“Trên
thϊếp
mời
của
ngươi viết
hôm
nay
còn
có vị khách quý
muốn đến,
không biếtngười đã đến
chưa?” Tào Tông Quan
nhịn
hồi
lâu,
vẫn
là
hỏi
ra vấn đề
này.
“Đến
thì đã đến,
chỉ là vừa rồi nói muốn cùng Lục gia đánh cờ,
ta
bây giờ
bảo người đi
hỏi một chút,
cũng nên dùng cơm
trưa rồi.”
“Không cần…” Tào Tông Quan sốt ruột nắm
tay y,
giải
thích nói: “Đối phương muốn đánh cờ,
chúng
ta vẫn là không quấy rầy.”
“Như
thế
nào sẽ quấy
rầy,
chúng
tôi đã đánh xong
rồi.” Một giọng
nói
trầm khàntruyền vào,
Tào Tông Quan quay đầu
lại,
chỉ
thấy
người
nọ phong độ
hiên
ngang đi vào.
Bốn
mắt
nhìn
nhau,
một
loại
cảm xúc không được
tự
nhiên sinh
ra,
đó
là
loại
cảm giác quẫn bách xen
lẫn giữa quen
thuộc và xa
lạ.
Hai người
gặp mặt đều là
trong
đêm,
tuy
trong
tẩm
cung
đốt nến, nhưng
hơn phân nửa thời gian bọn họ
đều là trải qua
ở trên giường,
bọn
họ quen thuộc thân thể lẫn nhau, lại đối
với
hình
ảnh ban ngày lạ
lẫm
như vậy.
Khóe
môi Chiến
Viên
Phong
nhếch lên
bộ dáng tươi cười hứng thú và
thưởng thức, Tào Tông Quan cứng đờ
mím
môi,
trong
mắt
lộ ra
một
chút vùng
vẫy.
Cuối
cùng vẫn
là Chiến Viên Phong
mở
miệng
trước: “Tả đại
nhân
chính
là phu
nhân Trấn quốc
công,
tay
của
ngươi
muốn
nắm đến khi
nào?
Hành vi
thất
lễ
như vậy sẽ khiến
cho
người
hiểu
lầm.”
Tào Tông Quan lúc này mới
phát
hiện
mình
còn
nắm tay Tả
Thiệu Khanh, lòng bàn tay nóng lên, lập
tức
buông
ra,
trả lời chắn chắc: “Thanh
giả
tự thanh,
tin tưởng
Lục công gia sẽ
không nghi ngờ
lung
tung.”
Mấy người
đồng
thời
nhìn
về phía Lục Tranh, lúc này mới
phát
hiện
vẻ mặt hắn cũng không tốt như
trong tưởng tượng,
đôi mắt chim ưng từ
trên
tay Tả Thiệu Khanh lướt qua: “Theo
lý có
thể
tha thứ, nhưng
về sau loại việc này
vẫn
là không cần xuất hiện thì tốt
hơn.”
“Ha
ha…” Chiến Viên Phong cười lớn ra
tiếng,
nhìn
thấy Tào Tông Quan kinh ngạc dường như rất vui vẻ.
Tào Tông Quan vốn là
vẻ mặt hờ
hững
bị hắn ta
cười
đến
xấu hổ, hung ác
trừng mắt
liếc
hắn
ta, ngược
lại hướng
Tả Thiệu Khanh
xin lỗi.
Tả Thiệu Khanh
lén lút đạp Lục
Tranh một
cước, cảm
thấy
nam
nhân
này thật sự là
nhỏ mọn không biên giới.
Chiến Viên Phong
cười đủ,
ngồi xuống
chỗ Tào Tông Quan vừa
mới
ngồi,
thản
nhiênhỏi: “Tả đại
nhân không giới
thiệu
cho
tại
hạ
một
chút sao?”
Tả Thiệu Khanh
cũng
không
ngốc, nhìn hai
người như
vậy
tuyệt
đối
là quen biết, chỉ là
y không nghĩ ra Tào
Tông
Quan
như
thế nào sẽ
cùng
đương kim
thiên tử
kéo lên quan hệ.
Hơn nữa nghe giọng điệu của hắn ta,
hình
như
cũng
không
muốn
lộ ra thân phận, cũng không biết Tào Tông Quan có
biết
thân
phận
chân
thật
của
hắn ta hay
không.
“Vị
này
chính
là Tào Tông Quan bạn
tốt
của vãn sinh,
chính
là
tài
tử
nổi danh Giang Nam.”
“A?
So với Tả đại nhân
thì như
thế nào?” Chiến Viên Phong dùng giọng điệu ngả ngớn
hỏi,
ánh mắt mang
theo móc câu giống như đánh vào
trên mặt Tào Tông Quan.
Tả Thiệu Khanh
trả lời: “Tào huynh
lớn hơn ta
mấy
tuổi,
học
vấn càng vững chắc hơn.”
“Ta xem
chưa
chắc,
nếu
thật sự vững
chắc
như vậy,
sao
thi đình
trước đây
cũng không
nhìn
thấy
thân ảnh
của
hắn?”
“Biết rõ còn cố
hỏi.” Tào Tông Quan
tiếp lời.
Không
phải
sao?
Tả Thiệu
Khanh
ở trong lòng phụ họa, cảm thấy Chiến Viên Phong hai ngày này càng ngày càng kì
lạ, toàn thân tản ra
hương vị
oán phụ khuê phòng.
Chiến Viên Phong
còn
muốn bới
móc,
chợt
nghe Lục Tranh
nói: “Được
rồi,
trước dùng bữa.” Hắn phất
tay để
cho
người
mang
thức ăn
lên,
bản
thân
ngồi bên
cạnh Tả Thiệu Khanh,
đối với
hành không biết xấu
hổ
của
người
nào đó
làm
như không
thấy.
Chiến Viên Phong
là
cải
trang vi
hành,
mọi
người
cũng không
tuân
theo
lễ
nghi quân
thần,
chỉ
coi
như
là bạn bè
tụ
tập.
Bàn
cũng không quá
lớn,
mang
lên
năm
món ăn
một
món
canh
thì đầy,
thực đơnnhư vậy đối với
tiệc
mời khách
có
chút đơn sơ,
chẳng qua Chiến Viên Phong và Tào Tông Quan không
hề để ý.
Mặc dù đồ
ăn hơi ít,
nhưng mỗi
món
đều là tinh phẩm, không hề kém
hơn
so với ngự
thiện.
Bốn
người yên
tĩnh dùng bữa,
Lục Tranh
thỉnh
thoảng gắp đồ ăn
cho Tả Thiệu Khanh,
Chiến Viên Phong
thì
thỉnh
thoảng đoạt đồ ăn
của Tào Tông Quan,
một bữacơm khơi dậy
lòng
tò
mò
của Tả Thiệu Khanh.
Có
chuyện ẩn giấu ở bên
trong.
Tả Thiệu Khanh
nửa
cúi đầu,
vừa
nhét đồ ăn vàotrong
miệng,
vừa
chú ý động
tác vẻ
mặt
hai
người kia.
Đừng
nói,
thật sự bị y
nhìn
ra
một
chút
manh
mối,
Chiến Viên Phong
mỗi
lần
cướp được đồ ăn đều
hướng Tào Tông Quan
nháy
mắt
thị uy,
mà Tào Tông Quan
căn bản không để ý,
chỉ
lo đưa
từng
hạt
cơm vào
trong
miệng.
Hai người
hoàn
toàn
tập trung tinh
thần
không
bị xung quanh
ảnh hưởng
khiến
cho
Tả Thiệu Khanh
và Lục Tranh cảm thấy mình là
dư thừa, ý
nghĩ
này
vừa xuất hiện,
y sợ
tới mức ngay cả
đũa
cũng
rơi mất.
Bởi vì Chiến Viên Phong không
muốn để
cho
hạ
nhân quấy
rầy,
cho
nên bên
cạnh bọn
họ
ngay
cả
người
nhặt đũa
cũng không
có,
Tả Thiệu Khanh
cúi
người,
chuẩn bịtự
mình động
thủ.
Vừa khom lưng,
mới phát hiện cảnh tượng
dưới
bàn đặc sắc như
nhau, một
chân
Chiến Viên Phong trực tiếp gác ở trên đùi Tào Tông Quan, còn mập
mờ cọ sát.
Tả Thiệu Khanh
chớp
chớp
mắt,
lại bĩu môi, bình tĩnh ngồi xuống,
bình
tĩnh
gọi hạ nhân đổi
một
đôi đũa khác, lại bình tĩnh ăn
xong
bữa
cơm này.
Sau khi ăn
xong, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, tuy không biết hai người này là
lúc
nào cấu kết với
nhau, nhưng dựa theo lời
đồn
với biểu hiện của hai người gần đây, tuyệt đối không phải là
lưỡng tình tương duyệt.
Lại nhìn Lục Tranh vẫn luôn bộ
dạng
mặt
không
biểu
tình, đoán chừng sớm thì
biết
tin
này.
“Khụ khụ..
các
người
nếu
có việc không bằng
trước đi
làm đi,
phủ Trấn quốc
côngtại
hạ
rất quen
thuộc,
sẽ không đi
lạc.” Chiến Viên Phong
cười
tủm
tỉm
nói với phu phu Lục Tranh.
Tả Thiệu Khanh
há hốc mồm, lại
lần
nữa cảm thán vị
gia
này mặt dạn mày
dày,
cảm
tình
bản thân bất tri bất
giác
bị lợi dụng một hồi.
Y nghiêm mặt nói: “Ngài nói đùa, chúng tôi là
chủ,
ngài
là khách,
nào
có đạo lý
bỏ mặt khách không đón tiếp?”
Vẻ mặt tươi cười của
Chiến Viên Phong không đổi, khoan
dung
rộng
lượng
nói:
“Thân là
khách, nếu
mang
phiền đến
cho
phủ nhà sẽ
không tốt, hai
vị trở về
kinh
không lâu, nên
bận
rộn nhiều
việc
mới đúng.”
Lời này Tả
Thiệu Khanh không cách nào phản bác, y
cũng
không
thể
nói mình rất rảnh?
Đúng
lúc,
La Tiểu Lục vội vàng
chạy vào,
tùy
tiện
hành
lễ
liền kêu
to: “Tam gia,không
tốt
rồi…”
“Tam gia
của
ngươi
rất
tốt.”
“Không phải…vừa
rồi
nô
tài xuất phủ,
nghe
thấy bên
ngoài
có
người đang
nói,
đêmhôm qua,
Tả phủ
hỏa
hoạn,
nghe
nói
thiêu
hủy
hơn phân
nửa phòng.”
Tả Thiệu Khanh
nhíu
mày,
kinh
ngạc
hỏi:
“Hỏa
hoạn?
Người không có
việc
gì chứ?”
La Tiểu Lục lắc
đầu:
“Nghe nói
là lúc ấy
hạ nhân tuần tra ban đêm
phát
hiện
hỏa
hoạn
lập tức khua chiêng
gõ trống đánh thức tất cả
mọi
người, chỉ
là thế lửa quá
lớn,
trong chốc lát
không thể
dập
được,
cho
nên hơn nửa phòng đều bị
cháy.”
“À,
người không có việc gì là được.” Tả Thiệu Khanh vô cùng
bình
thản
trả lời một câu,
kì
thật
trong lòng nở
hoa: Sớm nhìn
tòa nhà kia không
thuận mắt.
La Tiểu Lục cũng dần
dần
hồi phục tinh thần,
bỗng
nhiên
nghĩ
đến,
chuyện lớn như
vậy
Tả phủ vì
cái gì không có
người đến
thông báo
một
tiếng? Nếu
không phải mình đi
ra ngoài,
chỉ sợ còn
không nghe thấy tin
tức
này.
Sẽ không... ánh
mắt
tìm tòi nghiên
cứu của nó
ở trên người Tả Thiệu Khanh đổi tới đổi
lui,
còn
thiếu
chút
nữa
hỏi rõ ra
chuyện này
phải
hay
không
là do Tam
gia
làm chứ.
Tả Thiệu Khanh
tuân
theo
“việc
xấu
trong
nhà
không
thể
truyền ra
ngoài”, xoay người nói: “Xem ra xác
thực
không thể
tiếp
đãi
hai vị, hai vị
xin tự nhiên, có việc gì
cứ dặn dò
hạ nhân.”
Chiến Viên Phong vừa
muốn
nói
chuyện,
Tào Tông Quan đoạt
trước
một bước
nói: “Thiệu Khanh
có việc,
chúng
ta
ngày khác
lại
tụ
họp,
vi
huynh
cũng
còn
có
một số việc.” Vẻ
mặt Chiến Viên Phong sa sầm,
quay đầu
thấy bên
tai Tào Tông Quan đỏ sắpnhỏ
ra
máu,
dáng vẻ
chạy
trối
chết,
trong
lòng không biết sao
liền
mềm xuống.
“Đã như vậy,
trẫm…ta cũng đi
thôi,
cùng nhau đi
thế nào?” Chiến Viên Phong cườitủm
tỉm
hỏi,
thật vất vả xuất cung một chuyến,
hắn
ta sao có
thể để cho người như vậy chạy?
Tào Tông Quan không
nói một lời đi
về phía trước,
trong
lòng
rất
loạn,
cũng
không để
ý Chiến Viên Phong theo hay không theo,
chỉ là tạm
thời
không muốn mặt
đối
mặt.
Việc
của hắn ta
và Chiến
Viên
Phong
vẫn
là âm
thầm
tiến
hành, không phải chưa từng nghĩ tương lai việc này lộ
ra nên làm
sao,
chỉ
là trong lòng còn chưa chuẩn bị sẵn
sàng.
Giữa bọn
họ
chỉ
là
một
cuộc giao dịch,
cũng không
muốn
làm
ra việc
lưỡng
tìnhtương duyệt giống
như
hai
người Lục Tranh,
hắn
ta
thậm
chí
ngay
cả dũng khíngẩng
cao đầu
thừa
nhận
cũng không
có.
“Đứng lại.” Chiến Viên Phong khẽ quát một
tiếng,
đưa
tay
túm cổ
tay Tào Tông Quan.
Tào Tông Quan vùng vẫy, không
thể vẫy ra, không có
chút
sức
lực hỏi: “Chuyện gì?”
Chiến Viên Phong không
trả
lời,
kéo
hắn
ta
lên kiệu
chờ ở bên
cạnh,
dặn dò
nói: “Đinhà
hắn.”
“Cái gì?” Tào Tông Quan kinh
hãi.
Chiến Viên Phong
cười
như không
cười
nhìn
chằm
chằm
hắn
ta,
sáp đến bên
tai
hắnta
thổi khí: “Ngươi không phải không
muốn để
cho
người khác
nhìn
thấy
chúng
ta ở bên
nhau sao?
Vậy đi
nhà
của
ngươi.”
“Hoàng
thượng,
ngài lẽ nào dám để cho người khác
biết sao?” Tào Tông Quan
hỏi lại.
“Trước kia
là không dám,
nhưng…” Chiến Viên Phong
ngừng
lại,
cũng không
nóitiếp
câu sau.
Tâm Tào Tông Quan loạn như ma,
bất
đắc dĩ nói: “Việc này cho
dù truyền
đi,
hoàng
thượng ngài cũng chẳng qua là
nhiều thêm một
giai
thoại phong lưu mà
thôi.” Mà
hắn ta, hoàn toàn không có nơi
dừng
chân.
Chiến Viên Phong biết
hắn
ta
nói
là sự
thật,
bất kể quan
hệ giữa bọn
họ
là
như
thếnào,
trong
mắt
người
ngoài,
Tào Tông Quan sẽ
chỉ
là
nịnh
thần dựa dẫm vào
ngườicó quyền
thế,
cho dù bọn
họ
chỉ
là
một
hiệp
nghị bình
thường không
thể bìnhthường
hơn.
Tả Thiệu Khanh
ngày
đó, nếu không có Lục
Tranh gắng sức
bác
bỏ lời đồn, lại
trước mặt
văn
võ bá
quan
cầu
thánh
chỉ
tứ hôn, sáng tạo ra
một giai thoại
tình
cảm sâu đậm, cuộc sống của Tả
Thiệu
Khanh cũng tuyệt đối không trôi qua tốt
đẹp.