Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 25: Tình sử của Địch Á

“Không có, tộc trưởng, ta chỉ muốn trò chuyện, tâm sự cùng ngài thôi, ai ngờ được ngài lại chạy trốn, tộc trưởng, nói cho ta biết đi vì sao ngài lại chạy?” Địch Á làm nũng với tộc trưởng gấu trúc.

“Ngươi buông ra, ta và ngươi không có gì để nói, ngươi thích làm gì thì làm cái đó đi, ta không rảnh để ý đến ngươi.” Gấu trúc dùng sức muốn lôi móng vuốt của mình ra khỏi tay Địch Á, tiểu tử xấu xa, dùng sức lớn như vậy làm cái gì, hại hắn không rút tay ra được.

“Được, tộc trưởng, ta nói mấy câu là được, ngài nghe ta nói hết đã.”

“Được được được, ta sẽ nghe ngươi nói hết.” Tránh không được, tộc trưởng gấu trúc chỉ có thể nghe.

“Tộc trưởng, ta hy vọng ngài và Ngọc nhi có thể chung sống hòa thuận với nhau, không làm khó hay mâu thuẫn có được hay không? Hai người một là người ta tôn kính nhất, một là giống cái ta muốn chung sống cả đời, ta không muốn thấy các ngươi không vui, có được hay không? Tộc trưởng, ngài đáp ứng ta có được hay không?”

“Được rồi! Được rồi! Được rồi! Ngươi không cần lắc, cánh tay ta cũng sắp đứt rồi, ta đồng ý với ngươi là được.” Gấu trúc thật sự không chịu được bộ dáng kia của Địch Á, một nam tử hán sao lại có nét mặt như vậy. Cố tình mấy cô gái nhỏ bây giờ lại thích, còn nói cái gì gọi là trẻ trung, thật là làm cho lão già ông đây buồn bực không thôi.

“Tộc trưởng, ngài thật tốt!!” Tự đáy lòng Địch Á cảm thán, chỉ là chờ đến khi Trác Ngọc và tộc trưởng thật sự chung đυ.ng thì hắn sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.

Lại nữa, lại là nét mặt này, tộc trưởng gấu trúc hú lên quái dị, hưu một tiếng co giò chạy, đảo mắt một cái đã không thấy đâu.

Địch Á vốn còn muốn cùng tộc trưởng trở về, nhưng tình hình này, vẫn là một mình hắn trở về đi. Chỉ mới hai năm không thấy, tộc trưởng sao lại trở nên quái dị như vậy?

Cuối cùng, Địch Á cũng tìm được một khu vực phía sau bộ lạc để làm nhà mới, ở bên cạnh còn có đường nhỏ trực tiếp đi thông đến phía sau núi, Trác Ngọc có thể lên núi dễ dàng. Nơi này phong cảnh xinh đẹp, trên mặt cỏ xanh biếc có những bông hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, ong bướm vờn quanh.

Điều khiến cho Trác Ngọc hài lòng chính là trong một cái sơn động ở phía sau còn có suối nước nóng, lúc nhìn thấy nơi này hai mắt Trác Ngọc mở thật to. Theo như Địch Á nói thì suối nước nóng này đến nay vẫn chưa bị ai phát hiện, bởi vì xung quanh sơn động đều là những cây cối không kết quả, mùi của những cây này cũng không được tốt vì vậy không ai nguyện ý đến nơi này.

Trác Ngọc rất vui mừng, cô định đem suối nước nóng này trở thành nhà tắm, bèn nói Địch Á làm cửa cho sơn động, không phải là loại cửa đá, mà là cửa gỗ, có chốt mở đơn giản.

Địch Á chọn lựa cây cối rồi chặt thành từng đoạn từng đoạn, hắn cũng không tìm người thú khác giúp một tay mà một thân một mình xây nhà, nhìn nơi nào không hài lòng liền phá đi, cho đến

khi hài lòng mới làm công đoạn tiếp theo.

Đợi đến khi Trác Ngọc được Địch Á đưa đến một lần nữa thì đã bị ngôi nhà gỗ làm cho rung động, nhà gỗ có hai tầng, tầng dưới để cho người ở, tầng trên dùng để chứa đồ vật. Bên cạnh nhà gỗ còn có một loại dây leo, dây leo này có thể nở hoa đủ mọi màu sắc, dưới ánh mắt trời lấp lánh rực rỡ.

Ngôi nhà này khác hẳn với phong cách phòng ốc được dùng bê tông cốt thép tạo nên ở Thế kỷ 21. Phòng ốc trước mắt không chỗ nào không lộ ra ấm áp, nhìn Địch Á trước mắt mồ hôi đầm đìa, trên mặt vẫn nở nụ cười, trong lòng Trác Ngọc nhất thời đủ loại cảm xúc.

Trác Ngọc cảm thấy cô cần phải làm gì đó để cảm ơn sự cực khổ của Địch Á nên liền chạy đến phòng bếp mà Địch Á xây theo yêu cầu của cô, làm thức ăn cho hắn.

Địch Á tựa vào cửa phòng bếp nhìn chằm chằm Trác Ngọc. Lúc này, Trác Ngọc trong mắt Địch Á đẹp đến mức không cách nào tả được, nghĩ thầm thật không hổ là giống cái mà mình nhìn trúng, rất là dịu dàng săn sóc. May mà hắn không nhờ người thú khác giúp một tay, bằng không sự đẹp đẽ như vậy sẽ không phải một mình hắn độc chiếm.

Thật ra lúc đầu Trác Ngọc cũng muốn giúp Địch Á, nhưng hắn vẫn kiến quyết cự tuyệt sự giúp đỡ của cô, cho dù đã chấp nhận ý tốt của cô. Ngay từ đầu Địch Á đã biết giống cái của mình rất nhu nhược, mặc dù bây giờ đã khá hơn một chút nhưng hắn vẫn không đành lòng để cho Trác Ngọc chịu vất vả.

Đa số giống cái trong bộ lạc khi nhìn thấy căn nhà của Trác Ngọc thì hâm mộ không dứt. Trước kia, bọn họ cảm thấy ngôi nhà của tộc trưởng là đẹp nhất nhưng hôm nay lại thấy căn nhà của Trác Ngọc cũng đẹp hơn của các cô thì những giống cái này liền nổi nóng, bất luận có giống đực hay không cũng muốn đổi lại một căn nhà gỗ khác xinh đẹp hơn.

Lý Thanh, cũng chính là tộc trưởng gấu trúc, lắc lư thân thể nặng nề đi tới, ông cũng rất tức giận, nhưng ông tức giận là giận tên tiểu tử mà mình đã nhìn cả đời này không mất bao nhiêu thời gian đã học xong, mặc dù kỹ thuật vẫn chưa thuần thục, nhưng điều này cũng khiến cho ông năm đó chịu không ít khổ cực vô cùng không thoải mái. Ông nhìn trong phòng ngoài phòng mấy lần, đặc biệt bới móc. Bới móc thì bới móc, ông vẫn rất vui mừng, dù sao đối với ông mà nói, có người nối nghiệp đã đủ để ông vui vẻ cười to.

Kể từ khi xây xong nhà mới, tộc trưởng cũng không còn miễn cưỡng Địch Á đi học nữa, vì vậy hắn có rất nhiều thời gian ở cùng Trác Ngọc, vừa chơi đùa vừa có thể giám sát chặt chẽ, Trác Ngọc sẽ không bị giống đực khác đi theo nha.

Ít ngày trước, hắn thấy có một giống đực cầm lông chim Phượng theo đuổi Trác Ngọc, lúc đó hắn muốn tiến lên đánh giống đực đó một trận, nhưng hắn lại sợ Trác Ngọc cho rằng hắn bạo lực sẽ không để ý hắn, thật may là Thạch đại thúc ở bên cạnh kéo hắn lại.

Gần đây mỗi ngày trừ lúc săn thú, thời gian còn lại hắn đều đi theo Trác Ngọc, không để cho giống đực khác có cơ hội đến gần cô, vì vậy tâm tình mấy ngày nay của Địch Á vô cùng tốt.

Chỉ là luôn có người không muốn để cho hắn thoải mái. Hôm nay, Trác Ngọc muốn đi lên núi hái thuốc, Địch Á cũng đi với cô. Buổi trưa, bọn họ ở trên núi giải quyết bữa ăn, Địch Á bắt

mấy con thỏ, gà rừng cùng heo rừng, sau khi xử lý xong con mồi thì để trên kệ nướng.

Trác Ngọc lấy muối mà Địch Á mang theo rắc lên, lại rưới thêm ít quả rượu hái được lên thịt nướng, không lâu sau thịt nướng đã tỏa ra mùi thơm nồng đậm, ngay cả Địch Á đang ở phía trước hái trái cây cũng ngửi thấy.

Vào lúc Trác Ngọc đang không ngừng lật thịt nướng thì ở phía sau lưng không xa trong một bụi cỏ, một con cáo toàn thân da lông lửa đỏ chảy nước miếng không nhịn được nhào về phía cô.

Khi Trác Ngọc nhận ra đó là một con cáo thì đã bị nó đẩy ngã, còn nó ở một bên gặm thịt nướng của cô. Trác Ngọc bị đẩy ngã xuống đất, đau đến mức rêи ɾỉ thành tiếng.

Lúc này con cáo nghe được âm thanh, quay đầu nhìn Trác Ngọc một cái, sau đó chạy tới, cặp mắt mở to xoay tròn nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc cũng không dám nhúc nhích, trời ạ, đây là cáo ư, sao cái đầu lại lớn như vậy.

Mặc dù trong lòng Trác Ngọc đã tiếp nhận đại lục này, nhưng thấy một con cáo lớn như vậy vẫn có chút khϊếp sợ.

Lúc này từ trong rừng rậm truyền đến một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, Địch Á đã trở lại. Thân hình Tỳ Hưu lúc này có vẻ rất uy vũ, Địch Á nhìn giống cái của mình vẻ mặt khổ sở nằm trên mặt đất, cũng biết là do con cáo kia làm Trác Ngọc bị thương. Hắn giấu giống cái của mình ở phía sau còn mình thì nhìn thẳng vào mắt của con cáo phía đối diện.

Bảo bối nhà hắn, hắn còn không dám để nàng bị thương, vậy mà con cáo này dám can đảm thương tổn nàng, vậy nó sẽ phải tiếp nhận quả đấm của hắn.

Lúc này Địch Á không còn ôn hòa như trước nữa, ngay cả Trác Ngọc cũng cảm thấy bây giờ Địch Á so với những dã thú hung mãnh kia còn hung ác hơn.

Thật ra thì Địch Á lại có suy nghĩ khác, hắn muốn cảnh cáo con cáo trước mặt không nên tới theo đuổi giống cái của hắn.

Nhưng ai biết, đợi đến cả nửa buổi mà con cáo này cũng không rời đi, ngược lại còn mang theo vài phần tò mò quan sát Trác Ngọc một cách tỉ mỉ. Cho đến khi Trác Ngọc cảm thấy lông tơ trên người dựng hết lên, trong mắt của nó bỗng hiện lên vẻ hả hê, sau đó nó nâng móng vuốt lên vuốt ve bộ lông trên người, cực kỳ ngạo mạn nhìn Địch Á đang ngăn ở trước mặt Trác Ngọc một cái mới xoay người rời đi, đi được vài bước còn quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Trác Ngọc.

Trác Ngọc như thế nào cũng cảm thấy con cáo kia là đang quyến rũ cô, da gà trên người nổi hết lên, cô run run rẩy rẩy đứng dậy. Thật tốt, một bữa cơm bị con cáo kia quấy rối lại phải làm lại từ đầu.

Địch Á hóa thành hình người, mặc vào quần áo da thú sau đó nướng thịt. Địch Á vừa làm cơm vừa cảnh báo Trác Ngọc: “Ngọc nhi, về sau nếu nhìn thấy con cáo kia thì nàng không cần để ý đến hắn, hắn rất thích nói những lời đường mật. Hôm nay, hắn thích giống cái này, ngày mai lại trêu chọc giống cái khác, hắn đã làm rất nhiều giống cái bị tổn thương, là một thú nhân không biết xấu hổ, nàng ngàn vạn lần không thể mắc mưu hắn.”

“À…” Trác Ngọc nhìn Địch Á lòng đầy căm phẫn trách mắng con cáo kia, trong lòng rất hoài nghi có phải Địch Á đã bị thua thiệt bởi con cáo đó không: “Con cáo kia có phải đã cùng anh tranh đoạt giống cái hay không?”

“Không có, tuyệt đối không có.” Địch Á nghe vậy kêu to oan uổng, nhưng vẫn là chịu thua dưới ánh mắt Trác Ngọc.

“Được rồi, ta nói là được, nhưng nàng đừng giễu cợt ta.”

Trác Ngọc luôn miệng đảm bảo sẽ không giễu cợt, Địch Á mới chậm rãi nói ra tình sử của mình.

Khi đó Địch Á vẫn chưa ra ngoài rèn luyện nên dĩ nhiên cũng sẽ không hóa thành hình người, hắn thích một giống cái được công nhận là xinh đẹp nhất trong bộ lạc, thường xuyên giúp giống cái đó săn mồi, giúp nàng làm việc, còn chơi đùa cùng nàng, hắn cho rằng giống cái đó cũng thích hắn, hắn cũng cho rằng đợi sau khi hắn rèn luyện trở về bọn họ sẽ sống với nhau. Ai ngờ khi hắn đi ra ngoài rèn luyện được mấy ngày, giống cái đó liền bị bắt đi mất bởi mấy câu tán tỉnh của người thú hình cáo kia.

“Vì vậy, anh vẫn chưa từng tỏ tình với giống cái kia?”

“Ngọc nhi, nàng đã nói sẽ không giễu cợt ta đấy.” Địch Á buồn bực nhìn Trác Ngọc đang cười.

“Ai nha, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý. Thật là một đứa bé đáng thương, mất nhiều tinh lực như vậy mà lại thua bởi vài câu nói. Vậy bây giờ giống cái đó đâu?”

“Nàng đã sớm cùng một giống đực khác trong bộ lạc kết thành bạn đời rồi.”

“Vậy anh còn thích cô ta sao?”

“Sẽ không, người ta thích hiện tại là Ngọc nhi, hơn nữa sẽ vẫn tiếp tục thích nàng.”

Trác Ngọc được tỏ tình thì có chút ngượng ngùng đỏ mặt, cô vội vàng dời tầm mắt đến phía trên thịt nướng. Địch Á nhìn hai gò má đỏ bừng của Trác Ngọc thầm nghĩ những ngày an nhàn của mình sẽ không còn xa nữa.

Hai người đi dạo trên núi một buổi chiều mới mang theo chiến lợi phẩm trở về. Dọc theo đường đi, hai người vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn một chạy ở phía trước, một đuổi theo ở phía sau, chơi đùa rất vui vẻ, hoàn toàn không biết trong nhà còn có một phiền toái nhỏ đang chờ.

Lúc hai người về đến nhà, ánh trăng đã trên đầu cành, xa xa bọn họ nhìn thấy một người, nói chính xác là một giống cái đang loanh quanh trước cửa nhà, không biết là muốn làm gì.

Tăng tốc đi tới phía trước, giống cái này khi nhìn thấy bọn họ liền chạy thẳng vào trong ngực Địch Á. Mặt Trác Ngọc lập tức sầm xuống, người này vừa nói là thích mình lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có người ôm ấp yêu thương rồi. Trác Ngọc hừ lạnh một tiếng, một mình đi vào nhà.