Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 13

Đồ ăn ngon có thể làm lòng người thả lỏng, đặc biệt là trải qua phản ứng tra tấn khi có thai, cậu có thể ăn được đồ ăn và món canh mình không phản cảm, cơ hồ làm An Vô Dạng buông xuống đề phòng, lòng biết ơn mà ăn uống ngon lành.

Một lát sau mới rốt cuộc nhìn tới, người đàn ông ngồi ở đối diện vẫn đang nhìn mình ăn.

Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, một người căn bản ăn không hết.

An Vô Dạng buột miệng thốt ra câu hỏi: “Hoắc tiên sinh, anh không đói bụng sao?”

Nghênh đón ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, Hoắc Vân Xuyên dường như không có việc gì mà dời đi đôi mắt, đôi tay ở trên mặt bàn tìm được đôi đũa, vô cùng có hiệu suất nhưng không kém phần tao nhã mà ăn vào.

An Vô Dạng thấy thế, ngậm lại miệng. Cúi đầu yên lặng mà ăn.

Không biết lúc nào liền đem một chén cơm cùng nửa chén canh trước mặt mình giải quyết sạch sẽ.

“Hoắc tiên sinh, tôi ăn xong, anh từ từ ăn.” Cậu buông đũa xuống.

Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu một chút, chưa nói cái gì, chỉ là động tác ăn cơm hơi nhanh hơn, sau đó cũng buông đôi đũa, dùng khăn ướŧ áŧ lau miệng, lau tay.

“Có phải thật sự no rồi hay không?” Nhìn kỹ thiếu niên một lát, hắn mở miệng hỏi.

An Vô Dạng vội vã gật đầu không ngừng: “Thật sự no rồi.” Tuy rằng cơm mới ăn một chén, nhưng là hôm nay ăn rất nhiều đồ ăn.

“Có thể ăn chút hoa quả.” Hoắc Vân Xuyên ánh mắt nhìn lướt qua mâm đựng trái cây.

Ở bên tay phải An Vô Dạng.

Trên dĩa có anh đào tươi ngon mọng nước, còn có măng cụt, việt quất.

An Vô Dạng cầm hai quả anh đào, hai quả việt quất, cũng không dám ăn nhiều.

Hoa quả trong khách sạn toàn là hàng nhập khẩu, cùng với trên thị trường giá cả không giống nhau, mùi thơm cùng vị đều thập phần tươi ngon.

An Vô Dạng ăn thật sự thỏa mãn, lại có hơi ngượng ngùng.

Khi cậu phát hiện tầm mắt đối phương luôn luôn cố ý vô tình ở trên người mình rà soát, có chút không được tự nhiên mà rũ mắt xuống, nhét vào trong miệng một quả cherry cuối cùng.

Thanh âm Hoắc Vân Xuyên không có phập phồng mà nói: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

An Vô Dạng lắc đầu: “Không có.” Chỉ là ăn no nên hơi mệt rã rời, ngồi ở ghế trên đặc biệt thoải mái không muốn nhúc nhích.

Hoắc Vân Xuyên dừng một chút, gọi người tiến vào tính tiền.

Sau đó uống vào một ngụm nước, rồi đứng lên nói: “Đi bệnh viện.”

Đôi mắt nheo lại thấy An Vô Dạng mở choàng mắt, gật gật đầu đứng lên, ở bên cạnh ghế dựa lặng lẽ hoạt động tay chân một chút.

Cậu muốn chờ Hoắc Vân Xuyên đi ra cửa chính mình lại đuổi theo, kết quả đối phương đứng ở tại chỗ chờ, một dáng vẻ muốn để cho cậu đi trước.

An Vô Dạng ngẩn người, đành phải đi ở phía trước.

Cho dù nhìn không thấy hình ảnh ở phía sau, cậu cũng có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt gắt gao cẩn thận cố định trên người mình.

Cho người ta cảm thấy chính là…… Sợ mình không thể tự đi đường hay sao?

An Vô Dạng mặt nóng bừng mà đi vào thang máy, cảm giác Hoắc Vân Xuyên như vậy giống như hơi quá đáng, tuy rằng mình mang thai, nhưng là cũng không đến mức đi cũng không xong chứ.

Trong thang máy lúc này, người không ít.

Hoắc Vân Xuyên đi vào tới, cố ý vô tình mà đem người chung quanh ngăn cách ra, để cho An Vô Dạng đứng ở trước mặt mình.

Hiện tại là khoảng 11 giờ bốn mươi, bên ngoài ánh mặt trời chiếu gọi khắp nơi, nhiệt độ rất cao.

“Đứng ở chỗ này chờ tôi.” An Vô Dạng nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói, sau đó trơ mắt nhìn đối phương đi vào ánh mặt trời.

Cậu không rõ Hoắc Vân Xuyên dặn dò như vậy có nghĩa là sao, khi thấy đối phương lái xe chạy đến phía trước: “……” Vô cùng vô cùng, không thích ứng mà rõ ràng.

Hoắc Vân Xuyên xuống xe mở ra cửa xe ở ghế sau, để cho An Vô Dạng ngồi ở đây.

Người có giao thiệp trong xã hội đều biết, lúc trên xe chỉ có hai người, xếp người đi nhờ ngồi ở ghế sau là đối với người ta không tôn trọng.

Nhưng mà ghế sau sẽ an toàn.

Hoắc Vân Xuyên an trí xong cho An Vô Dạng, trở lại ghế điều khiển, mang lên tai nghe Bluetooth, kéo đến số điện thoại của Tưởng Thiếu Phi, lái xe lên đường.

“Uy, Vân Xuyên?” Lúc này nhận được điện thoại của Hoắc Vân Xuyên, Tưởng Thiếu Phi cũng rất bất ngờ.

Mấy người bọn họ ngày thường liên lạc coi như cũng không thường xuyên, chỉ là tình cờ tụ hợp lại một chút.

Hoắc Vân Xuyên nói: “Thiếu Phi, cậu ở bệnh viện sao?” Trong lúc hắn đang cùng bạn trò chuyện, đôi mắt từ kính chiếu hậu âm thầm nhìn trộm đến ghế sau.

Phát hiện không có khác thường mới yên tâm mà dời đi, thuận tiện đem tốc độ xe giữ nguyên ở mức khoảng 40 km/h.

“Ở đây, làm sao vậy?” Tưởng Thiếu Phi hiện tại đang ở bệnh viện, trên người mặc áo blouse trắng, trên mặt đeo một cái kính gọng vàng, cùng với lần đầu tiên An Vô Dạng thấy hắn khác nhau như trời với đất.

Đây mới là tư thái bình thường của Tưởng Thiếu Phi, thân là người thừa kế nắm giữ số tài sản lên đến hàng chục tỷ, nghề nghiệp của hắn là bác sĩ.

Hoắc Vân Xuyên trong lúc hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa nói ra: “Tôi hiện tại mang người đến đó khám thai, cậu giúp đỡ sắp xếp một chút.”

“Phụt……” Đang lúc uống nước Tưởng Thiếu Phi phun ra nước trà trong miệng, huỷ hoại tài liệu trên bàn làm việc của mình: “Đờ mờ……” Hắn lau miệng tức giận mà mắng: “Cậu mẹ nó có thể để cho tôi chuẩn bị tâm lý một chút hay không!”

Một trong bốn người đàn ông độc thân kim cương bọn họ, đột nhiên phải làm ba ba, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút xem có mưa to hay không.

“Ít nói nhảm, nhanh chóng sắp xếp.” Hoắc Vân Xuyên trầm giọng nói: “Tốt nhất là do tự cậu làm, tôi không tin được người khác.”

Tưởng Thiếu Phi sửng sốt, hiểu lầm nói: “Còn không phải là kiểm tra mang thai thôi sao, chuyện có bao lớn chứ.” Trong bệnh viện tùy tiện là ai cũng kiểm tra ra, bác sĩ chỉ xem kết quả là được.

“Cứ như vậy, đợi lát nữa gặp.” Hoắc Vân Xuyên cúp điện thoại.

Lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, hắn phát hiện thiếu niên ngồi ở ghế sau hai mắt nhắm nghiền, mơ mơ màng màng mà ngủ.

Hoắc Vân Xuyên cắn chặt răng, cố gắng giảm tốc độ xe đến 30 km/h.

Đây có lẽ đã là tốc độ lái xe chậm nhất trong mười năm gần đây của hắn, không gì sánh nổi.

Ăn no buồn ngủ là chuyện thường tình trong thiên hạ, huống chi hiện tại tình huống không giống trước, An Vô Dạng ngồi trên xe có thể nói là một giây đã ngủ.

Sau khi lái xe đến địa điểm, người đàn ông lái xe quay đầu lại nhìn người ở ghế sau đang ngủ say sưa, bó tay không biện pháp xuất hiện trong ngắn ngủi.

Cuối cùng nghĩ một chút, Hoắc Vân Xuyên vẫn là mở cửa xe, bày ra một cái dáng vẻ ‘ tôi vô cùng hung ác ’, lạnh lùng vô tình mà đánh thức đối phương.

“Dậy, tới rồi.”

Âm lượng thế này, lạnh lùng vô tình? Nghiêm túc chứ?

Sau khi lặp lại đến lần thứ N, đối phương mới tỉnh dậy.

“Nếu cậu thật sự buồn ngủ như vậy, sau khi kiểm tra xong rồi ngủ tiếp.” Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh, có lý lẽ mà nói như thế.

“Xin lỗi, tôi ngủ quên.” An Vô Dạng dụi dụi mắt, từ trên xe đi xuống dưới.

Sau khi được đỡ xuống, cậu thực bất ngờ nói: “Cảm ơn.” Phát hiện cửa xe cũng là đối phương đóng lại, chăm sóc như thế làm cậu chân tay luống cuống, bởi vì chưa từng có hưởng thụ qua sự chăm sóc tỉ mĩ như vậy bao giờ.

Nơi này chính là bệnh viện.

Cũng là một bệnh viện rất nổi tiếng.

An Vô Dạng có hơi mơ màng màng, được Hoắc Vân Xuyên dìu tay, mang vào bên trong bệnh viện.

Không có trải qua quá trình đăng ký giao tiền, cậu trực tiếp được đưa tới văn phòng của Tưởng Thiếu Phi.

“Đứng dậy.” Hoắc Vân Xuyên đi đến bên người, đá một chân vào ghế dựa của hắn nói, bởi vì chung quanh không có ghế trống có thể cho An Vô Dạng ngồi.

Tưởng Thiếu Phi ngẩng đầu, lúc thấy An Vô Dạng thì sửng sốt, đây không phải em trai nhỏ Hoắc Vân Xuyên buổi tối ngày đó liều mạng ve vãn sao?

Sau đó cũng không có nghe nói đến, không nghĩ tới hôm nay lại lần nữa chạm mặt.

“Như thế nào, các người còn liên hệ sao?” Hắn đầy mặt trêu chọc hỏi Hoắc Vân Xuyên.

“Đứng lên rồi nói được không?” Hoắc Vân Xuyên vẻ mặt không kiên nhẫn, muốn lôi Tưởng Thiếu Phi ra, kéo qua ghế dựa cho người bên người mình ngồi xuống.

Thao tác này làm An Vô Dạng xấu hổ muốn chết, đồng thời cũng thực kinh ngạc mà đánh giá Tưởng Thiếu Phi, người này tựa hồ so với trong ấn tượng của mình không giống nhau, thì ra lại là một bác sĩ.

“Chuyện gì xảy ra?” Tưởng Thiếu Phi không hiểu ra sao mà đứng ở bên cạnh, sờ không ra nguyên do: “Cậu không phải nói mang người đến đây khám thai sao?”

Mang em trai này lại đây làm gì?

Hoắc Vân Xuyên đối mặt với nghi hoặc của anh em, cũng bất đắc dĩ mà im lặng một chút, hắn biết chuyện này thực vớ vẩn, lại vẫn phải lấy ra tờ báo cáo xét nghiệm máu kia, mở ra đưa cho Tưởng Thiếu Phi: “Cậu nhìn xem, thứ này là thật giả.”

Tưởng Thiếu Phi là bác sĩ, đối với báo cáo kiểm tra so với ai khác đều mẫn cảm hơn, vẻ mặt hắn từ nghi hoặc xem đến da đầu tê dại, trợn mắt há hốc mồm, cho đến không thể tin tưởng nỗi: “……”

“Thế nào?” Hoắc Vân Xuyên cầm đi tờ giấy kia, sốt ruột hỏi hắn.

“Tôi không tin.” Tưởng Thiếu Phi đẩy đẩy mắt kính, không tin là thật nói: “Trừ khi tôi tự mình kiểm tra xét nghiệm lại một lần.” Nếu không hắn sao có thể tin tưởng một chàng trai lại có thể mang thai.

Trừ khi giới tính của An Vô Dạng không phải nam, cậu là con gái.

Rốt cuộc người biết chỉ có Hoắc Vân Xuyên, loại chuyện này phải hỏi hắn.

“Vân Xuyên,” Tưởng Thiếu Phi hơi lui qua bên cạnh một chút, trực tiếp hỏi: “Phía dưới cậu ấy có bộ phận của con gái?”

Hoắc Vân Xuyên nhìn hắn, lắc đầu: “Không có.” Điểm này hắn rành nhất, sẽ không nhìn lầm.

Ngược lại cũng đúng, Tưởng Thiếu Phi nghĩ thầm, Hoắc Vân Xuyên cũng sẽ không thể chính mình tiến vào cái động nào cũng quên mất.

Vậy quá hão huyền.

“Vầy đi, trực tiếp thử máu, mười phút ra kết quả.” Tưởng Thiếu Phi nói, sau đó nhập vai vào bác sĩ đứng đắn tươi cười, chuyển qua tiếp đón An Vô Dạng.

Hoắc Vân Xuyên cũng theo sát lại đây, lại bị Tưởng Thiếu Phi tống cổ đi ra ngoài đăng ký: “Mau đi đi, nếu như là thật sự, các người về sau còn phải luôn lại đây khám thai, cũng không thể vẫn luôn để cho tôi mở cửa sau.”

Dù sao hiện tại lại không vội.

Phát hiện Hoắc Vân Xuyên do dự, Tưởng Thiếu Phi hài hước nói: “Cậu lo lắng cái trứng, tôi còn có thể ăn cậu ấy sao?”

Đã nói đến như thế, Hoắc Vân Xuyên đành phải gật đầu.

“Đưa giấy chứng nhận thân phận của cậu cho tôi.” Hắn nói với An Vô Dạng.

Ngồi ở bên này, mơ hồ nghe bọn họ hai người khe khẽ nói nhỏ, An Vô Dạng rất buồn bực, nhưng là vì bảo bảo trong bụng, cũng chỉ có thể dùng tâm trạng bình thường đối đãi.

Nhiều nhất chỉ nhịn một năm mà thôi, cậu nghĩ thầm.

Móc ra chứng nhận thân phận của mình, không tiếng động giao cho Hoắc Vân Xuyên.

Đối phương nhận lấy, cầm ở trong tay, lại nhìn Tưởng Thiếu Phi liếc mắt một cái, dặn dò: “Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói.”

Tưởng Thiếu Phi tức giận mà nói: “Cậu mẹ nó thật phiền.” Nhưng mà đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Hoắc Vân Xuyên, hắn vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình có chừng mực.

Hoắc Vân Xuyên lúc này mới quay đầu nhìn An Vô Dạng, nói: “Tôi đi ra ngoài giúp cậu đăng ký, sẽ lập tức quay lại.”

An Vô Dạng đáp lại: “Vâng.”

Tưởng Thiếu Phi ôm cánh tay, nhìn theo Hoắc Vân Xuyên đi ra ngoài, khẽ thở dài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Vô Dạng.

Hắn trong lòng nghĩ chính là, nếu em trai nhỏ này thật sự có con của Hoắc Vân Xuyên, vậy có thể nói là một bước lên trời.

Coi như cuối cùng vào không được cửa Hoắc gia, cũng không thay đổi được sự thật đối phương vì Hoắc gia sinh một đứa cháu bảo bối.