*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明Nào ngờ một màn
này
của nó toàn bộ
rơi vào trong mắt Ẩn
Nhất, nam
nhân
từ trước
đến nay nghiêm
túc nhìn thấy một mặt ngây thơ
như
vậy khóe miệng
cũng
nhiễm
lên
một chút ý
cười.
Ẩn Nhất
cũng không biết bản
thân
tại sao
muốn
làm việc
như vậy,
hắn
từ
nhỏ đượchuấn
luyện
thành ẩn vệ,
lại ở
trong đám ảnh vệ bộc
lộ
tài
năng
trở
thành
thủ
lĩnh,theo Lục gia
chinh
chiến sa
trường,
vẫn
luôn
là
người
cẩn
trọng.
Bị phân đến bên
người Tả
Thiệu
Khanh hắn
đương nhiên không muốn,
cả ngày nhìn cả
nhà
Tả gia nội
đấu
giống
như
xem hí kịch, một chút cảm
giác
mới
lạ cũng không có.
Cho nên Ẩn
Nhất
nhàm
chán, nhưng hắn không thể làm
gì với Tả
Thiệu Khanh, cho nên đành phải coi
La Tiểu Lục trở thành món đồ
chơi
nhỏ của mình, thỉnh
thoảng trêu chọc nó,
nhìn
nó tức giận, cũng là trò
tiêu
khiển không tệ.
Nhìn
thời
gian,
Ẩn Nhất lẩn đi, đi
ra ngoài giải quyết
vấn đề ăn
cơm thuận
tiện
mang
cho Tam gia một
chút
thịt, hạ
nhân
Tả gia xác
thực
quá
đáng,
cắt
xén thức ăn Tam
gia
không
nói,
đồ ăn đưa
tới
không
phải
lạnh
cũng
chính là
nửa sống nửa chính,
rõ ràng là
cố ý
làm.
Ẩn Nhất được
chủ
tử ân
cần dạy bảo dặn dò,
nhất định phải
chăm sóc kĩ
lưỡng ba bữa
cơm
của Tam gia,
cho
nên
mua
thức ăn
trở
thành việc
mỗi
ngày
hắn phải
làm.
Từ Đinh Thực Hiên mang theo một con
gà quay một phần xương sườn chưng
lá sen, Ẩn
Nhất
một
đường
đi đến cửa hàng bánh ngọt chọn mấy
phần
bánh
ngọt, hắn
nhớ
La Tiểu Lục thích ăn
những cái
này.
Trở lại Tả
phủ,
bữa
trưa
phòng
bếp quả nhiên
lại không
đưa đến, tuy trước đó dạy
dỗ một lão bà
tên là Mã
bà tử, phòng bếp đối
với
Tam gia để
bụng, nhưng nhà này
dù sao vẫn là
ở trong tay Tiết Thị, lấy
lệ mấy ngày lại quay về
giống
như
trước.
Lúc Ẩn Nhất trở
về phát hiện Tam gia đang đọc
sách, La
Tiểu
Lục không
có, hắn lặng lẽ
đặt
đồ ăn
lên
bàn,
sau đó thì
ẩn núp đến chỗ
tối.
Lúc hắn cân nhắc cần
hay
không
ra ngoài
tìm La Tiểu Lục, thì
nhìn
thấy
nó xách hộp cơm vào.
“Tam gia,
những
mụ
la sát kia
càng
ngày
càng quá đáng,
hôm
nay
nói
là
hầm súp
tổ yến
cho
ngài,
thời gian đã
muộn
cho
nên không kịp đưa đến,
cái
này
coi
như bỏ đi,kết quả
cái gọi
là
tổ yến
của bọn
họ
chỉ
là
một
chút
mảnh vụn,
súp giống
như
nước,ngài không
nhìn
thấy,
phần
tổ yến
của Đại gia đầy ắp,
đều sắp
chứa không
nổinữa…”
La Tiểu Lục vào
cửa
đặt hộp cơm xuống bắt đầu
lải
nhải,
Ẩn Nhất phát hiện,
tiểu
tử này có
lúc dù cho
không có
người
phản
ứng
cũng
có thể vẫn
nói
tiếp,
thật
sự không
biết
nó sao có
thể nói nhiều như vậy.
Ẩn Nhất làm ám
vệ, nói tự
nhiên là
ít, một năm nói
một
câu cũng không
thành
vấn
đề, cho nên thấy La
Tiểu
Lục người
này lảm nhảm thì cảm
thấy
vô cùng hiếm lạ.
“Ồ,
mặt
chết kia về
rồi?
Còn
may
có
hắn
mỗi
ngày
mang
thức ăn về,
nếu khôngchúng
ta không phải đói đến gầy.” La Tiểu Lục
mở
thức ăn
trên bàn,
lập
tức
một
mùithịt
thơm bay
ra,
nó vươn
thẳng
mũi
ngửi
ngửi,
ngay
ngất
nheo
mắt
lại.
Con ngươi
Ẩn Nhất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, La
Tiểu
Lục tướng
mạo bình thường, đứng chung một chỗ
với
Tả Thiệu Khanh căn bản không thu hút được ánh
mắt
người, nhưng Ẩn
Nhất
lại
dễ dàng bị
nó hấp dẫn.
Nó luôn cười nói, dù
cho
một khắc trước
bị mình chọc giận điên, cũng không
lâu lắm lại có
thể cười nói chuyện
với hắn, không
hề mang thù.
Đợi nó bày
đồ ăn xong, Tả
Thiệu Khanh mới đặt
sách
xuống, đi
qua
tùy tiện ăn một
chút
lại
trở về đọc
sách.
“Gia,
những
bánh ngọt này
ta có
thể ăn sao?” Sau khi quan
hệ của La Tiểu Lục và Tả Thiệu Khanh
hòa
hảo,
cũng sẽ không cung kính như vậy với y nữa.
“Cái kia vốn chính là mua cho ngươi nha?” Tả Thiệu Khanh cười xấu xa nói.
Y cũng không quá thích những bánh ngọt ngọt ngấy này, hơn nữa vừa
nhìn
đậu
xanh
bên trong
bánh
thì biết chính
là thứ La
Tiểu
Lục thích
nhất,
hiển
nhiên không phải mua cho
y.
“Sẽ không đi?
Thật sự
là
cố ý
mua
cho
ta?” La Tiểu Lục đút
một
miếng bánh
ngọt vàotrong
miệng,
chạy đến dưới xà
nhà
ngẩng đầu
hỏi: “Ẩn Nhất Ẩn Nhất,
cảm ơn
ngươimua bánh
ngọt
cho
ta,
mua ở đâu vậy?
Ăn
thật
ngon.”
Ẩn Nhất thấy bộ
dáng
hai
má nó
phình lên
ra sức liều mạng nhấm nuốt, cực kì
giống sóc
con,
giữa
lông
mày
cũng
trở nên dịu dàng, tuy không lên tiếng, lại âm
thầm
quyết định sau
này
mang
cho nó nhiều một chút.
La Tiểu Lục không nghe thấy trả lời
có hơi thất vọng, chẳng
qua tính cách nó lạc
quan, ăn
rồi lại ăn
ném
Ẩn Nhất đến sau
đầu.
Cuộc
sống
của La Tiểu Lục
chính là cảm kích và phẫn hận
với
Ẩn Nhất mà
vượt
qua,
nó vừa cảm kích Ẩn
Nhất
mua đồ ăn
cho nó, vừa ghi
hận
hắn thỉnh
thoảng trêu cợt
nó,
khổ và vui
sướиɠ cùng tồn
tại.
“Ẩn Nhất,
không phải
ta nói ngươi,
nhìn ngươi
tuổi không nhỏ,
lại vẫn là
thị vệ nho nhỏ,
ngươi chẳng lẽ không nên
tự kiểm điểm
bản
thân một chút sao?” La Tiểu Lục lần nữa cầu Ẩn Nhất giúp,
cười đến so với
bông còn sáng lạn
hơn.
“Vậy
ngươi
có biện pháp
hay gì?”
“Làm
hạ
nhân quan
trọng
nhất
chính
là phỏng đoán
tâm
tư
chủ
tử,
mọi
người
lấychủ
tử
làm đầu,
chủ
tử
nói
hướng đông
tuyệt đối không
thể đi
tây,
Tam gia
nhà
tahiện
tại
coi
như
là
chủ
tử
của
ngươi đi?”
Ẩn Nhất híp mắt
gật
đầu.
“Chính là,
việc này nếu là chủ
tử dặn dò,
vậy ngươi giúp
ta không phải vừa vặn
tỏ rõ lòng
trung
tâm với chủ
tử sao?
Một khi được chủ
tử ưu ái,
sau này còn sợ
thiếu chỗtốt của ngươi?”
“Nói đến
nói đi đều
là vô ích,
đổi
một
chút
chỗ
tốt
thực
tế…
không bằng…ngươi đồng ý
một điều kiện
của
ta.”
La Tiểu Lục không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Được, nói đi, điều kiện gì?”
La Tiểu Lục một
câu
nói thì bán mình đi.
“Đợi sau khi việc
thành lại nói cũng không muộn.” Ẩn Nhất đôi mắt có
thần nhìn
bộ dáng không
tim không phổi của nó,
trong lòng có một dòng máu ấm chảy qua,
hắn nghĩ,
hắn có lẽ
biết mình muốn cái gì.
La Tiểu Lục vẫn
luôn
biết
Ẩn Nhất không
phải
người
tốt,
lại
là lần đầu
tiên
biết
hắn
tim đen tay đen, tính kế
người
so với Tam gia
còn
ác hơn, thấy một nữ
nhân
chặn
Tả đại gia
lại,
La Tiểu Lục chỉ có
thể ở
trong lòng vì
gã ta
mặc
niệm.
Việc
xử lý
rất
đẹp,
Tam gia cũng đậu trạng nguyên,
La Tiểu Lục cả
ngày
đi đường
đều mang theo tiếng
gió,
đối với hạ
nhân
Tả gia vênh mặt hất
hàm
sai khiến,
làm
tốt việc cáo mượn oai hùm.
Đảo mắt Tam gia
sắp
xuất
giá,
La Tiểu Lục lúc
biết
tin
tức này nhẹ nhàng thở ra
một hơi, nói thật, nó không thích cảm giác sống ở
Tả phủ, dù
là hiện tại không ai dám
đắc
tội nó, nó
vẫn
không
thích, xem ra
cuối
cùng
sắp giải thoát
rồi.
Phụ mẫu người nhà La
Tiểu
Lục
lúc trước
cũng
không
cùng
lên
kinh,
mà là ở lại lão trạch trấn Vưu Khê, La
Tiểu
Lục lúc đó
cầu
Tả Thiệu Khanh,
xem
có thể hay
không đón
cả nhà ra
ngoài.
Tả Thiệu Khanh
phương pháp trực tiếp nhất, để
cho
Ẩn Nhất lén lấy
văn
tự bán mình của
cả nhà La
gia
ra, nếu không có văn
tự bán mình, bọn họ
muốn
đón
người
La gia đi
dễ như trở bàn
tay.
Ngày
hôm đó thái độ
của La Tiểu Lục
đối
với Ẩn Nhất vô
cùng
tốt,
nịnh
nọt cười nói: “Ẩn Nhất ngươi giỏi nhất,
ngươi
đã giúp ta, ân
oán
trước
kia
của chúng
ta xóa bỏ
như thế nào?”
Vẻ mặt Ẩn
Nhất
bỗng
dưng
lạnh
lẽo:
“Xóa
bỏ?”
Ý là
muốn
xóa bỏ thiếu nợ
lẫn
nhau
sao?
“Đúng vậy đúng vậy,
ngươi nhìn ngươi gần đây
bắt nạt
ta không ít,
ta cũng khôngbáo
thù,
ngươi cũng không
tức giận lắm phải không?”
“Đó là ngươi không
thể
báo
thù?” Mỗi lần nghĩ đến
bộ dáng La Tiểu Lục xiên eo ngẩng đầu vù vù nhìn qua xà nhà,
Ẩn Nhất cảm
thấy rất
thú vị.
“Ách,
mặc dù nói như
thế,
nhưng sau này chúng
ta chính là người một nhà,
cũng nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.”
“Người
một
nhà?” Ẩn Nhất
trong
lòng
lay động,
độ ấm
lại
lần
nữa
tăng
lên.
“Đúng vậy đúng vậy,
ngươi xem,
Tam gia sắp gả cho Lục gia,
sau này chúng
ta đều làhạ nhân phủ Trấn quốc công,
không phải người một nhà sao?”
“A?” Ẩn Nhất ý
tứ
hàm xúc không rõ
trả lời một chữ,
trong lòng có chút
hụt
hẫng.
Chẳng
qua
không
liên
quan, bọn
họ có rất
nhiều thời gian, hắn sẽ
làm rõ bản
thân
là muốn cái gì.
Sau khi văn tự
bán mình đến tay, La
Tiểu
Lục
cũng
không
đón
phụ mẫu đến kinh đô,
mà là cho
tiền
thay
bọn
họ mua nhà
mua
ruộng, coi
như
là tận đạo
hiếu.
Cuộc
sống
ở phủ
Trấn
quốc
công
quả
nhiên
tốt
đẹp như nó
nghĩ, La
Tiểu
Lục thăng
chức,
trở
thành
quản
sự trong
viện
tử Tam gia, tuy
còn
không
phải
tổng
quản
một
phủ,
nhưng
tốt
xấu dưới tay có
người.
Thực
tế trong viện tử Tam
gia
còn có bốn
đại
nha hoàn xinh đẹp như hoa, tùy
tiện
một
người
cũng
có thể câu đi
hồn nó, cả
ngày
làm
việc
chung
với
những
người này, La
Tiểu
Lục miễn bàn có
bao
nhiêu
đắc
ý.
Nếu có thể
cưới
được
một
người
trong đó... khửa khửa, đời này hoàn mỹ
rồi.
Đáng
tiếc
mộng
tưởng
rất
đẹp,
hiện
thực
lại rất hố
người.
La Tiểu Lục nhìn Ẩn
Nhất
từng
bước
đến gần, túm chăn kêu: “Ẩn…
Ẩn Nhất, ngươi
nửa đêm chạy đến phòng ta
làm
gì? Ngươi
bây giờ không phải là ám
vệ, không
cần hơn nửa đêm
chạy
đến
dọa người
chứ?”
Ẩn Nhất đến bên giường,
từ
trên
cao
nhìn xuống
nhìn khuôn
mặt
nhỏ
nhắn phẫn
nộcủa
nó,
khóe
môi
nhếch
lên
nói: “Ta
là
tới
thu
hồi khế ước.”
“Cái gì…
khế ước gì?”
“Ngươi không
nhớ
ngươi
còn
nợ
ta
một điều kiện sao?”
La Tiểu Lục nghĩ, xác thực có
chuyện như
vậy,
vì vậy nhẹ nhàng thở ra:
“Hóa
ra là chuyện này, ta còn
cho
rằng
là chuyện
lớn gì, ngươi nói đi, chỉ
cần
ta có
thể
làm được,
lại không
vi phạm lương tâm đ*o đức, ta
nhất
định
làm được.”
“Được,
đây chính là ngươi nói.” Trong
bóng
tối,
La Tiểu Lục không phát
hiện
trong đôi mắt Ẩn Nhất
tinh quang lưu chuyển.
“Ừ,
đương
nhiên,
một
chút
chữ
tín vẫn phải
có.”
Ẩn Nhất ngồi đến bên
giường, một tay sờ
lên dấu đỏ
bởi
vì La
Tiểu
Lục
ngủ đè ra.
Lúc ngón tay lạnh như băng chạm đến
da thịt ấm áp,
hai
người
đồng
thời
run
rẩy.
“Ngươi
làm gì?”
“Ta không phải vừa
mới
nói sao…
ta
là đến
thực
hiện
hứa
hẹn…”
La Tiểu Lục hãi
hùng
khϊếp vía, đẩy
tay
của hắn ra: “Vậy ngươi nói đi.”
“Ta
muốn
ngươi.”
“…” La Tiểu Lục nhất
thời không
thể
hiểu được ý nghĩa
ba chữ kia,
trợn mắt
há
hốc mồm nhìn
hắn.
“Ta
muốn
ngươi.”
“Cái gì?”
“Không
nghe
rõ sao?
Ta đây
lại
nói
một
lần,
ta
muốn
ngươi,
chỉ đơn giản
như vậy?”
Đơn giản?
Đơn giản cái rắm. La
Tiểu
Lục
lập tức bùng nổ, nắm
đấm
đập đến mặt Ẩn
Nhất.
Lúc nắm đấm sắp
đυ.ng
đến
Ẩn Nhất bị
đối
phương chụp lại, bàn
tay
dày rộng bọc lấy nắm
đám
của La Tiểu Lục, một
lạnh
một
nóng,
xúc
cảm tươi sáng.
“Ngươi khốn
nạn,
ngươi
rõ
ràng đã
từng
nói sẽ không phải
chuyện khó xử
ta,
hơnnữa
cũng ở
trong phạm vi
năng
lực
của
ta.”
“Này không ở
trong phạm vi
năng
lực
của
ngươi sao?
Ngươi
chỉ
cần
ngoan
ngoãnnằm
là được.”
La Tiểu Lục vừa
thẹn
vừa
giận,
không nghĩ tới
Ẩn Nhất sẽ dùng loại biện pháp này
nhục
nhã
nó, nó nhấc chân đá
về phía Ẩn
Nhất: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ,
ngươi
muốn
tìm
nam nhân thì đi
tiểu
quan
quán, muốn bao
nhiêu có
bấy nhiêu.”
Coi nó thành loại người gì? La
Tiểu
Lục
lập tức tủi thân, hốc mắt
cũng
đỏ lên.
Ẩn Nhất dùng
lực kéo,
ôm La Tiểu Lục vào
trong
ngực,
ôm
chặt
nó,
trầm giọng
nói: “Không,
ta
chỉ
muốn
ngươi.”
“Không
có
cửa đâu.” Nước
mắt La Tiểu Lục ầm ầm
rớt xuống,
khàn giọng quát.
Ẩn Nhất điểm
huyệt
nó,
đặt
người xuống giường,
chống
lại
hai
mắt
hoảng sợ
của
nónói: “Ta đã
nói,
ta
là
tới
thực
hiện khế ước,
ngươi không
có quyền
cự
tuyệt,
hơnnữa…
ta
chỉ
muốn
ngươi.”
La Tiểu Lục chống lại ánh
mắt
hắn,
lần đầu tiên từ
trong đôi
mắt
sâu lắng này nhìn thấy ánh sáng không giống,
đó là
một
loại
độ sáng khiến cho lòng người sợ hãi, lại
khiến cho
tim
nó đập như
trống, mặt đỏ
tới mang tai.
“Ta…” Nó
muốn
mở
miệng giải
thích,
muốn
nói
mình không đồng ý,
nó
cảm
thấy bản
thân không
thể
nào
thích
nam
nhân,
nó
rõ
ràng
nên
thích
nữ
nhân
mới đúng.
Lời còn chưa nói xong, trên môi bị
một đôi môi lạnh buốt phủ
kín,
một
khắc
này,
La Tiểu Lục cả
người
đều
nóng
lên,
xấu hổ có,
tức
giận
có, ngượng ngùng có,
chính là
không
có buồn nôn.
Nụ hôn này
dần
dần sâu thêm, hai người gắn bó
kề nhau,
đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau, vậy mà
thoải mái
nói
không
nên
lời.
Lúc hai người tách ra, La
Tiểu
Lục
thở hồng hộc, hai gò
má đỏ hồng, giống như uống say, đôi mắt
mơ mơ màng màng nhìn Ẩn
Nhất,
ánh
sáng
rực rỡ chớp động mê
hoặc
người.
Ẩn Nhất thấy nó
không bài
xích, lại
không tiếp tục
kìm
nén du͙© vọиɠ của bản
thân, xé
ra quần áo
của
nó đè
lên.
Hắn giải huyệt
đạo của La
Tiểu
Lục,
đối
phương lại
giống như
không hề
biết,
vẫn
nằm không
nhúc
nhích, cho
đến
khi bị Ẩn
Nhất
hôn đến không thở được mới nhấc hai
tay
lên đẩy ngực Ẩn
Nhất.
“Ngươi…”
“Hư…đừng
nói,
nhắm
mắt
lại…”
La Tiểu Lục không biết bị
ma chướng
gì,
vậy mà thật sự
nghe
lời nhắm mắt lại, cảm nhận độ
ấm trên da
thịt
người nọ
truyền đến
càng
ngày
càng
cao,
hưởng thụ
sung
sướиɠ do
bàn tay thô ráp
kia
mang
đến,
dần dần trầm luân.
Ngày
hôm sau lúc tỉnh lại, La
Tiểu
Lục sâu sắc hối
hận,
nó không
biết
bản thân làm sao sẽ
làm ra loại chuyện này, thân thể không chỗ nào không đau, mà
chết
tiệt
người khởi xướng kia nhưng lại không biết tung tích, La Tiểu Lục
vừa
đau lòng vừa tức giận.
Lúc Ẩn Nhất bưng đồ
ăn vào, La
Tiểu
Lục
đang
đỏ mắt ngồi ngây ngốc ở trên giường, lúc
nhìn
thấy
hắn
vớ lấy gối
ném
về phía hắn.
Ẩn Nhất hơi nghiêng
người
né đi, nhịp chân vững vàng đi
qua:
“Đói
bụng
không, trước ăn một
chút, ăn
xong
ta bôi thuốc cho ngươi.”
“Bôi…bôi
thuốc gì?”
“Tối
hôm qua
có
chút quá
mức,
ngươi không phát
hiện
mình bị
thương sao?”
La Tiểu Lục đờ
ra một lát
mới
hiểu
được
hắn nói bị
thương là
chỗ
nào,
mặt vèo một cái
đỏ lên, ngay cả cổ
lộ ra
ngoài cũng đỏ
thành
một
mảnh.
Ánh
mắt Ẩn Nhất
tối
lại,
đặt đồ ăn
lên ghế
nhỏ bên
cạnh,
đút
cho
nó ăn
hết bát
cháo: “Ta
hỏi Tam gia,
y
nói
mấy
ngày
này
ngươi phải ăn
thức ăn
lỏng.”
“Khụ khụ…ngươi vậy
mà
lấy việc
này đi
hỏi Tam gia?” Bàn
tay La Tiểu Lục đập
lênmặt Ẩn Nhất,
thẹn quá
hóa giận.
Ẩn Nhất
cũng không phản kháng,
một
tát kia với
hắn
mà
nói giống
như gãi
ngứa.
La Tiểu Lục đánh xong ngược lại bình tĩnh lại, nó
vẫn cho rằng Ẩn
Nhất
chỉ
yêu cầu cùng nó
làm
tình
một lần, sau này vẫn
là tất cả
lại
như cũ.
Nhưng
chuyện này hắn
vậy
mà để
cho
Tam gia biết, khẳng
định
không
thể
coi như không có chuyện gì xảy
ra,
nghĩ
đến tối hôm qua
Ẩn Nhất từng nói câu kia, La
Tiểu
Lục mặt đỏ
tới
mang
tai cúi đầu.
Những
ngày
tiếp
theo, hai
người bảo
trì
loại
quan
hệ không rõ ràng này, ở trước
mặt người
ngoài
vẫn
là hai người không có liên quan với
nhau, chỉ
là mỗi đêm, Ẩn
Nhất
vẫn
luôn
ẩn hiện trong phòng
nó.
Nó cho là
bọn nó đời
này
có lẽ
phải
trải
qua
như vậy, nó cũng không mong đợi có
thể nở mày
nở mặt xuất giá giống như Tam
gia,
phi
phi,
nó là
nam
nhân,
mới
không
thèm
lấy
hay không
lấy chồng.
Chỉ là không ngờ đến, Ẩn
Nhất
ở trước mặt mọi
người quỳ
gối
trước
mặt
Tam gia, nói yêu cầu
cưới
nó,
La Tiểu Lục rõ
ràng
cảm nhận được,
trong
lòng
mình
là hưng phấn nhiều
hơn ngượng
ngùng.
Tuy không
phải
cưới
hỏi đàng hoàng,
tuy
đoạn
nhân
duyên
này
không
cách
nào được
quan
phủ thừa nhận,
mặc dù chỉ
là hình thức,
nhưng
La Tiểu Lục đã
rất
thỏa
mãn.
Nó cả
đời
này đều nhớ kĩ
hôn lễ ngày đó,
nó mặc quần áo
đỏ rực, nhìn nam nhân kia cưỡi tuấn mã
chậm
rãi đi đến, hướng nó
vươn
tay,
kiên
định
dắt
nó đi
vào
hỉ đường.
Bái thiên
địa,
đi vào động phòng, bọn nó
hoàn
thành hình thức phu
thê
bình
thường nên
có,
đêm hôm đó, nó
vuốt
vết sẹo trên thái dương của Ẩn
Nhất, nhỏ
giọng nói: “Ẩn
Nhất, sau
này
ngươi
là của ta, đời
này
đều là của
ta.”
“Ừ,
ta
là
của
ngươi,
đời
này đều
là
của
ngươi…”
Nến đỏ chiếu rọi, màn gấm
buông xuống, trên chăn hỉ cổ
uyên
ương
quấn
quýt
nhau,
dưới
chăn
hỉ che giấu cảnh xuân trong phòng.