nhiều, ngoài miệng nói một chốc lát cũng không hết.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Tôi nhanh chóng soạn một phần tài liệu đưa cho cậu” dừng một chút, hắn châm chước câu từ, uyển chuyển biểu đạt: “Dù sao cũng là thân thể đàn ông mang thai, rất nhiều tư liệu tôi cần phải đi tra cứu thêm, trước đó thì phải cẩn thận bảo trọng thân thể, tốt nhất nên có người phụ trách chăm lo ăn uống cùng cuộc sống hàng ngày của cậu ấy.”
Hoắc Vân Xuyên lập tức nói: “Tôi sẽ sắp xếp.”
An Vô Dạng minh bạch ý của bọn họ, chính mình khẳng định không thể tiếp tục cùng người trong nhà ở với nhau, chuyển nhà cùng tạm nghỉ học những việc này đè nén nặng trĩu ở trong lòng cậu.
Không thể có biện pháp nào có thể hoàn toàn dấu diếm khi ở cùng ba mẹ.
Tưởng Thiếu Phi thấy An Vô Dạng nhíu mày, nhắc nhở nói: “Uy, mới nói cậu nên duy trì tâm trạng thả lỏng, làm sao liền nhíu mày?” Sau đó chỉ chỉ Hoắc Vân Xuyên: “Có chuyện gì trực tiếp nói với hắn, trừ sao trên bầu trời không hái xuống được, còn lại hết thảy đều có thể thỏa mãn cậu.”
Thiếu niên theo tầm mắt nhìn nhìn một lát, làm Hoắc Vân Xuyên lăng lăng mà nhìn lại, hỏi: “Chuyện gì, cậu nói đi.” Muốn hái sao hắn cũng không có biện pháp, trừ nghĩ cách hái xuống còn có thể thế nào?
An Vô Dạng nói: “Tôi không muốn để cha mẹ biết chuyện này, muốn âm thầm sinh bảo bảo, nhưng là không biết làm sao dấu diếm.”
Cả một năm không gặp ba mẹ, đối phương khẳng định sẽ hoài nghi.
“Vậy còn không quá đơn giản.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Không phải cậu tháng chín sẽ khai giảng sao? Ở nhà chịu đựng mấy ngày nay, làm bộ đi học, hiện giờ trước có thể về nhà ăn cơm, sau khi mùa đông đến, quần áo bọc kín, cẩn thận chút cũng không sao.”
Hoắc Vân Xuyên càng nghe càng nghĩ không phải ý kiến hay: “Mang thai nên ít đi ra cửa, muốn gặp mặt có thể gọi video nói chuyện phiếm.” Cùng với: “Trong hôm nay tôi sẽ để cho người thu dọn tốt phòng ở, cậu tìm một cái cớ nói thay đổi việc làm thêm, nói không gần nhà, liền có thể dọn ra ngoài.”
An Vô Dạng trầm mặc, lắc đầu: “Thời gian nghỉ hè không còn nhiều lắm, ba mẹ tôi sẽ nghi ngờ, ý tôi là, trước khai giảng mấy ngày tôi lại dọn đi.”
“Tôi không đồng ý.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Cậu thai ngén sẽ bị phát hiện, hơn nữa không ai chăm sóc cậu.”
“Tôi có thể đi sớm về trễ, tiếp tục giấu giếm việc nghĩ làm thêm.” Như vậy sẽ không lưu lại ấn tượng không đáng tin cậy cho ba mẹ, An Vô Dạng thực để ý điểm này.
“Cũng là một biện pháp a.” Tưởng Thiếu Phi kiến nghị nói: “Buổi sáng Vân Xuyên cho tài xế qua đón cậu, buổi tối lại đưa trở về, như vậy liền không có gì thay đổi*.”
(*) 天衣無縫 Thiên Y Vô Phùng
Nghĩa đen là áo tiên không một đường may.
Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.
An Vô Dạng gật gật đầu: “Đúng.”
“Nhưng là các người phải biết rằng, mỗi ngày hai lượt chạy qua chạy lại ở trên đường có bao nhiêu nguy hiểm?” Hoắc Vân Xuyên cố gắng nhẫn nhịn tính tình, nếu như ở công ty có người đưa ra phương án giải quyết ngu ngốc như vậy, hắn sẽ lập tức động thủ đánh người.
Tưởng Thiếu Phi có thể lý giải sự khẩn trương của Hoắc Vân Xuyên, hắn khuyên nhủ: “Cậu lập tức yêu cầu người ta dọn qua ở với cậu, cũng không phải là chuyện tốt, cho cậu ấy chút thời gian thích ứng đi.” Còn bổ sung: “Tâm trạng của người mang thai rất quan trọng, nghiêm trọng cũng có thể ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thai nhi.”
Hoắc Vân Xuyên ở tại chỗ dạo bước, tưởng tượng một chút hiện tại đưa An Vô Dạng về nhà, chính mình có thể yên tâm làm việc hay không?
“Còn có hai mươi mấy ngày mà thôi, tôi có thể nói với ba mẹ muốn đi trường học trước.” An Vô Dạng nhỏ giọng nói ra, cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi ba mẹ, muốn bước ra bước đầu tiên vẫn cần có thời gian.
Tưởng Thiếu Phi giúp khuyên nhủ: “Từ từ đến đi, Vân Xuyên, tạo thành áp lực sẽ hoàn toàn ngược lại……” Quan trọng nhất chính là người ta mới mười tám tuổi, nghiêm khắc mà nói vẫn là một đứa trẻ.
Gặp được loại sự tình này không chừng trong lòng hoảng loạn biết bao nhiêu, để người trong nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng nên.
“Có thể.” Hoắc Vân Xuyên mở miệng: “Tôi tự mình đi đón cậu, sáng 7 giờ chiều 6 giờ.”
An Vô Dạng gật gật đầu, lộ ra một chút nhẹ nhàng.
Hiện tại mới hơn hai giờ còn chưa đến ba giờ, Hoắc Vân Xuyên cùng Tưởng Thiếu Phi nói mấy câu: “Hôm nay cảm ơn cậu, tôi dẫn cậu ấy đi về trước đây.”
“Được rồi, nói chuyện đó làm gì.” Tưởng Thiếu Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đi thôi, cẩn thận chút, đến lúc đó tôi báo cho hai người đến đây khám thai.”
“Được.” Hoắc Vân Xuyên đáp tiếng, nắm tay định dìu An Vô Dạng.
An Vô Dạng nói thầm: “Tôi không cần.” Sau đó tự mình đứng lên, cùng Tưởng Thiếu Phi từ biệt: “Hẹn gặp lại bác sĩ Tưởng.”
“Hẹn gặp lại.” Tưởng Thiếu Phi nói.
Thiếu niên ra vẻ tự nhiên mà đi ở phía trước, làm bộ như mình và người bình thường không khác gì nhau.
Hoắc Vân Xuyên đi ở phía sau gắt gao theo sát cậu, không quấy rầy cũng không can thiệp, đây là kết quả vừa rồi Tưởng Thiếu Phi cố tình dặn dò, nói là không thể nắm quá chặt.