Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 297: Thương lượng

Ngô Chính thường ngày ít ăn đồ mặn nhưng khi hϊếp người thì thường hết mức quá đáng, cho dù là hòa thượng một khi đắc tội hắn cũng bị chọc giận đến cởi bỏ cà sa mà sát phạt, huống hồ là ba người Khu Ni Cơ địa vị trong Minh giáo Ba Tư cao cao tại thượng đây.

“Đúng vậy, lần này ngươi không giao ra Thánh Hỏa Lệnh thì đừng hòng rời đi!”

Phí Huyễn tán đồng nói.

“Ta muốn tại thì tại, muốn đi thì đi, ba người các ngươi có thể làm khó được ta?”

Ngô Chính khinh thường đáp.

Thế nhưng Khu Ni Cơ lại lần nữa phát giác sự việc có phần bất thường, Ngô Chính ngay khi vừa xuất hiện đã tỏ ra quen biết với Đại Ý Ti, dường như ý đồ của hắn là muốn cứu bà ta.

“Cảnh giác canh chừng, hắn có thể là muốn cứu bà ta.”

Khu Ni Cơ thấp giọng nhắc nhở.

Nghe vậy, hai người Diêu Tắc dường như sực tỉnh, tiết chế cơn giận của mình lùi lại vài bước, cảnh giác hai hướng trái phải Đại Ỷ Ti.

Trông thấy cảnh này, Đại Ỷ Ti không khỏi nghi hoặc chăm chú nhìn về phía Ngô Chính, chỉ thấy được đôi đồng tử đen lãnh sâu thẳm trong nhãn tinh của hắn, bất giác lại gợi nhớ cho Đại Ỷ Ti dường như đã gặp qua ánh mắt này ở đâu đó.

“A di, à không, tỷ tỷ, ngươi thực sự không nhận ra ta? Ta khổ sở đến tận đây thăm ngươi, vậy mà... ài, có chút đau lòng a.”

Giọng điệu Ngô Chính có phần buồn rầu nói.

“Tỷ tỷ!?”

Bất chợt hàng loạt những ký ức về những chuyện từng xảy ra ở Hồ Điệp Cốc ùa về trong đầu, Đại Ỷ Ti lập tức liền phát hiện hắc y nhân trước mắt là ai, khẽ lắc đầu thở dài cảm khái:

“Thật không ngờ, tiểu tử ngươi lại đến tận nơi tây vực xa xôi này, đúng là đã lâu không gặp.”

“Ha ha... trí nhớ tỷ tỷ thật kém a.”

Ngô Chính cười sang sảng nói.

“Hai người các ngươi thực sự quen biết?”

Thần sắc Diêu Tắc trầm xuống, lạnh giọng nói.

“Chuyện rõ như bàn ngày như vậy còn hỏi, ngươi có phải là khuyết tật hay không?”

Ngô Chính lớn tiếng châm chọc.

Cảm giác được bất lợi nghiêng về phía mình, tâm trạng ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư trở nên căng thẳng vô cùng. Hiện tại bọn họ cần phải giữ lại tính mệnh Đại Ỷ Ti để áp tải về tổng đàn, mà Ngô Chính trái lại muốn giải cứu cho Đại Ỷ Ti. Ba người phải vừa chiến đấu vừa phải canh chừng, lợi hại bên trong thế nào nhìn sơ qua liền có thể hiểu rõ.

“Không cần căng thẳng như vậy, chính nhân quân tử chỉ động khẩu bất động thủ, lần này ta đến đây là muốn thương lượng trong hòa bình với các ngươi.”

Ngô Chính hảo hữu nói.

“Hừ, ngươi lại muốn giương đông kích tây, dở trò ám toán bọn ta?”

Diêu Tắc hừ lạnh nói.

Quỷ kế đa đoan của Ngô Chính, ba người Khu Ni Cơ không phải là chưa lĩnh giáo qua, tất nhiên là không dễ dàng tin lời nói ngoài miệng của hắn như thế.

“Nếu các ngươi đồng ý tạm thời bỏ qua hiềm khích, chuyện này có thể sẽ có lợi cho cả đôi bên. Hơn nữa, các ngươi thực sự cho rằng chỉ cần áp tải Đại Ỷ Ti trở về liền sẽ không bị truy cứu việc đánh mất Thánh Hỏa Lệnh?”

Ngô Chính nói.

Ba người Khu Ni Cơ nghe thế, sắc mặt bỗng trở nên khó coi. Ngô Chính nói không sai, trước đây những người được tin tưởng giao cho trọng trách cất giữ Thánh Hỏa Lệnh nhưng lại đánh mất, nếu không thể tìm lại được thì hầu hết đều có chung một kết cục, chính là hỏa thiêu.

Tội danh này so với việc phản bội giáo phái của Đại Ỷ Ti cơ hồ không phân biệt được nặng nhẹ, ba người Khu Ni Cơ một khi trở về có phải trả giá bằng tính mệnh hay không thì còn phải xem vận mệnh sắp đặt như thế nào.

“Có cần cân nhắc hay không, hay lại muốn động thủ động cước với ta?”

Ngô Chính tựa tiếu phi tiếu nói.

Trầm mặc đến nửa ngày, Khu Ni Cơ mới có quyết định của mình nói:

“Ngươi muốn thương lượng chuyện gì?”

“Một chuyện rất trọng đại, như là... tìm ra người kế thừa chức vị Thánh nữ cho Thánh giáo các ngươi!”

Ngô Chính thản nhiên đáp.

“Nói hàm hồ, chuyện nội bộ bổn giáo cần ngươi phải can thiệp vào?”

Diêu Tắc kịch liệt phản đối, lớn tiếng nói.

Trái lại Đại Ỷ Ti nghe được lời này, nội tâm kinh nghi không thôi: “Người kế thừa Thánh nữ không phải là nói đến nữ nhi của ta hay sao? Hắn làm sao biết được ta có nữ nhi?”

Nghĩ đến đây, Đại Ỷ Ti lại tự cười chính mình. Ngay từ đầu đến cả thân phận che giấu bao nhiêu năm của bà ta cũng không qua mắt được Ngô Chính, lại biết nhiều hơn một chút thì có gì là kỳ quái đâu.

“Không muốn ta can thiệp, ta liền không can thiệp nữa, thế nhưng lần này ta muốn cứu người, có phải là muốn ngăn cản?”

Thần sắc Ngô Chính băng lãnh nói.

Song ánh mắt hắn lại trở nên nghiêm túc, bộc phát khí thế cường đại của mình áp bách lấy ba người Khu Ni Cơ. Chiến ý dạt dào ngưng tụ như là muốn thực thể hóa mà xông thiên, khiến những người hiện diện ở đây đều phải thừa nhận một cỗ áp lực vô hình khủng khϊếp đàn áp lên tinh thần.

“Khoan đã, tại sao ngươi muốn giúp chúng ta tìm Thánh nữ kế vị?”

Bỗng nhiên Khu Ni Cơ lên tiếng nghi vấn.

Lấy chiến lực tổng thế của ba người, một khi liều mạng chiến đấu thì vẫn có cơ hội đồng quy vu tận với Ngô Chính. Thế nhưng quyết định liều lĩnh này không thể nghi ngờ là hạ sách. Bất đắc dĩ Khu Ni Cơ chỉ có thể đồng ý thỏa hiệp thương lượng, ngăn lại chiến đấu tiếp diễn, nhưng muốn thương lượng chí ít phải biết được động cơ của Ngô Chính là gì.

“Con người ta rất đơn giản, ta lấy của các ngươi Thánh Hỏa Lệnh cảm thấy có hơi bất công cho các ngươi, liền có ý định giúp lại một việc xem như là trao đổi đồng giá.”

Ngay lập tức Ngô Chính liền biện ra một lý do, thẳng thừng nói dối không một chút chớp mắt.

Thế nhưng nhân cách Ngô Chính rắm thối như thế nào thì ba người Khu Ni Cơ, kể cả Đại Ỷ Ti cũng minh bạch, hiển nhiên không có nửa điểm tin tưởng vào lời nói của hắn.

“Ha ha... tiểu quỷ ngươi từ khi nào lại tốt tính như vậy.”

Đại Ỷ Ti hài hước chê cười.

Một chuyện rất hiển nhiên mà thôi, Đại Ỷ Ti tin rằng ba người Khu Ni Cơ cũng biết được điều này, cho nên không cần phải mờ ám che giấu.

“Tỷ tỷ hà cớ gì lại nghĩ không tốt về ta? Ta dụng tâm lương khổ trăm phương ngàn kế muốn cứu người, không nên làm đau lòng ta như vậy a.”

Ngô Chính buồn bực nói.

“Thôi diễn trò trước mặt bọn ta, hoa ngôn xảo ngữ từ miệng ngươi chỉ có ngu ngốc mới tin tưởng.”

Diêu Tắc bĩu môi khinh miệt.

“Khoan đã, Thánh nữ kế vị là muốn nói Thánh nữ tiền nhiệm có hậu nhân?”

Phí Huyễn phát giác lên tiếng nghi vấn.

Nghe vậy, ba người Khu Ni Cơ lại đồng loạt hướng ánh về phía Đại Ỷ Ti, chờ đợi một câu trả lời thích đáng.

Trước đây Thánh nữ Minh giáo Ba Tư chính là Đại Ỷ Ti, được giao cho nhiệm vụ trà trộn vào Minh giáo Trung Nguyên tìm lại bí kíp võ công Càn Khôn Đại Nã Di. Thế nhưng Đại Ỷ Ti lại rơi vào lưới tình, là vì muốn bên cạnh Hàn Thiên Diệp mà phản bội lại Minh giáo Ba Tư, còn hạ sinh nữ nhi cho hắn chính là Tiểu Chiêu.