Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 178

“Ngồi đi.”



thượng

thư

chỉ vào

cái ghế bên

cạnh

nói.

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

khách khí, đoan chính ngồi ở

bên cạnh,

lưng

thẳng

tắp,

mặt

mang

ý cười nhìn về

phía

Lý thượng

thư,

đợi ông ta

tiến

vào

chủ đề chính.

“Bổn quan nhìn

tấu chương

báo cáo của ngươi,

viết không

tệ,

không

hổ là xuất

thântrạng nguyên,

chỉ là…

chia

tất cả công lao của ngươi cho Lương

thị lang,

phải

hay không là quá khiêm

tốn.”

Tả Thiệu Khanh

nháy

mắt mấy cái, không hiểu ra sao

hỏi:

“Ngài là

chỉ phần tấu chương

về nghiên

cứu chế tạo hỏa

dược?” Chẳng lẽ là

trách

y vượt qua thượng cấp không tôn trọng ông ta?

Nói đến việc này nên

là Lương

Tề làm, chỉ là

người

nọ vừa rời khỏi công xưởng quân khí thì

không biết tung tích, ném việc này

cho

y mà

thôi.

“Chính như ngươi vừa mới nói,

thành

tích của Công

bộ là mọi người chung sức sángtạo,

Lương

thị lang là quan

trên của ngươi,

ngươi

tôn

trọng

hắn không có gì đángtrách,

nhưng không

thể xóa

bỏ công lao của người khác.”

“Là

hạ quan suy

nghĩ không

chu

toàn,

lần sau

nhất định sẽ

cải

thiện.”

Tả Thiệu Khanh

chân

thành

tha

thiết

nói

cảm

tạ,

trong

lòng

lại

nghĩ: Lão

nhân

này sẽ không phải



muốn

cướp

công?

“Đây cũng không phải chuyện lớn,

ngươi không cần

băn khoăn ở

trong lòng,

bổn quan

từ

trước đến nay đối đãi như nhau,

cho nên nhắc nhở ngươi một

hai câu màthôi.”

Đối đãi như nhau, cho nên

muốn

đem

công

trạng

của

Lương

Tề đồng đều chia cho người cái gì

cũng

không

làm?

Ví dụ như

Kha

Thành? Lại

ví dụ một

vài

con chó con mèo

lung

tung

nào

đó?

Tả Thiệu Khanh

ngược

lại

không

phải

cố ý

ác ý

suy

đoán

ý của

Lý thượng

thư,

mà là Kha

Thành đứng ở sau lưng ông ta,

khiến cho

người khó

tránh khỏi có

ý nghĩ không tốt.

Kha Thành

có lẽ

cũng

nhận

ra hướng

đi mấy câu này

không

đúng, ho

khan

hai tiếng,

chen

lời

nói:

“Tả lang trung,

ý của Lý

thượng thư

rất

rõ ràng, lần này quan viên công bộ

tham

gia nghiên

cứu

phát

minh

hỏa dược đều là

có công,

mà ngươi trong

tấu chương

chỉ

có một mình công trạng của Lương thị lang phải hay

không hơi

không công bằng? Đương nhiên,

đây

không

phải

nói

ngươi

không đúng, chỉ là

ngươi

làm

như vậy phải hay không là

bởi

vì lo

ngại

Lương thị

lang?”

Kha Thành

tuy không

nói rõ Lương Tề

chiếm thân phận chiếm công lao nhưng cũng không khác là bao.

Được

rồi,

náo loạn cả buổi, hóa ra

là châm ngòi ly

gián.

Tả Thiệu Khanh

mỉm cười:

“Kha

thị lang nói quá lời, hạ

quan

vì sao phải lo

ngại

Lương

thị

lang?”

Dựa vào

thân phận

của y,

nên

lo

ngại

cũng

nên



người khác

mới đúng.

“Vậy

là được

rồi,

Lương

thị

lang

tuy

tính

tình

lười

nhác,

nhưng

tài

năng

trên phương diện quân giới

người khác khó

mà dùng

ngựa đuổi kịp,Tả

lang

trung

cũng



ngườicó

thiên phú

thật

tốt,

sau

này

nhất định sẽ



trò giỏi

hơn

thầy.”

“Đạ

tạ Kha

thị lang khen ngợi,

hạ quan còn phải

học

tập rất nhiều

thứ.”

Kha Thành

bày ra bộ

dáng

“ta rất xem trọng ngươi”,

khích lệ

nói:

“Tả lang trung

chính

là quá khiêm tốn, thiên

phú của ngươi mọi người nhìn ở

trong mắt, chắc hẳn

không cần

dùng

nhiều thời gian thì

có thể xuất sư, đến

lúc

đó Công bộ

phải

trông cậy

vào

ngươi.”

Tả Thiệu Khanh

nháy

mắt mấy cái, lại nháy mắt

mấy

cái,

đây là ý muốn y

và Lương

Tề đấu tranh nội bộ

sao?

Đáng

tiếc,

y vẫn là

tương

đối

thích

xem

người

khác

đấu

tranh

nội

bộ hơn.

Từ công bộ

rời

đi, Tả Thiệu Khanh đầy trong đầu đều là

mưu kế làm

sao

kéo Kha Thành xuống

ngựa,

nói

thật,

y thật sự

không muốn nhìn thấy người mình không thích

ngồi lên vị trí

Thượng thư Công bộ.

Đi ra

ngoài cửa, xe

ngựa

phủ Trấn quốc công quả nhiên còn chờ ở bên ngoài,

Lục Tranh

dựa vào trong xe ngựa hướng y

vẫy tay.

“Lục gia,

ngài biết Lý

thương

thư khi

nào

cáo

lão

hồi

hương không?”

Xe

ngựa

chậmrãi

chạy,

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng suy

nghĩ.

“Em



hứng

thú?”

Tả Thiệu Khanh

lắc đầu: “Lý lịch của em

bày ở

chỗ

đó, vị trí

thượng thư còn

quá

xa xôi.”

“Lý

thượng

thư

tuổi

tác đã

cao,

Chiến Viên Phong

chỉ



coi

trọng danh vọng

của ôngta,

đổi

người

là sớm

muộn,

hẳn



năm

nay.”

Tả Thiệu Khanh

như có điều suy

nghĩ

gật

đầu.

Đêm khuya,

trong tẩm

cung

Thiên Phượng Đế vẫn

sáng

như

ban ngày,

Chiến

Viên

Phong vẻn

vẹn

mặc một bộ

áo mỏng ngồi xổm ở

bàn con xem tấu

chương, ngự bút trong tay không dừng, mà ở bên tay trái đã

chất

đầy tấu chương

đã phê duyệt xong.

“Bệ

hạ…

nên nghỉ ngơi.”

Đại nội

tổng quản mỗi ngày đều lặp lại lời nói như vậy.

Chiến Viên Phong phê xuống

một

chữ

cuối

cùng,

buông bút,

tự



cung

nữ

tiến

lênthay

hắn

ta xoa bóp

cổ.

Hắn ta phất tay, đứng lên

duỗi

lưng

một

cái,

liếc

qua đồng hồ cát, quả

nhiên lại

đã qua canh ba, hắn

ta hướng

đại nội tổng quản đứng chờ ở một bên hỏi: “Người đã mang đến

sao?”

Đại

nội

tổng quản

còn

muốn khuyên

hai

câu,

nhưng

cảm

thấy đây



hành động vô dụng,

đành phải sai

người đi

thúc giục.

Sau một lúc lâu, hai

thị

vệ một trái một

phải

mang

một

thanh

niên

đi vào tẩm cung Thiên Phượng

Đế, hành lễ xong mắt

không ngó

nghiêng lui xuống.

“Hoàng

thượng vạn

tuế vạn

tuế vạn

tuế.”

Thanh

niên

hai đầu gối quỳ xuống,

hành

lễ đúng

chuẩn

lễ

nghi

cung đình.

“Ngẩng đầu

lên.”

Trong

thanh âm uy

nghiêm

mang

theo

một

chút đùa giỡn

từ

trướcmặt

truyền đến,

thanh

niên không

thể không

ngẩng đầu,

nhìn

thẳng

thiên

tử Đại Ương.

Đây là lần

đầu

tiên

gặp mặt thánh thượng, bề

ngoài

Thiên Phượng Đế so

với tưởng

tượng

của

hắn ta càng xuất sắc

hơn,

đặc

biệt

là con mắt

mang

ý cười, khiến

cho người

có xúc động muốn trầm luân vào.

Tào Tông Quan thậm chí chú ý tới Thiên Phượng

Đế chỉ mặc một

bộ quần áo ngủ

hơi

mỏng

màu vàng,

tóc cũng không

bó quan, mà là

tùy ý

dùng

một

sợi dây cột ở sau ót, bộ

dáng

tùy tiện này quả thực giống như cùng một

người bạn

cũ gặp mặt.

Nhận

ra chính mình nhìn quá mức chuyên chú, Tào Tông Quan khẽ rũ

xuống

đôi

mắt,

đợi Thiên

Phượng Đế

cân nhắc quyết

định.

“Tào Tông Quan,

người quận Xương Bình,

là đệ

tử kiệt xuất

nhất

thế

hệ

này

của Tào gia,

giành được vị

trí Tam giáp khoa

cử

năm

nay,

đã

từng

cùng Tả gia

có quan

hệthông gia,

lại bởi vì

mê gian

tiểu

thư

thứ xuất Tả gia



hủy

hôn…”

Tào Tông Quan nghe thấy lời này nhịn không được nói chen vào: “Bệ

hạ minh giám,

thảo

dân cũng không

làm ra việc gì

trái

với đạo đức luân lí

làm người.”

“A,

mặc kệ ngươi làm

hay không làm,

dù sao mọi người nhận định ngươi làm chính là có làm,

cái này có gì có

thể

thanh minh sao?”

Chiến Viên Phong

trong chớp mắt,khóe mắt mang

theo ý cười giễu cợt độc ác nói: “Ngươi

biết mình sai ở đâu sao?”

Tào Tông Quan cúi đầu, thanh âm vững vàng trả

lời:

“Thảo dân

không nên

bởi

vì tức giận nhất thời, mưu toan nhờ

vào

lực lượng

Duệ...Tứ hoàng

tử trả đũa

Tả gia, khiến

cho chính

mình

biến

thành

bè đảng phản nghịch.”

“Sai.”

Chiến Viên Phong không

chút

hình

tượng vểnh

chân,

xiêu vẹo ở

trên giườngmềm

mại: “Ngươi sai ở

lúc ban đầu phát

hiện động



của Tả gia không

có phản kích,

bọn

họ khiến

cho

ngươi

rơi vào

trong

hối

hận và đau khổ,

cho

nên

ngươi

mớinghĩ đến

trả

thù.”

“Nhưng…”

“Nhưng

lúc đó

mọi

người

nhìn

thấy

ngươi và

thứ

nữ Tả gia

cùng

nhau

ngủ phải không?

Ngươi sợ

lời đồn đãi vô

căn

cứ phản kích,

ngươi sợ

người

ngoài xem

ngươi

lànam

nhân

tâm

thuật bất

chính

lại không

chịu

trách

nhiệm?

Cho

nên

ngươi khôngthể không

cưới

một

nữ

nhân không

thích về

nhà.”

Chiến Viên Phong

tiếp

lời

nói

ratiếng

lòng

của

hắn

ta.

Tào Tông Quan hơi mờ

mịt,

chẳng lẽ

hắn ta làm

sai

rồi?

Hắn ta xác

thực

không cần

cưới

Tả Thục Kỳ, nhưng chẳng

qua chỉ là

một

thϊếp

thất

mà thôi.

“Ngươi biết

nếu

là Lục Tranh gặp phải

loại

tình

huống

này sẽ

làm sao không?”

Tào Tông Quan không

chút

nghĩ

ngợi

trả lời: “Lục công gia như thế

nào

sẽ gặp phải loại tình huống này?” Ai dám

dùng

loại

thủ

đoạn

này ở

trên

người hắn?

“Giả

như?”

Tào Tông Quan vẫn khẳng định trả lời: ”

Dựa vào thân phận Lục công gia…”

Ngủ một thứ nữ

mà thôi, còn có

ngưới dám

bảo

hắn chịu trách

nhiệm

sao?

“Ha

ha…ngươi xem,

người

hiền

lành

thì bị

người ức

hϊếp.

Nếu

như đổi

thành Lục Tranh,

căn bản sẽ không bị

một kế

hoạch

nhỏ

như vậy

làm

rối

loạn đầu óc.”

Nói

chocùng,

vẫn



trong

lòng

cho

rằng Tào Tông Quan

năng

lực quá kém.

“Trẫm

cho

ngươi

một



hội,

cho

ngươi

một



hội báo

thù,

muốn không?”

Tào Tông Quan cúi đầu, không hề có

tinh

thần

trả lời: “Liền

giống

như

ngài

nói,

đó căn bản

không tính là

thù hận gì, thảo dân

nghĩ

thông suốt, không đáng vì chút việc nhỏ

ấy tốn công hao tổn

tâm

trí.”

“Ngươi biết

nói

một đằng

nghĩ

một

nẻo

cũng

tính



tội khi quân không?”

Chiến Viên Phong

coi

như

tâm

tình không

tệ,

trêu

chọc

nói: “Yên

tâm,

trẫm

chưa bao giờnói giỡn.”

Tào Tông Quan cúi đầu không nói gì,

dù cho đây là

lần đầu gặp mặt, hắn

ta cũng nhìn ra được Thiên Phượng

Đế cũng không phải là người có

bao

nhiêu

chính trực.

Đương

nhiên, loại chính trực này cũng không phải thứ mà

một

đế vương cần.

Chiến Viên Phong đi đến

trước

mặt

hắn

ta,

khom

lưng đưa

tay

nâng

cằm

hắn

ta

lên,nhìn

trái

nhìn phải,

phát

hiện

thanh

niên

này

tuy

mặt

này

tiều

tụy,

ánh

mặt

lại vẫn vô

cùng

trong suốt

chính

trực,

không

hề



hơi

thở

tuyệt vọng sợ

hãi

tử vong.

“Xem

ra khoảng

thời gian

này

ngươi sống

cũng không

tệ

lắm.”

“Đa

tạ

bệ

hạ

ban ân không gϊếŧ.”

Tào Tông Quan

thuận

theo

tạ ơn,

nếu như không để ý lao lung âm u kia,

hắn

ta xác

thực sống không

tệ,

có đầy đủ

thời gian ngẫm nghĩ chuyện cũ của

bản

thân,

ngẫm nghĩ

tương lai của

bản

thân.

“Ngược

lại

là không

cần,

nếu không phải Lục Tranh

nhắc

một

câu,

trẫm

cũng sẽ không để ý

một phản

nghịch bình

thường không

tên

tuổi.”

Thấy

Tào Tông Quan lộ ra

ánh mắt nghi hoặc, Chiến

Viên

Phong

vậy

mà có

lòng

tốt

giải

thích

nói:

“Tả

lang

trung

ngược lại

là tính tình trong

sáng

lương

thiện, vậy mà

vì một người có

thể

muốn

hại y

cầu

tình...a,

ngươi

có thể còn chưa biết đi?

Vị huynh

đệ tốt kia

của

ngươi

đã gả cho

Lục

Tranh

làm

thê tử rồi.”

Mấy ngày này Tào Tông Quan bị

nhốt

trong

lao,

tự nhiên

không

biết

bên

ngoài

đã xảy ra

chuyện gì, lần

đầu

tiên

hắn ta để

lộ ánh mắt

khϊếp sợ

trước

mặt

Thiên

Phượng Đế, rất

tốt

đã lấy lòng được hoàng đế

tim

đen.

“Phải

hay không

cảm

thấy

rất không

thể

tưởng

tượng

nổi?”

Chiến Viên Phong

tựnhủ: “Bọn

họ đều



tình

cảm

chân

thật,

thì sợ gì

lời đồn đãi

chuyện không

căn

cứ?”

Tào Tông Quan xác thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù

hắn

ta sớm biết rõ

quan

hệ của hai

người này, cũng không nghĩ tới Lục

công

gia

làm được một bước này, mà

Tả Thiệu

Khanh…vậy mà

có thể không oán không hối đi

lên con đường gian khổ này, điều này cần

bao

nhiêu

dũng

khí

và nghị lực?



lẽ,

chính

mình

thật sự

làm sai

rồi,

từ

lúc

mới bắt

liền sai

rồi….