Thời tiết ấm dần lên, trong rừng những mầm cỏ non đã bắt đầu nhú lên, xanh nõn khiến người yêu thích. Trong rừng cũng bắt đầu ồn ào náo nhiệt, chim chóc vui sướиɠ cất tiếng hót trên đầu cành, thỉnh thoảng lại có bóng dáng của động vật nhỏ chạy tán loạn.
Trác Ngọc vừa luyện bắn cung, vừa tiếp tục hoạt động thăm dò, cô phát hiện mùa ấm ở nơi này cùng mùa xuân ở địa cầu không khác nhau lắm. Trong rừng có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, dọc trên đường đi cô còn thấy rất nhiều thực vật hoang dại mà cô chưa từng gặp qua, ngoài ra cô còn tìm được một chút gia vị khác như hạt tiêu, gừng, ớt, thì là,… Thậm chí cô còn phát hiện một loại quả có vỏ màu hồng rám nắng, có chút cứng, chất lỏng bên trong không khác gì mùi vị của rượu đỏ.
Có một ngày, cô lừa Địch Á uống, hắn cảm thấy uống ngon nên uống đến say khướt, sau đó hắn cũng mang về không ít quả rượu, không có chuyện gì cũng sẽ uống một chút, chỉ là không uống nhiều nữa.
Một năm này, từ mùa ấm đến khi mùa nóng kết thúc, Trác Ngọc vẫn không thể tìm được loại cây giống gạo, tâm tình vì vậy mà trở nên ủ rũ.
Vào ngày mưa giông trong mùa nóng, Địch Á gắt gao coi chừng cửa động không để cho Trác Ngọc đi ra ngoài. Thực ra Trác Ngọc vẫn muốn đi ra ngoài một chút, chỉ là Địch Á không cho cô cơ hội. Từ từ, Trác Ngọc phát hiện khi Địch Á không có việc gì làm sẽ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, khiến lông tơ cô dựng đứng, ánh mắt như vậy không giống như ánh mắt Địch Á muốn thân cận cô, mà giống như tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cuộc có một ngày, Trác Ngọc trở nên nóng nảy, cô chạy đến trước mặt Địch Á, dùng ngón tay đâm đâm lòng ngực hắn, gào lên với hắn:
“Sao mỗi ngày anh đều nhìn tôi như vậy, anh là muốn đánh nhau hay muốn thế nào, cứ việc nói ra.”
Địch Á thấy nét mặt của Trác Ngọc cũng biết là cô đang giận: “Ta không muốn đánh nhau, chỉ là muốn biết tại sao Ngọc nhi nàng và những giống cái khác không giống nhau?”
Một lần nữa nghe được cái từ giống cái này, Trác Ngọc tương đối yên tĩnh.
Cô cũng đã nghĩ tới, nếu một ngày nào đó Địch Á nghi ngờ mình, thì cô phải làm sao? Từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy có thể Địch Á sẽ coi cô như ngoại tộc nên đã dựng sẵn một câu chuyện xưa, tình cảnh này ở trong đầu cô không biết đã diễn luyện bao nhiêu lần, hôm nay đã có thể mặt không đổi sắc nói với Địch Á.
“Tôi đến từ một đại lục khác, không biết vì sao khi tỉnh dậy đã thấy mình ở chỗ này.” Thật ra thì Trác Ngọc rất hoài nghi lý do này có thể vượt qua kiểm tra hay không, nhưng lời nói kế tiếp của Địch Á, lại khiến cô rất là giật mình.
“Thì ra nàng đến từ đại lục phía bên kia bờ biển, hại ta thắc mắc vì sao nàng khác với chúng ta.” Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Địch Á lại trở nên bối rối.
“Nàng sẽ không về nhà chứ, nàng đừng đi có được không? Nàng đã đồng ý với ta sẽ cùng ta trở về bộ lạc, ta sẽ không để cho nàng đi.”
Trác Ngọc nghe được Địch Á nhắc đến đại lục phía bên kia bờ biển, chẳng lẽ hắn đã sớm hoài nghi cô đến từ nơi đó, nhưng hắn cho là như vậy cũng tốt, đỡ cho cô phải giải thích.
Nhưng Địch Á lại ôm cô thật chặt, hốt hoảng như một cậu bé, trong lòng cô không khỏi trở nên mềm nhũn.
“Nàng không thể đi, ta chết cũng sẽ không để nàng đi. Cho dù... Cho dù ở đại lục kia nàng còn có giống đực cùng đứa bé cũng đừng đi, ta sẽ đối với nàng còn tốt hơn so với hắn. Ta cũng cần nàng, nàng nhất định không được rời xa ta, có được không?”
“Được, tôi không đi, vĩnh viễn đều không đi.” Trác Ngọc thấy mắt Địch Á có ánh lệ, trong lòng cũng không thoải mái. Cô thật không ngờ rằng một người thuộc Thế kỷ 21 như cô muốn sống ở đại lục này lại cần phải dựa vào người thú trước mắt này. Trong lòng tràn đầy cảm động, có lẽ sinh sống ở đại lục này cũng không hề khó khăn như cô đã tưởng, chỉ cần cô có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận Địch Á, cô sẽ thích ứng được cuộc sống ở nơi này.
Từ ngày đó về sau, Địch Á cấp bách thực hiện sách lược canh người, cho dù tới nơi nào hắn đều mang theo Trác Ngọc, thời điểm đi săn, hắn sẽ tìm nơi an toàn giấu Trác Ngọc đi, sau đó mới đối phó với con mồi.
Vào những thời điểm khác, Trác Ngọc tới chỗ nào hắn cũng theo tới đó, ngay cả khi Trác Ngọc tắm hắn cũng nằm ở cạnh bồn tắm nhìn. Mặc kệ Trác Ngọc đuổi thế nào, hắn cũng không chịu đi, khiến Trác Ngọc tắm cũng không xong mà không tắm cũng không xong, gương mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cũng may tâm lý Trác Ngọc đủ mạnh, dần dần vào lúc tắm cô cũng coi như Địch Á không tồn tại.
Bất tri bất giác lại đến mùa tuyết, một năm nay, thân thể Trác Ngọc càng ngày càng khỏe mạnh, cô có thể đi theo Địch Á, đi vòng quanh rừng cây bên cạnh mấy vòng mà chỉ hơi thở dốc, sức chịu đựng cùng các phương diện khác cũng được nâng cao không ít. Cô suy đoán, đây là do hoàn cảnh của đại lục này cùng với việc cô kiên trì rèn luyện tạo thành.
Mùa tuyết năm nay không cần Trác Ngọc nói Địch Á cũng đã tự giác đi ướp gia vị vào thịt, hái rất nhiều quả muối, khoai tây cùng những thứ có thể ăn.
Đợi đến đầu mùa xuân thì Địch Á chuẩn bị trở về bộ lạc. Hai người cõng nồi đá,bát đá, và một ít da thú, vừa đi vừa du ngoạn.
Bọn họ xuyên qua rừng cây trước sơn động, đi về hướng Đông, đói bụng thì sẽ bắt động vật trên đường ăn, dù sao đây cũng là mùa ấm, thức ăn đầy đủ.
Trên đường đi, Trác Ngọc gặp được vườn dược thảo mà cô đã từng thấy, cô chạy vào hái rất nhiều thảo dược, còn có rất nhiều thực vật vừa có tác dụng làm thuốc vừa có thể ăn.
Địch Á sẽ thường xuyên trèo lên cây hái trái cây cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ đi tìm trứng chim, trứng gà cho cô ăn, có lúc còn hái chút hoa cỏ học cô đan thành những vòng hoa cho cô đeo, cũng sẽ lấy những cành hoa cắm lên tóc của cô.
Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ bắt chim Phượng để cho Trác Ngọc lựa chọn lông vũ, thấy Trác Ngọc dùng lông vũ chim Phượng làm thành đồ trang sức, hoặc đồ trang trí trên trang phục, hắn sẽ dốc sức liều mạng khen ngợi Trác Ngọc xinh đẹp, thậm chí còn hát, hắn sẽ hát ca khúc “Hôm nay em phải gả cho anh” của Trác Ngọc, nhưng hát nhiều nhất vẫn là ca khúc đặc biệt của người thú.
Trác Ngọc nghe không hiểu được nội dung, nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng, lưu luyến trong ca khúc kia, tình ý miên man, đặc biệt là mỗi khi Địch Á hát, cô đều không chịu được đôi mắt màu vàng óng chứa đựng tình cảm yêu mến của hắn, trong lòng như có một chú nai con chạy loạn, Địch Á sẽ hát cho đến khi hai gò má cô đỏ lên, hắn mới dừng lại.
Bọn họ vượt qua núi cao, vòng qua con sông, dọc theo đường đi vui đùa một chút lại đi một lát, rốt cuộc cũng đã thấy đỉnh núi bộ lạc của Địch Á.
Địch Á cõng Trác Ngọc lên, vui sướиɠ chạy nhanh về phía bộ lạc, tâm tình bay cao.
Tốc độ của Địch Á không phải nhanh bình thường, Trác Ngọc nằm trên lưng Địch Á, ôm cổ hắn thật chặt. Cây cối bên cạnh không ngừng lướt qua tầm mắt của cô, cô có thể cảm nhận được tâm tình của Địch Á, bất kể là ai đi xa nhà đã lâu, khi trở về cũng sẽ kích động như vậy.
Đợi đến khi Địch Á tới gần, Trác Ngọc mới phát hiện tâm tình Địch Á trầm xuống.
Địch Á nhìn nhà gỗ trước mắt cùng với ngôi nhà trước khi hắn đi hoàn toàn khác nhau, lúc trước nơi này vẫn chưa có nhà gỗ, hắn nghi ngờ nháy mắt mấy cái: “Tại sao lại như vậy, rõ ràng không phải như thế.”
Hắn gãi gãi đầu nhìn Trác Ngọc, lại nhớ tới Trác Ngọc chưa từng tới nơi này, nên sẽ không giải đáp được cho hắn.
Trác Ngọc sợ hãi than, cô thưởng thức những ngôi nhà gỗ trước mắt, những ngôi nhà gỗ này cũng quá tinh xảo đi, phía trên còn có hình khắc. Cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay người đấm đấm Địch Á: “Nơi này của các anh không phải nhà gỗ sao? Những ngôi nhà này làm tốt như vậy, kỹ thuật nhất định rất thành thạo, sao anh không xây một ngôi nhà gỗ. Rõ ràng có tay nghề còn không dùng, cố tình lại ở sơn động, thật là tức chết đi được.”
Địch Á đang chần chừ không biết có nên đi vào bộ lạc này hay không, lúc này Trác Ngọc ở một bên lại quở trách hắn, hắn cảm thấy rất oan ức.
Cũng may lúc này có một người thú giống cái đi ra, nhìn chằm chằm Địch Á, Trác Ngọc thấy có người tới cũng dừng động tác lại. Ba người cứng đờ đứng im tại chỗ, bỗng nhiên Địch Á nhảy lên chỉ vào giống cái đó nói: “Nàng là… A, ta nhớ ra rồi, nàng là Tiểu Thảo, có đúng không? Ta là Địch Á, ta đã rèn luyện trở lại.”
Trác Ngọc vừa nghe cái tên này, khóe miệng giật giật, lại có người có cái tên này, càng không ngờ giống cái trước mặt lại trả lời Địch Á, cô cảm thấy thật buồn bực. Thật sự có người gọi là Tiểu Thảo, sẽ không có người gọi là Tiểu Hoa đi.
“Địch Á, anh đã rèn luyện trở về a.” Giống cái có tên Tiểu Thảo nhìn thấy Trác Ngọc thì cả kinh: “Anh lại còn mang theo một giống cái trở về. Trời ơi, Địch Á anh thật lợi hại!!!”
Địch Á vừa nghe có người khích lệ hắn thì nhếch miệng cười một tiếng, khóe miệng cũng sắp kéo đến tận mang tai, không cần nói cũng biết nụ cười của hắn có bao nhiêu rực rỡ, bên hông bỗng nhiên bị Trác Ngọc nhéo một cái, hắn lập tức không cười nổi.
“Nàng có thể mang ta đi tìm tộc trưởng không?”
“A, dĩ nhiên có thể, hai người đi theo ta.”
Trác Ngọc cùng Địch Á đi theo Tiểu Thảo đến trước một ngôi nhà gỗ xinh xắn, khẽ hắng giọng kêu: “Tộc trưởng, mở cửa nhanh, Địch Á đã rèn luyện trở lại, còn mang về một giống cái, một giống cái rất đẹp nha.”
“Két…” một tiếng, cửa gỗ mở ra một khe hở, một giọng nói già nua truyền ra: “Nhóc con ngươi la cái gì, lỗ tai lão tử không có điếc, vào đi.”
Tiểu Thảo cười khan một tiếng dẫn hai người đi vào, Trác Ngọc vừa vào cửa liền phát hiện một con gấu trúc đang nằm trên xích đu, móng vuốt còn nắm một cái chén gỗ, thỉnh thoảng uống một ngụm.
Trác Ngọc nhìn “quốc bảo” làm động tác nhân tính hóa như vậy, không nhịn được muốn bật cười, thật không có biện pháp nha, ai bảo cô cực kỳ yêu thích quốc bảo đây, nhưng cô cũng biết quốc bảo trước mắt là tộc trưởng, mặc dù buồn cười cũng phải nhịn.
“Tiểu tử đã về rồi.” Lại nhìn nhìn Trác Ngọc bên cạnh: “Còn dẫn theo một giống cái trở lại, rất giỏi.”
Vừa nói vừa ra hiệu cho bọn họ cùng lão đi ra ngoài, lúc này, trước sân của tộc trưởng vì giọng nói oang oang của Tiểu Thảo nên đã tụ tập không ít người thú. Địch Á nhận ra những người đã từng là đồng bạn, liền tiến lên chào hỏi bọn họ, đợi đến khi bọn họ chào hỏi xong, lão tộc trưởng mới bắt đầu lên tiếng.
“Cái đó….” Lão gãi gãi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Thạch, ngươi mang mấy đứa trẻ đi giúp Địch Á xây một căn nhà ở tạm, trước dạy hắn xây nhà như thế nào, những thứ khác sau này hãy nói.” Nói xong lão rung đùi đắc ý quay trở về nhà.
Một hán tử trung niên đồng ý vâng một tiếng, sau đó liền kêu Địch Á cùng mấy đứa nhỏ đi chọn cây để chặt. Đáng thương bọn họ còn chưa kịp uống ngụm nước nghỉ ngơi một chút, nhất là Địch Á, thấy bộ lạc thay đổi một cách kinh thiên động địa vẫn còn muốn tìm người nói cho hắn nghe một chút. Địch Á nhờ Tiểu Thảo giúp hắn chăm sóc Trác Ngọc, mình thì chạy đi làm việc.
Tiểu Thảo đưa Trác Ngọc đi dạo trong bộ lạc, giới thiệu tình huống của bộ lạc cho Trác Ngọc biết, nhất là làm cách nào để chọn lựa những quả dại chung quanh đây, những quả nào có thể ăn,
những quả nào không thể ăn, toàn bộ nói một lần. Trên đường đi còn giới thiệu một vài người thú cho cô biết, trình độ tò mò của những người thú đó với cô cũng khác nhau, có giống cái can đảm vươn tay đυ.ng vào nơi Trác Ngọc không giống bọn họ, một người Trác Ngọc còn có thể chịu được, nhưng đợi đến khi một đám giống cái vươn ma trảo của họ ra, Trác Ngọc đã không thể bình tĩnh được nữa.