Từ sau lần uống say làm chuyện quái lạ kia, Vương Thành bắt đầu cố ý trốn tránh Chử Diệc Phong, nhưng bữa sáng và bữa tối đều do cậu phụ trách, bữa sáng thì cậu có thể mua trước giờ rồi để trong nhà của anh, nhưng bữa tối lại không được, cho nên vẫn phải chạm mặt.
Vương Thành nghĩ chết thì chết đi, sớm chết sớm siêu sinh được giải thoát, kết quả là không biết ông trời đang giúp cậu hay không mà Chử Diệc Phong có việc phải rời khỏi thành phố Sơn Hải, hơn nữa không biết ngày về, nói cách khác cậu không cần đối mặt với Chử Diệc Phong trong một khoảng thời gian ngắn, tin này vừa khiến cậu mừng lại khiến cậu rối rắm, sau lại không thèm nghĩ nữa, hai thằng đàn ông hôn môi thì sao, cũng đâu phải là con gái đâu.
Chử Diệc Phong không giống loại playboy không có tiết tháo, nhưng phụ nữ bên cạnh chắc chắn không ít, nụ hôn đầu không thể nào giữ đến bây giờ được, mà cậu... thôi đừng nhắc nữa, nhắc là cậu lại muốn chết, nụ hôn đầu chắc chắn là đã rơi lên người lão hòa thượng rồi.
Tuy đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng hôm qua Vương Thành vẫn nhắn tin cho Chử Diệc Phong, nói cho anh biết là cậu muốn xin nghỉ hai ngày để đưa em gái lên thủ đô nhập học, nếu anh về thành phố Sơn Hải trước thì bữa sáng và bữa tối phải tự mình giải quyết.
Chử Diệc Phong cũng không nhắn lại, Vương Thành còn tưởng là anh bỗng nghĩ thông không muốn qua lại với nhân viên nhỏ như cậu nữa, không ngờ anh lại nhắn lại.
Vương Thành lập tức nhắn tin cho anh, nếu ông chủ đã không so đo chuyện ngoài ý muốn ngày đó nữa, thì cậu coi như không có chuyện đó.
Hơn mười giây sau, chuông tin nhắn vang lên lần hai, lần này Chử Diệc Phong nhắn lại rất nhanh.
"Anh hai, anh đang làm gì vậy?" Vương Tử Vũ xem bản đồ xong, quay đầu lại thấy anh hai mắt sáng rực nhìn di động, hình như rất hưng phấn.
"Không làm gì cả, đêm nay đi ngủ sớm đi, mai anh đưa em đến Kinh đại, chờ sắp xếp xong chúng ta lại đến trung tâm mua sắm mua thêm vài thứ, trước khi đi ngủ nhớ sấy khô tóc đấy, trong phòng tắm có máy sấy." Vương Thành không quay đầu lại, ngón tay tiếp tục ấn ấn bàn phím trên màn hình.
"A." Vương Tử Vũ ném khăn trong tay xuống, xoay người vào phòng tắm, một lúc sau trong phòng tắm đã vang lên tiếng máy sấy tóc.
Phía bên này, Vương Thành nhắn tên khách sạn cho Chử Diệc Phong, cậu không cho là Chử Diệc Phong sẽ đến khách sạn Kim Đính. Ông chủ lớn không ở Sơn Hải không có nghĩa là anh sẽ ở thủ đô, huống hồ gì thủ đô lớn như vậy, cậu vừa xem bản đồ xong, phát hiện ra thủ đô to gấp đôi gấp ba Sơn Hải.
Chử Diệc Phong lại nhắn lại, hỏi cậu mai sẽ làm gì.
Vương Thành nói hành trình của mình cho anh.
Chử Diệc Phong không nhắn lại nữa, hơn hai tiếng sau, Vương Thành sắp đi vào giấc ngủ, thì anh mới nhắn tin chúc ngủ ngon cho cậu.
Vương Thành nằm trên giường tự hỏi.
"Anh hai." Giọng Vương Tử Vũ giòn giã vang lên.
"Có chuyện gì?"
"Em không ngủ được." Sắp được vào trường đại học mà mình mơ ước, Vương Tử Vũ kích động đến nỗi cơn buồn ngủ cũng tiêu tan, đôi mắt đen xinh đẹp vẫn sáng rực trong bóng đêm.
"Chúng ta trò chuyện đi."
"Được, nói chuyện gì?"
"Em không biết."
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Thành mở to mắt đầu tiên, thấy mới sáu giờ rưỡi, đến một nơi xa lạ thì dậy sớm như vậy cũng chẳng có việc gì để làm, cậu lại nằm lại, đến khi sắp đến bảy rưỡi mới từ từ đứng lên, Vương Tử Vũ vẫn chưa tỉnh, tối hôm qua hai người trò chuyện đến hơn mười một giờ.
Vương Thành đi vào phòng tắm rửa mặt, bên trong đã có sẵn bàn chải kem đánh răng và cốc, phòng đôi sang trọng chuẩn bị đồ đạc có chất lượng tốt hơn những khách sạn bình thường nhiều, cũng không có không sạch sẽ như người ta nói.
Chờ cậu rửa mặt đi ra, Vương Tử Vũ đã tỉnh rồi, mái tóc rối bù lộn xộn, khuôn mặt còn đang ngái ngủ, không ngừng ngáp lên ngáp xuống.
"Anh hai, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, chờ lát nữa chúng ta đi xuống ăn sáng."
Vương Tử Vũ đánh răng rửa mặt rất nhanh, cô không giống những cô bé khác lúc rửa mặt phải bôi kem dưỡng da, rửa cũng mất nửa tiếng đến một tiếng, làn da cô trắng nõn hồng nhuận, là da thịt thuần thiên nhiên, sau khi đi ra cô lại cầm một bộ vào phòng tắm để thay đồ ngủ, rồi hai anh em mới đi xuống ăn sáng.
Bữa sáng là khách sạn cung cấp miễn phí, ăn ở trong nhà hàng dưới tầng một, có cháo, có sữa đậu nành, trứng gà, bánh mì, bánh bao, bánh nướng áp chảo vân vân, đặt trong khay ở trên bàn dài, có nhiều kiểu dáng lại phong phú, đủ cho mọi sở thích.
Bên cạnh có mấy nữ phục vụ, khi các cô thấy Vương Thành không chút khác khí gắp đồ ăn lên đĩa mình, rất nhanh đã sắp đến độ cao rơi xuống vẫn không định rời đi, nhịn lắm mới không run run miệng trước mặt khách, khách ăn không nhiều nhưng lại muốn lấy nhiều không phải là không có, nhưng giống như Vương Thành thì là lần đầu tiên, em gái bên cạnh còn hỏi cậu ta có muốn mượn đĩa của mình để bỏ đồ ăn không, rất nhanh các cô biết mình đã sai rồi, Vương Thành dạ dày cực lớn quét sạch đồ ăn, dưới ánh mắt trợn tròn mồm há hốc của mấy phục vụ rời khỏi nhà hàng.
Hai người về phòng cầm vali của Vương Tử Vũ ra, rồi ngồi xe chạy đến Kinh đại.
Hôm nay là ba mốt, lúc này cũng không xem là muộn, có rất nhiều học sinh đã đến Kinh đại nhập học trước rồi, lúc hai người đến thì cửa trường học đã mắc một băng rôn lên, vài học tỷ học trưởng đứng ở cửa đón sinh viên mới, có rất nhiều học sinh kéo vali đi cùng với người nhà.
Vương Tử Vũ đã làm xong thủ tục vào hôm qua nên không cần đi đăng ký nữa, đang định đi qua cửa chính thì một học tỷ đi về phía bọn họ.
"Xin chào, xin hỏi là sinh viên năm nhất phải không?"
Vương Tử Vũ gật đầu: "Em là sinh viên năm nhất."
"Chị là học tỷ năm ba, có cần chị dẫn hai người đi nhập học không?" Đường Hân nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác thấy thiện cảm.
Vương Thành chú ý thấy có vài nam sinh nhìn về phía này, ánh mắt có ý vô ý dừng trên người Đường Hân, cô gái này đúng là khá đẹp, nhưng so với em gái cậu lại kém hơn vài phần, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp là do đã trang điểm nhẹ.
Vương Tử Vũ nhìn anh hai cô.
"Không cần, hôm qua chúng tôi đã đến nên biết ở chỗ nào rồi, cũng không cần làm phiền cô." Vương Thành từ chối nói.
"Vậy được rồi, nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp tìm chị, chị là Đường Hân bên ngành tài chính, chỉ cần báo tên chị là được." Lần đầu bị người ta từ chối, nhưng Đường Hân vẫn không đổi sắc mặt.
Đợi hai người đi rồi, hai nữ sinh năm ba khác lập tức vây lấy.
"Hân Hân, người kia là ai thế, vậy mà lại từ chối để cậu dẫn đường, cậu là một trong những hoa hậu giảng đường của Kinh đại, không biết có bao nhiêu nam sinh muốn làm quen với cậu." Phạm Thanh Thanh nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, còn bất ngờ hơn cả Đường Hân nữa, lúc nãy có không ít nam sinh đến nhập học tranh nhau muốn Đường Hân dẫn đường cơ.
"Tớ thấy cũng là chuyện thường thôi." Đường Hân lắc đầu.
"Đường Hân nói không sai, có thể bọn họ là người yêu, đàn ông mà, trước mặt bạn gái sao dám thân thiết với cô gái khác chứ." Mã Miêu hùa theo, "Nhưng chàng trai đó đúng là đẹp trai thật đấy, tiếc quá, nếu anh ta cũng là sinh viên Kinh đại chắc chắn sẽ là hotboy đứng đầu Kinh đại."
Đường Hân không để bụng cười cười, "Được rồi, mau đi làm việc thôi, năm nay số lượng sinh viên mới đông hơn năm ngoái, nếu có sai lầm thì chúng ta sẽ không gánh nổi đâu."
Vương Thành và Vương Tử Vũ rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu của bọn họ, làm xong thủ tục vào ký túc xá, lấy được chìa khóa rồi đi theo một nữ sinh viên đi đến ký túc xá.
Ký túc xá của Kinh đại mới xây mới vào hai năm trước, nhìn tổng thể vẫn rất mới, có phòng bốn người, phòng sáu người và phòng tám người, phòng bốn người có không gian khá rộng, trang bị cũng gần như đầy đủ, nghe nói còn có điều hòa, chỉ là giá tiền gấp đôi phòng tám người.
Bọn họ cũng không thiếu chút tiền này, vì để cuộc sống sinh viên của Vương Tử Vũ tốt hơn một chút, nên đã chọn phòng bốn người.
Cửa phòng mở rộng, bên trong đã có người, bởi vì giường ngủ đã sắp xếp trước cho nên đến sớm đến muộn cũng chẳng khác gì, may mắn là Vương Tử Vũ nằm ở giường dưới, giường trên tuy khá mới lạ nhưng giường dưới thuận tiện hơn, Vương Tử Vũ ở trọ trong trường suốt ba năm cấp 3 biết rõ điều này.
Nhân lúc Vương Tử Vũ dọn đồ của mình ra, Vương Thành đánh giá mấy người vừa đến.
Bọn họ cũng đi đến cùng người nhà, trong đó có một người đeo kính đen, đôi mắt dưới mắt kính khá sắc, có vẻ là một cô gái sắc sảo, lùn hơn Vương Tử Vũ một chút, rất gầy, nhưng lại rất phấn chấn, đang sửa soạn đồ đạc của mình, bên cạnh là ba mẹ cô đang dặn dò con gái chuyện gì đó.
Một người bạn cùng phòng khác là một cô gái có vóc người khá béo, cô đi cùng với mẹ, người mẹ đeo vàng đeo bạc, vừa nhìn là biết là một người có tiền, dáng người cũng không khác con gái là bao, xem ra là do di truyền, người mẹ đang dặn dò con gái, ví dụ như không được ăn đồ ăn vặt quá nhiều, cô gái kia liên tục gật đầu, nhưng miệng vẫn không ngừng ăn, đúng là nói không thật lòng.
Lát sau, người mẹ cầm túi lớn mỉm cười đi về phía Vương Tử Vũ.
"Chào cháu, dì là mẹ của Bàng Xuân Quyên, sau này Xuân Quyên nhà dì nếu có gây phiền phức cho cháu thì mong cháu thông cảm, đây là đặc sản nhà dì mang đến, các cháu nếm thử đi, đừng khách khí nha." Mẹ Bàng nhét thẳng túi lớn vào tay Vương Tử Vũ.
Vương Tử Vũ sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì có hơi mất tự nhiên, dịu dàng nói: "Dì đừng khách khí, bọn cháu là bạn cùng phòng bốn năm, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm mà."
Mẹ Bàng lập tức cười híp mắt, cô bé này tính tình không tệ, xem ra Xuân Quyên có thể quen với một người bạn tốt, ánh mắt của bà sẽ không nhìn nhầm đâu.
Bàng Xuân Quyên bên cạnh thì đang đau lòng nhìn túi đồ ăn vặt to đùng kia, đó là một túi táo và một túi óc chó, óc chó đã đập vỏ ra, chiên vàng ươm, vừa ngửi mùi là thấy thơm rồi, đó đều là đồ bổ cả, cô chỉ mang một chút đến, mẹ lại đưa ra ngoài mất hai túi, nhưng sự thật phía sau lại tàn nhẫn hơn, Vương Tử Vũ có, thì sao hai người bạn cùng phòng khác không có được.
Quả nhiên, mẹ Bàng lại cầm hai túi đi về phía nữ sinh đeo kính kia.
Nữ sinh kia có một cái tên rất đặc biệt, họ Mễ tên Lệ, nhũ danh hơn nửa là gạo rồi. Người bạn cùng phòng thứ tư đến khá muộn, mẹ Bàng rời đi cũng không gặp được, đành dặn con gái mình nhớ tạo quan hệ tốt với người nọ.