Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 267: Phiên ngoại:Ẩn Nhất và La Tiểu Lục 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta:明明La Tiểu Lục



con

trai

người

hầu

của Tả phủ,

bởi vì phụ

mẫu ở Tả phủ

coi

như

có quyền



thế,

cho

nên khi

còn bé

cuộc sống

cũng không

tệ,

cho đến khi

tám

tuổi được phân đến

trong phòng Tam gia Tả Thiệu Khanh

làm gã sai vặt.

Lúc ấy Nguyễn di nương còn sống, là

di nương

được

cưng

chiều

nhất

trong phủ, ngay cả

địa vị của

Tam

gia cũng không

tệ, tuy không so được đại

thiếu gia

con

vợ cả, nhưng tốt xấu

không lo

ăn mặc.

Nhưng

La Tiểu Lục cũng không cam tâm tình nguyện đi hầu

hạ vị Tam

gia

này,

bởi vì cả

phủ ai cũng biết, Tam gia

tính

tình

mềm

yếu,

thường ngày cũng không nói nhiều, vừa nhìn thì không phải người có tiền đồ

lớn.

Nhưng

chuyện này không có

phần

La Tiểu Lục cự

tuyệt, nó

đứng

ở trước mặt phu nhân nghe mụ

dạy dỗ cả

buổi,

sau

đó mới để

cho Thường

má má mang theo nó

đến viện tử Tam

gia.

Khi đó Tam gia vẫn sống

chung với Nguyễn di

nương,

viện

tử

tuy không

lớn

cũng không xa

hoa,

nhưng

cũng

coi

như

tinh xảo,

nên

có đều

có.

La Tiểu Lục vừa

vào

cửa nhịn không

được

đánh

giá xung quanh,

đối

với hoàn cảnh sinh hoạt tương

lai vẫn rất thỏa mãn, đợi

gặp

được

Tam gia, nó ngay cả

một tia không vui cuối cùng cũng không còn nữa, bởi vì... Tam gia

thật

sự là đứa

nhỏ

xinh

đẹp.

La Tiểu Lục nghe y thanh

âm mềm mại, nhìn gương mặt xinh đẹp

tinh

xảo,

trong lòng hiện lên

một

tia tình cảm thương

tiếc

của đại ca, nó

thề:

Nhất

định

phải

chăm

sóc tốt cho Tam

gia.

Cuộc sống sau

này,

La Tiểu Lục sống

rất ung dung vui vẻ,

Tam gia

tuy

tính

cách

mềm yếu,

nhưng

tốt

tính,

chưa

từng đánh

chửi

hạ

nhân,

có đồ

ngon

cũng sẽ kéo La Tiểu Lục

cùng

nhau ăn,

đối với



còn

thân

thiết

hơn

huynh đệ

trong phủ.

La Tiểu Lục không

có gì không

hài

lòng,



cho



mình



thể

như vậy

trải qua

một đời,

tương

lai Tam gia xuất phủ

ra

riêng,

nó đi qua

làm quan gia

cho y.

La Tiểu Lục tuổi còn

nhỏ

đã nảy sinh nguyện vọng cả đời

là làm quản gia.

Nhưng, lúc

nó mười tuổi xảy ra

một

chuyện, thay đổi hiện trạng cuộc sống của nó.

Nó căng thẳng quỳ gối ở trong

căn phòng

xa hoa, cúi đầu

không dám

nhìn

vẻ mặt đại phu

nhân, trong phòng im ắng, chỉ có thanh

âm uống trà của

đại

phu nhân.

Nó không biết mình phạm sai lầm gì,

sáng

sớm

bị Thường

má má

kéo

đến nơi này, tiếp theo không hiểu ra sao

cả quỳ, đợi đại phu

nhân

xử lý.

Lúc chân La Tiểu Lục

run

lên,

nó gặp được phụ

mẫu

mình,

đồng

dạng

bị Thường

má má mang đến, trên mặt

hai

người

không còn

trẻ

kia mang theo kinh hoàng

sợ hãi.

“Phu

nhân,

nhưng

là La Tiểu Lục phạm sai

lầm gì?

Người xem

tuổi

của



còn

nhỏtạm

tha

cho



lần

này.” Mẫu

thân La Tiểu Lục khóc

lóc kể

lể

nói.

La Tiểu Lục không

hiểu

ra sao

cả

nhìn

một

màn

này,

nó phạm sai

lầm gì?

Nó sao không biết?

Lại trôi qua một lát, đại

nhân

rốt

cục đã có

động

tĩnh,

chỉ

thấy

trên

khuôn

mặt

trang

điểm

đoan

trang của

mụ trưng

ra nụ

cười

coi

như dịu dàng nói: “Tất cả

đứng

lên,

quỳ

làm gì?”

La Tiểu Lục rất

muốn

nghe

lời

đứng

lên,

lại bị mẫu

thân

kéo quần,

để cho nó

lại

quỳ xuống.

“Phu

nhân

minh giám,

Tiểu Lục Tử

nhà

ta

tay

chân vụng về,



tài

trở về

nhất định quản giáo

nó.”

“Không cần,

ta ngược lại

thấy không

tệ,

nghe nói nó và Tam gia sống chung rất

tốt,hai người

thân như

huynh đệ,

sao có

thể

tay chân vụng về?”

Trong

lòng

La Tiểu Lục cũng nghĩ như vậy, nó

lanh

lợi đáng yêu như vậy, chỗ

nào

ngốc?

La Tiểu Lục tuổi còn

nhỏ

không

nghe

ra thâm ý

trong lời

nói

của mụ, La

phụ

La mẫu thế

nhưng sợ

tới mức không nhẹ, trong

phủ ai không biết đại phu

nhân

hận

muốn

chết

Nguyễn di

nương.

Trong

phủ

này chỉ có

Tam

gia một vị

thiếu gia

thứ

xuất,

nghĩ

cũng

biết

đại

phu nhân có bao

nhiêu tức

giận.

Sau đó đại

phu

nhân

đổi giọng,

nghiêm khắc nói: “Nhưng,

quan

hệ tốt là

một

việc,

tôn

ti là

một

việc.

Nào

có chủ tử

không

giống chủ

tử,

nô tài không giống nô tài? Tam

gia

bằng

lòng

săn sóc ngươi đó là

y rộng rãi, ngươi cũng không thể quên gốc.”

La Tiểu Lục

hồ đồ

nhìn phụ

mẫu ở

trước

mặt đại phu

nhân dập đầu

trả

lời,

sau đó đại phu

nhân

lại dạy dỗ

mấy

câu,

vốn dường

như

muốn phạt gậy

nó,

sau đó

cũng

ngừnglại.

“Tiểu Lục Tử,

Tam gia

cả

ngày

hôm qua

làm

cái gì?” Đại phu

nhân bỗng

nhiên

hỏimột

câu.

“Hả?

Không làm gì,

chính là giống như

thường ngày.”

“Hửm?” Đại phu nhân không vui nhìn nó.

Nó suy nghĩ một

chút, hồi

hộp

trả lời: “Tam gia giống như thường

ngày,

giờ

mẹo rời giường,

rửa

mặt dùng bữa sau canh ba

giờ mẹo đi

học

đường, tan

học

về nhà, dùng bữa tối

với

Nguyễn di

nương, sau

đó hoàn thành

bài tập phu tử

bàn giao,

giờ tuất đi ngủ.”

“Không làm việc gì khác?

Ví dụ như lén

trốn ra ngoài chơi đùa,

cùng

bạn

học ồn ào mâu

thuẫn các loại?”

“Không có không có,Tam gia vẫn rất ngoan,

cũng sẽ không cùng người khác mâuthuẫn.” La Tiểu Lục khẩn

trương vì Tả Thiệu Khanh giải

thích.

“Ha

ha…” Đại phu nhân ý

tứ

hàm xúc không rõ cười,

sau đó dặn dò nó nói: “Vậy

thì được,

ta đây cũng là quan

tâm Tam gia,

ngươi

trở về,

sau này

trông kĩ Tam gia,

đừng để cho nó

ham chơi

bỏ lỡ

học

tập,

một khi có chuyện gì,

lập

tức nói cho

bổn phu nhân

biết.”

La Tiểu Lục không bằng

lòng

lắm,

tuổi

của



tuy

nhỏ,

cũng biết Nguyễn di

nương và đại phu

nhân bất

hòa,



mới không

tin đại phu

nhân sẽ

thật sự quan

tâm Tam gia.

“Ngươi nhớ kĩ,

cả nhà các ngươi đều là nô

tài của Tả phủ,

ngươi nếu là làm không

tốt,vậy một nhà các ngươi…”

La phụ La

mẫu khẩn

trương kéo La Tiểu Lục dập đầu,

nói

lời

trung

thành

một

hồi,

lạithề,

lúc

này

mới được

cho phép

rời đi.

Rời khỏi viện tử của

đại

phu nhân,

La phụ La

mẫu kéo La

Tiểu

Lục

tìm đến một góc

vắng

vẻ,

liên

tục dặn dò: “Tiểu Lục Tử,

ngươi sau

này

đừng

cùng

Tam gia quá thân thiết, phu nhân bảo ngươi làm cái

gì thì làm cái

đó,

trong

phủ

phu nhân nói cái gì

thì chính

là cái đó,

ngươi cũng đừng làm

chuyện ngu ngốc.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng là,

thủ đoạn của phu nhân ngươi là không

biết,

ngươi không vì

bảnthân cũng phải vì phụ mẫu và đệ muội suy nghĩ,

nương cũng không muốn ngươi đihại Tam gia,

chỉ là giữ khoảng cách với y,

đừng đυ.ng chạm đại phu nhân là được.”

La Tiểu Lục không



tinh

thần

trở về viện

tử,

lòng

tràn đầy xoắn xuýt

mấy

ngày,nhưng phát

hiện không

có gì

thay đổi,

đại phu

nhân bên kia không không bảo

nólàm

cái gì,

chỉ



thỉnh

thoảng gọi

nó qua

hỏi

mấy

câu.

Vì vậy thần kinh căng cứng của

La Tiểu Lục cũng thả lỏng, như thế

nào

chơi

thì như thế đó

chơi,

chỉ

là lúc đối

mặt

với Tả Thiệu Khanh,

trong

lòng

có một chút áy

náy.

Cho đến



một

lần,



lén

lút

nói

cho đại phu

nhân biết Tam gia

chơi

nước,

mới biết được dụng ý

của đại phu

nhân.

Một lần kia, Tam gia

bị đánh,

nói y

ham

chơi

bỏ bê

việc

học,

nói

y tuổi còn

nhỏ

không

hiểu

chuyện, chạy tới trong nước bơi lội, ném đi

thể diện Tả gia.

La Tiểu Lục

lúc ấy

nhìn Tam gia

nằm sấp

trên giường khóc,

trong

lòng giống

như bị kim đâm,

phẫn

nộ và xấu

hổ

trộn

lẫn,

người

nào

trong phủ không biết Nhị gia

mới

làhỗn

thế

ma vương,

chuyện xấu gì

cũng

từng

làm,

nhưng

cũng không

thấy đại phunhân đánh

hắn

ta

một

lần,

dựa vào

cái gì đến

lượt Tam gia đi bơi

lội

thì phải bị đánh?

Từ đó

về sau, La Tiểu Lục

cuộc

sống

ở trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày bị

lương

tâm

giày

vò, nó một

nô tài không phản kháng

được,

đành

phải

thường ngày bám chặt Tả

Thiệu

Khanh, tận lực

không để

cho y

phạm

sai

lầm.

Nhưng

có khi bọn nó

rõ ràng không làm ra

việc

gì quá giới hạn, cũng bị

đại

phu nhân túm tóc dạy

dỗ một trận, hơn nữa lý

do đầy đủ,

còn

may Nguyên

di nương

tại,

đại phu nhân cũng không dám ra

tay

quá nặng.

Trong

phủ

Lão gia từ

trước đến

nay

chưa

từng

quản

việc

của đứa nhỏ, Nguyễn

di nương lại có

tri

thức

hiểu

lễ nghĩa,

không

hiểu

phản

kháng, mặt ngoài thì thấy nở

mày nở mặt, kì

thật

bị đại phu

nhân

áp trên đầu.

La Tiểu Lục vốn

cho

rằng

bọn nó phải như

vậy

cho đến khi Tam

gia

cập quan xuất phủ, không

nghĩ

tới,

Tam gia mười ba

tuổi

năm

đó, Nguyễn

di nương

bệnh

chết.

Nguyễn di

nương

vừa

mất,

La Tiểu Lục thì

biết

sắp

tiêu

rồi,

đứa nhỏ không có mẫu

thân, vẫn

là thứ tử, đại

phu

nhân

muốn

dạy dỗ y thế nào còn

không phải việc nói

một

câu sao?

Khóe

miệng La Tiểu Lục

nhanh

chóng

mọc bọc

nước

nhưng

lại không

thể

làm

cái gì,những

năm

này

nó giúp đại phu

nhân

làm không ít

chuyện xấu,

thực sự so

ra,

y

cũnglà

người giúp

người xấu

làm điều ác.

Tam gia bệnh, từ sau

khi

Nguyễn di

nương

qua

đời vẫn luôn buồn bã

ở trong phòng,

học

đường

cũng

không đi,

thỉnh an

cũng

không

đi,

đần độn.

Nhưng

người chết không thể sống lại, Tam

gia

thương tâm

vài

ngày

rốt cục khôi phục, La Tiểu Lục

cảm

thấy

Tam gia khôi phục giống như thay đổi thành người khác,

nhìn

vào ánh mắt y quả thực khiến người

hoảng

sợ.

“Tam gia…

Tiểu Lục

làm sai

cái gì,

ngài

muốn…

a…” La Tiểu Lục đau đến

mức

lăn qua

lăn

lại

trên đất,

bò qua

túm

chặt vạt áo Tả Thiệu Khanh.

“Ngươi làm sai cái gì?

Ngươi lại không

biết?” Tả Thiệu Khanh ngồi ngay ngắn ở

trên ghế,

từ

trên cao nhìn xuống nhìn nó,

khóe miệng mang

theo nụ cười lạnh.

La Tiểu Lục trong nháy mắt thì

hiểu, Tam

gia

nhất

định

là biết nó

là cơ sở

ngầm

của đại phu nhân, trong ngày thường

giám

thị

từng

hành

động

của y.

“Tam gia,

tiểu

nhân sai

rồi…

tiểu

nhân

cũng

là bị ép buộc…

đều

là đại phu

nhân đe dọa…”

Nó cho rằng nó

sẽ chết, không

có người không

sợ chết, huống

chi nó còn

rất

đau,

nó chỉ là

không

ngờ

đến Tả Thiệu Khanh sẽ hận

nó như vậy.

Chẳng qua

cuối

cùng Tam gia

cũng không

muốn

mạng

nó,

chỉ



hạ độc

nó,

sau

nàymỗi

tháng uống

một

lần giải dược

thì không

có việc gì.

Nó biết Tam gia

muốn

để nó làm

cái

gì, nhưng:

“Phu

nhân…”

“Tiết Thị kia

ngươi không

cần

lo

lắng,

tự

ta sẽ dặn dò

ngươi

nói

cái gì,

sẽ không đểcho giao

lại

lời quá khác với sự

thật.”

Một chút ảo tưởng cuối cùng của La

Tiểu

Lục cũng đã phá

nát,

hóa

ra Tam gia

cái

gì cũng biết…

Từ đó

về sau, La Tiểu Lục

càng

cảm

thấy

Tam gia không giống

nữa,

trước

mặt

người

khác

vẫn

giống

trước đây

yếu

đuối

nhát

gan,

nhưng

một

khi không

có người ngoài,

bộ dáng tươi cười u

ám kia dọa chết người.

Chẳng qua

như vậy

cũng

tốt,

ít

nhất y sẽ không

lại bị ức

hϊếp

nữa,

thậm

chí giở

thủ đoạn để

cho Nhị gia

mang

tội danh gϊếŧ

hại

huynh đệ,

lại khiến

cho Tiết Thị

thanh danh “ức

hϊếp

thứ

tử”

truyền khắp

trấn Vưu Khê.

Tiếp

sau đó…

La Tiểu Lục có

chút

không

dám

tin đây thật sự

là Tả tam

gia

của nó, y

vậy mà tìm

một

nữ nhân phong nguyệt

thông đồng với

Nhị

gia,

lúc đầu La

Tiểu

Lục

còn chưa biết dụng ý

của

y, cho đến

lúc

Nhị gia phát bệnh, bị tra

ra dĩ nhiên là

bệnh

hoa

liễu.

Lại liên tưởng

đến hành động của Tam gia, nó

chỗ nào không biết,

nó vừa kinh hồn

bạt

vía lo lắng cho

an toàn của bản thân, vừa âm

thầm

trầm

trồ khen ngợi Tam gia.

La Tiểu Lục vốn

không có

dị tâm với

Tả Thiệu

Khanh, nếu

không phải bị

ép buộc không có cách nào

cũng

sẽ không

giúp

đại phu nhân hại y,

cho nên sau mấy

lần

bày tỏ trung thành,

Tả Thiệu Khanh

cũng

triệt

để tín nhiệm nó, chẳng những

giải

dược

cho nó, còn coi

nó trở thành tâm phúc.

La Tiểu Lục vui

vẻ,

làm việc cũng càng có sức

lực

hơn,

việc

Tam gia dặn dò

đều toàn lực ứng phó

hoàn

thành.

Nó tin tưởng, Tam gia như

vậy

tương

lai

nhất

định

có thể thăng chức rất nhanh, vậy bản thân cũng phải nỗ

lực mới được, nếu không vị trí

quản

gia

chưa

hẳn có thể

đến

trong

tay

mình.

Kế

tiếp,

Tam gia quả

thật giống

như văn khúc

tinh

hạ phàm,

mười ba

tuổi đậu giảinguyên,

tuyệt đối

là giải

nguyên

trẻ

tuổi

nhất

triều đại,

trong phủ Lão gia

cả

ngày vui vẻ không

ngậm được

miệng.

Đương

nhiên,

La Tiểu Lục so với Lão gia

thì vui

hơn,

Tam gia

nếu phát đạt,

nó gã sai vặt

thϊếp

thân

này

cũng

tuyệt đối

nước

lên

thì

thuyền

lên,

ít

nhất

hiện

tại

hạ

nhântrong phủ

thấy



cũng phải

chủ động

chào

hỏi

nó.

Đón

tết xong,

Tam gia phải

lên kinh đi

thi,

La Tiểu Lục và vυ' Liễu

ra sức sửa sanghành

trang,

hai

người đều

hận không

thể

mang

hết đồ

trong

nhà đi,

tốt

nhất đừng

trở về

nữa.

Đường

lên kinh,

bọn

họ

ném Tả đại gia,

gặp được Nhị

lão gia,

còn

lên

thuyền Tào bang,

La Tiểu Lục

còn

cho

rằng vận

may

của bọn

nó quá

tốt,

nếu không sao



thểmay

mắn

cùng

lên kinh với Lục

công gia?

Thần

kinh

của nó trên những phương

diện

khác

khá thô, đi một

đường cũng không phát hiện Tam gia

nhà

nó và

vị Lục công gia kia

gian

tình—tràn

ngập, còn

cho

rằng

chủ tử nhà

nó vào mắt quý

nhân, sau

này

nhất

định

sẽ bay vọt

một

cái lên trời.

Lần đầu tiên nhìn thấy người hầu mặc đồ

xanh

bên cạnh Lục công gia, La

Tiểu

Lục

ngoại

trừ

cảm khái đối phương

đen hơi thở lạnh, cũng không chú ý

quá nhiều.

Đều



làm



tài,

cũng

chưa

từng

thấy đối phương

cao quý với

nó,

hơn

nữa

namnhân

lạnh

như vậy,

vừa

nhìn

thì biết không phải



người giống

như sẽ giúp đỡ

lẫnnhau.

Dung

mạo Ẩn Nhất kì

thật không

tệ,

chỉ



hơi

lạnh

trên

người quá

mạnh,

luôn khiếncho

người không

tự giác xem

nhẹ

tướng

mạo

hắn,



cho

người

chân

chính

nhìn khuôn

mặt

hắn,

trước

tiên

cũng sẽ bị vết sẹo

trên

trán

hắn

hấp dẫn.

La Tiểu Lục



người bình

thường,

đương

nhiên

cũng giống

như vậy,

bản

thân



chorằng sẽ không

thường xuất

hiện

cùng

một

lúc với

nam

nhân

này,

bởi vậy

cũng không để

tâm.

Nào biết có một

ngày

nó vậy mà

trong Tả

phủ ở

kinh

đô,

là ở

trong

phòng Tam

gia

nhìn

thấy

nam nhân kia, một khắc đó

không làm

sao

đè xuống được khϊếp

sợ.

Đã vào kinh,

La Tiểu Lục dù không

nhạy bén

cũng phát

hiện quan

hệ

của Tam gia và Lục

công gia không

tầm

thường,

tâm



của

nó không

tinh

tế

như vυ' Liễu,

cho

nêncũng không

cảm

thấy

có gì không

tốt,

ngược

lại

cảm

thấy bọn

nó ôm vào

cây đại

thụ.

“A…

ngươi người này sao lại như

thế?

Hơn nửa đêm còn không để cho người ngủ?” La Tiểu Lục phát

hiện,

từ khi nam nhân này đi

theo Tam gia,

những ngày an nhàn của nó sẽ chấm dứt.

“Chưa

từng

thấy gã sai vặt nào lười như vậy.

Nếu ở phủ Trấn quốc công,

chuẩn

bị

bị đánh gãy

hai chân.” Nam nhân giễu cợt nói.

La Tiểu Lục: Ta

lại

không

ở phủ Trấn quốc công, làm gì

tuân

thủ luật lệ của

các

ngươi, hơn

nữa,

Tam

gia chính

là may mắn

của

nó, người

khác

thèm

muốn

không

được.

Nó khẳng định,

Ẩn Nhất nhất định đố

kị nó được cưng chiều hơn hắn, cho

nên

luôn

tìm nó gây

phiền phức.

Giống

như

hơn

nửa đêm

như vậy bị

người

từ

trong

chăn

túm

ra

làm việc đã



chuyện quá

mức bình

thường,

những

ngày

tiếp

theo La Tiểu Lục



thể

nói



tâm

lực

lao

lực quá độ.

Nhưng

Ẩn Nhất người

này xuất quỷ nhập thần, thỉnh

thoảng ở sau lưng nó

chui

ra,

thỉnh

thoảng ném đồ

xuống, thỉnh thoảng

phát

ra thanh âm dọa

nó,

đáng

tiếc

nó ngay cả

góc

áo của hắn

cũng

không thấy.

Nhưng

nó biết Ẩn Nhất nhất định ở phía trên,

nếu không

vừa rồi quả hạch đào

nện

vào đầu mình phải giải thích như thế nào?

“Đừng cho rằng ngươi là người phủ Trấn quốc công

ta không dám làm gì ngươi,

Tam gia nhà

ta sau này đường đường chính chính phu nhân Trấn quốc công,

chờ

ta

trởthành quản gia,

việc đầu

tiên chính là đuổi việc ngươi.”

“Xùy…” Trên đầu

truyền đến

tiếng

cười

nhạo,

vẫn không

thể

tìm

thấy

người.

La Tiểu Lục tức

đến

đau ngực,

loại

cảm giác địch ở

trong bóng tối, ta

ở ngoài sáng này quá

uất

ức, nó ngoại trừ ở trên miệng

nói ngay cả mặt

người ta

cũng

không

nhìn

thấy, thật sự

là căm phẫn.

“Ngươi có gan xuống đây,

trốn ở phía

trên lén lút

tính là cái gì?

Giống như con chuột không

thể lộ ra ngoài sáng.”

Một quả hạch đào nện

xuống, La

Tiểu

Lục

lúc này thấy được lập tức

trốn

đến

bên cạnh,

ngón

tay run rẩy chỉ

lên

trên:

“Ngươi người này sao lại

như

vậy,

không

biết

ta vừa dọn dẹp

xong

sao?

Ta một người phải làm việc của mấy

người, ngươi vậy mà

còn

thêm

phiền

cho

ta.”

Sau khi vυ'

Liễu

bị đưa đi, tất

cả việc trong

phòng

Tam

gia đều là

nó làm hết, nó

là thϊếp

thân

sai vặt của Tam

gia,

cũng

là thư đồng của Tam

gia,

còn

là nha đầu

để Tam gia sai

bảo,

ngoại trừ

giặt

quần áo nấu cơm cái

gì cũng làm được.

Nhưng

lúc

này,

có người thảnh

thơi

nhìn

nó bận rộn, còn

thỉnh thoảng gây rối làm

rối

loạn,

La Tiểu Lục không tức giận cũng khó.

Nhưng

tức

cũng

vô dụng, nó hơn

nửa

thời

gian

là ngay cả

bóng

dáng

của

Ẩn Nhất cũng nhìn không thấy,

ngoại

trừ

tự mình tức giận hờn

dỗi

nó căn bản

không có

biện

pháp.

“Hừ!” Nó

hừ lạnh một

tiếng,

nhặt

hai quả

hạch đào

trên mặt đất lên,

phát

hiện vậy mà chưa vỡ,

dứt khoát

tìm chùy sắt đập ăn

thịt ở

trên

trong,

còn

hướng về phía xà nhà cười đắc ý.