Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 30: Đậu phộng

Trác Ngọc lại nhìn Địch Á, trên người hắn cũng có vài vết thương, cô thở dài, không để ý đến bọn họ đi thẳng về nhà.

Đan Chu trợn tròn mắt, thường ngày chỉ cần là giống cái khi nhìn thấy hắn bị thương, nhất định sẽ thương tiếc hắn, sao Trác Ngọc lại không có phản ứng gì? Hắn hận hận nhìn theo Địch Á đi ở phía sau Trác Ngọc, cảm thấy nguyên nhân là do Địch Á. Hắn thề hắn nhất định sẽ đánh bại Địch Á, đợi đến khi hắn và Trác Ngọc cử hành nghi thức, hắn nhất định sẽ thưởng thức nước mắt của Địch Á thật tốt.

Địch Á cẩn thận đi ở phía sau Trác Ngọc, thấy không khí xung quanh cô rất thấp, hắn không dám thở mạnh, đành phải yên lặng.

Đêm đó ngay cả thuốc Trác Ngọc cũng không bôi cho Địch Á, dùng xong cơm tối cô liền đi về phòng nghỉ ngơi, cũng không nói với Địch Á câu nào.

Địch Á biết giống cái của hắn tức giận vì hắn không tuân thủ lời hứa lúc trước, để cho trên người mình có nhiều vết thương không đáng, chắc nàng tức giận đến ngút trời rồi.

Mắt thấy giống cái của mình trở về phòng, hắn há to mồm muốn nói gì đó, lại ngậm lại, là lỗi của hắn, hắn không nên đánh nhau với Đan Chu. Chính hắn cũng cảm thấy tức giận với bản thân, vì sao hắn luôn làm giống cái đau lòng chứ, Địch Á hận đến mức muốn đập đầu vào tường.

Trong phòng, mặc dù Trác Ngọc đang tức Địch Á, nhưng một phần khác lại đặt trên người tộc trưởng gấu trúc, trước khi bọn họ tách ra vẻ mặt tộc trưởng gấu trúc có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không nói ra.

Rạng sáng ngày hôm sau, Trác Ngọc bị âm thanh bên ngoài đánh thức, cô ra ngoài thì thấy trong sân đầy người, tộc trưởng gấu trúc để cho những người thú xếp thành hàng, phần lớn trong sân đều là giống cái, khi thấy Trác Ngọc họ đều cúi đầu, còn có người sợ đến mức chạy đi, thấy vậy tộc trưởng gấu trúc liền đuổi theo ở phía sau. Trác Ngọc nhìn những người ở trong sân, lại sờ sờ mặt của mình, tự nhủ: “Cô đáng sợ như vậy sao?”

Cũng không biết có phải ông già này trả thù việc cô uy hϊếp ông ta ngày hôm qua hay không mà hôm nay mang đến nhà cô nhiều người như vậy, muốn cô mệt chết sao?

Cô lắc lư lắc lư chạy đi múc nước rửa mặt, sau đó ăn bữa sáng Địch Á để lại trên bàn cơm, ăn ăn thì phát hiện có một người đứng trước bàn cơm, ngẩng đầu lên thì thấy là người đã từng đưa tín vật đính ước cho Địch Á – Tiểu Thảo.

Thật ra thì Tiểu Thảo không muốn tới, bất đắc dĩ những giống cái ngửi được mùi thơm bay ra từ bữa sáng của Trác Ngọc nên rất tò mò, thấy Tiểu Thảo có quan hệ không tệ với cô nên cử nàng đi hỏi. Tiểu Thảo có chút thận trọng, cắn môi: “Có thể nói cho ta biết thứ ngươi đang ăn là cái gì không?” Nói xong thì ngượng ngùng cúi đầu.

Trác Ngọc nhướng nhướng lông mày, dùng đũa chỉ chỉ lên bàn: “Sao không nếm thử một chút?”

Tiểu Thảo thấy Trác Ngọc lên tiếng, rụt rè cầm lên một đôi đũa gắp một chút thức ăn thì phát hiện mùi vị này cay, hoàn toàn khác với mùi vị thịt nướng, cô cũng không thể nói rõ là ngon như thế nào. Cô chỉ vào thức ăn trên mâm giống thịt lại không giống thịt, hỏi Trác Ngọc: “Màu xanh lá cây hình như là hạt tiêu mà ngươi đã từng nói, vậy đây là gì?”

Trác Ngọc nhìn một chút, khóe miệng cong lên: “Đây là gan heo.”

“Cái gì, đó là gan heo?” Tiểu Thảo kinh hô, nàng vạn vạn không ngờ Trác Ngọc thật đúng là ăn cái này.

Những giống cái trong sân nghe thấy âm thanh của Tiểu Thảo thì bắt đầu bàn luận xôn xao, có vài người hướng cửa đi tới, nhưng cửa sớm đã bị tộc trưởng chắn lại, bằng thân thể gấu trúc to lớn của tộc trưởng có thể xem ông là bảo vệ chân chính rồi.

“Kêu la cái gì? Ta cho các ngươi đến để học tập, các ngươi chính là như vậy sao?” Gấu trúc chỉ hận rèn sắt không thành thép. Ông nhìn Trác Ngọc chậm rì rì đang ăn gì đó thì muốn càu nhàu, ngươi thật là tốt, ngày ngày ngủ nướng, bất quá những lời này hắn cũng không dám nói ra.

Ở Thế kỷ 21, ông cũng đã từng khiển trách con gái của mình, kết quả con gái lại phản bác ông, tranh cãi đến ngất trời, ông thật sự sợ cùng những đứa nhỏ này so đo những việc nhỏ nhặt.

Ăn cơm xong, Trác Ngọc bắt đầu dạy những giống cái này nhận biết thảo dược, tộc trưởng gấu trúc ở bên cạnh giám sát. Cô phát hiện con gấu trúc này làm người giám sát đến nghiện rồi, ai không nghiêm túc học sẽ giáo huấn người đó, cây thước nhỏ kia còn thường xuyên bùm bùm vang dội, chậc chậc, thật là nghiêm khắc nha!!

Những giống cái kia tất nhiên sẽ có rất nhiều oán hận, bọn họ vốn là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, lần này lại trở thành cỏ dại ven đường, bị đánh thì khóc sướt mướt khiến Trác Ngọc cảm thấy đau đầu.

Tại chỗ cũng có mấy giống đực đau lòng nhưng lại không dám cãi lời tộc trưởng, Trác Ngọc nhìn trong sân rối loạn, lòng liều lĩnh cũng đã có.

“Ầm” một tiếng, tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc, phát hiện không thấy Trác Ngọc đâu.

“A, người đâu, sao lại không thấy người??” Gấu trúc hô một câu.

Một âm thanh yếu ớt truyền đến: “Tộc trưởng, ta thấy nàng ấy vào nhà.”

Ông trừng mắt, mắng người trong sân, vừa thấy tộc trưởng nổi giận tất cả mọi người đều cúi đầu thụ giáo. Ông đi tới trước mặt từng người, đánh cho mỗi người hai cái, đánh xong vẫn chưa hả giận: “Các ngươi đều là những đứa trẻ không biết nghe lời, đừng tưởng rằng có Trác Ngọc là được, ngộ nhỡ nàng ấy chạy mất thì làm thế nào?” Nói xong ông còn tiếp tục hù dọa: “Nếu như sau này nàng ấy không có ở bộ lạc chúng ta, ai còn có thể xem bệnh cho các ngươi? Ngươi, hay là ngươi? Ai cũng không biết điều, đi, mỗi người nhảy ếch một trăm cái cho ta, không làm xong không cho về nhà.”

Trong lúc nhất thời, trong sân chỉ nghe thấy một mảnh âm thanh hỗn loạn, Địch Á vừa vào cửa thì bị cảnh trong sân dọa cho ngẩn người, tộc trưởng sao lại bắt họ nhảy ếch, giống cái của mình không phải cũng bị phạt chứ?

Hắn vội vàng liếc nhìn đám người một vòng thì không thấy giống cái của mình, ngay sau đó lại buồn bực, tộc trưởng này lại lên cơn điên gì, tại sao lại phạt mọi người nhảy ếch ở chỗ này.

Tộc trưởng gấu trúc vừa thấy hắn trở lại, liền hò hét hắn đi nhanh.

Địch Á đẩy cửa ra, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Hắn ngó ngó, từ cửa sổ bên phải ba năm bước đã leo lên tầng trên, từ cửa sổ nhảy vào, vừa xoay người đã thấy giống cái của mình nằm trên giường nhàn nhã gặm quả lê, nhìn thì không có vẻ tức giận, lắc lắc đầu, nhất định là giống cái của mình không thích ồn ào nên mới trốn ở chỗ này, nhưng trong sân quả thật có hơi nhiều người, nên đề nghị tộc trưởng sắp xếp một phen, không thể để giống cái của mình mệt mỏi như vậy mới được.

Trác Ngọc nhìn mặt trời một chút, Địch Á hôm nay về muộn, lúc này có thể làm cơm trưa rồi. Ừm, trong sân như thế nào vẫn chưa dừng lại, cô nghiêm trọng hoài nghi con gấu trúc là một người có khuynh hướng bạo lực.

Cô kéo Địch Á xuống lầu nấu cơm, không nhìn những người ở trong sân, hai người hăng hái dâng trào ăn.

Mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra trong sân khiến cho nước miếng của mọi người cũng ứa ra, chỉ nghe tộc trưởng gấu trúc nói một câu: “Tất cả mọi người về nhà ăn cơm đi.”

Không một ai đi, mọi người đều nhìn chằm chằm món ăn trên bàn cơm, Trác Ngọc cảm thấy cô nghe được không ít âm thanh nuốt nước miếng, Địch Á cũng cảm thấy lông tơ dựng ngược, giống như bị rất nhiều sói đói nhìn chằm chằm.

Tộc trưởng gấu trúc thấy không có ai động liền đuổi người: “Tất cả về nhà đi, muốn ăn đồ ngon như vậy, về sau ngoan ngoãn học, tự mình làm.”

Đuổi hết người đi, ông liền đóng cửa sân lại, chạy chậm tới trước bàn ăn cầm đôi đũa lên, vừa ăn vừa cảm thán: “Ôi, thật lâu rồi chưa được ăn thức ăn ngon như vậy, cô nói xem sao cô lại keo kiệt như thế, làm được nhiều món ăn, còn có gia vị, tại sao không nói cho bọn họ biết một chút, để mọi người cùng nhau hưởng thụ, mặc dù cô không nói cho người khác biết, vậy cô cũng phải nói cho ta…”

“Tại sao?” Một câu nói của Trác Ngọc khiến tộc trưởng tức đến nghẹn lại, Địch Á tốt bụng vỗ lưng cho ông cũng bị liên lụy: “Ngươi vỗ vỗ cái gì, dùng lực lớn như vậy, muốn đập chết ta à?”

Địch Á cuống quýt thu tay lại, thấp thỏm: “Tộc trưởng, sao ta có thể muốn đập chết ngài, ta chính là muốn ngài hết nghẹn mà thôi.”

Tộc trưởng gấu trúc còn muốn nói cái gì, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Trác Ngọc thì không dám lên tiếng, thật đáng thương, ông đường đường là người đứng đầu một tộc lại phải sợ một cô gái, thật là mất hết mặt mũi. Hết cách rồi, ai biểu vị thế mạnh hơn người? Ông còn phải dựa vào cô gái này để cải thiện cuộc sống đấy. Vì vậy ông kết thúc bữa trưa một cách nhanh chóng, biến mất như một làn khói, nếu còn tiếp tục ở lại, chỉ sợ ông sẽ bị đông lạnh thành băng.

Buổi chiều Trác Ngọc cùng Địch Á lên núi, Trác Ngọc muốn kiểm tra một chút loại thực vật lần trước cô thấy phát triển như thế nào rồi. Đi một vòng thật to, mới vừa tới nơi Trác Ngọc vui mừng phát hiện đã có đậu phộng mọc ra rồi, cô vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Địch Á vươn tay kéo ra, kết quả không cẩn thận lại bị gai đâm trúng tay, trên tay cảm thấy đau xót, cô không ngờ trên cây còn có gai.

Địch Á vừa thấy liền cầm tay bị thương của Trác Ngọc lên, thè lưỡi liếʍ sạch vết máu, lại hái mấy lá thảo dược chữa thương nhai trong miệng rồi bôi lên vết thương. Lần này Địch Á không để Trác Ngọc làm nữa, cô muốn làm gì thì nói với hắn là được, tốn thời gian một buổi chiều, Địch Á hái được không ít đậu phộng, lúc đi cũng đã trang bị đầy đủ túi đeo lưng, Trác Ngọc cảm thấy vài ngày sau là có thể tới hái tiếp.

Thật ra thì việc mà cô muốn làm nhất là trồng trọt, nếu như có diện tích đất lớn để trồng trọt, thức ăn sẽ nhiều hơn một chút, nhưng cô chưa tiếp xúc với việc đồng áng bao giờ, đoán rằng con gấu trúc kia cũng vậy, nếu không tới nơi này hai năm cũng sẽ không trở nên như thế.

Buổi tối Trác Ngọc nấu chút đậu phộng, Địch Á vốn là không vừa mắt, đồ gì đó nhỏ như vậy, ăn cũng không đủ no bụng, nhưng sau khi ăn thử, hắn liền khen không dứt. Đậu phộng dùng gia vị nấu có mùi vị rất ngon, giống cái của mình quả thật không còn gì để nói nữa rồi, vì vậy tộc trưởng mới thích đến đây ăn chực. Phải cùng giống cái của mình thương lượng một chút, mau sớm dạy người trong tộc, nếu không về sau sẽ càng có nhiều người hơn đến ăn chực. Hắn chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy kinh khủng.

Sau khi ăn xong hai người bắt đầu tản bộ dưới ánh trăng, đây là thói quen mới có của bọn họ, ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, ánh trăng màu bạc phủ lên mặt đất, trong khu rừng yên tĩnh thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu thê lương bi ai của dế mèn, mấy con đom đóm bay lơ lửng trong không khí, ngọn gió nhẹ nhàng, khoan khoái giống như những tinh linh nghịch ngợm chơi đùa sợi tóc Trác Ngọc, ở trong rừng cây tấu lên một ca khúc xào xạc. Địch Á dắt tay Trác Ngọc từ từ tản bộ, cảm thấy trong lòng vui vẻ không thôi, hắn im lặng cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

“Địch Á, anh có nghe được âm thanh gì hay không?”

“Âm thanh? Âm thanh gì?”

“Anh nghe cẩn thận, ở phía trước không xa, hẳn không phải là dã thú, nhưng ban đêm nơi này cũng không có động vật đến hoạt động. Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta vẫn là trở về đi.” Thật ra thì Trác Ngọc sợ có cái gì đó kỳ dị, dù sao cô cũng đã xuyên tới đây, không có nghĩa là sẽ không có những thứ đó, cô vẫn là không thích.

Địch Á sao có thể để cho một mình cô trở về, hắn kéo cô chạy nhanh đến xem. Hai người thả nhẹ bước chân chậm rãi đến gần, họ đi tới phía sau một bụi cỏ, nhẹ nhàng vạch ra cỏ cây chắn ngang tầm mắt, Trác Ngọc thấy một cảnh làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.