Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 164

Lão phu nhân cuối cùng quyết định chọn một bà

mối,

là thân thích

của bà, chính là phu

nhân

Hàn

Lâm Viện Thủ, phù hợp với

thẩm

mỹ của Khúc gia.

Nhưng

bà có chút khó

xử nói: “Khúc

gia này là

người quận Xương Bình? Ngược

lại là hơi

xa.”

Tả Uẩn Dương vội vàng trả

lời:

“Nhà

của

Khúc

gia là ở Xương

Bình,

chỉ

là rất trùng hợp, Lão phu

nhân

Khúc

gia

gần đây ở

kinh

đô, sợ là

sẽ ở

lại một khoảng

thời

gian.”

Mỗi khóa khoa cử đi

qua học sinh đậu bảng đều

có thời gian nghỉ hai tháng,

hai tháng

sau mới sắp xếp

nhậm

chức

quan, thứ

nhất

là để cho

đám

học sinh áo gấm

về làng thăm người

thân,

thứ

hai cũng là để

cho Lại bộ

cẩn

thận

cân nhắc chọn lựa, cố gắng tìm

hiểu

rõ để chọn người phù hợp

với

từng

vị trí.

Khúc

Trường Thanh đậu Nhị

giáp

tiến

sĩ,

vốn cũng là muốn trở

về quê, chỉ là

lúc

thi đình tuôn ra thánh chỉ tứ

hôn,

trong

lòng

hắn

ta có

chút

không yên

lòng

về Tả Thiệu Khanh,

mới không

trở về, chỉ là

sai người

đem tin vui này

ra roi thúc ngựa truyền

đạt về nhà.

Lớn nhỏ Khúc gia biết được tin

vui

này,

nên tế tổ

liền

tế tổ, nên

tạ thần liền tạ thần, sau đó

nhị lão Khúc gia cùng nhau bàn

tính, không bằng nhân cơ

hội

này lên kinh thăm hỏi một

chút

cũng

tốt.

Đây

cũng

chính



nguyên

nhân Tả Uẩn Dương đột

nhiên

tìm

tới,

bởi vì ông dám khẳng định,

nhị

lão Khúc gia

lên kinh

chuyện quan

trọng

nhất

tuyệt đối

là vì

muốntìm

một



nương

tốt

cho Khúc Trường Thanh.

Nếu lại không ra tay, đợi

hai

người

này

nhìn

trúng

tiểu

thư

nhà quan khác,

liền

không

còn

việc

gì của Tả

lão nhị ông nữa.

“Như vậy

cũng

tốt.”

Lão phu

nhân

trung khí

mười phần

cam đoan: “Người đã ở kinh đô vậy

thì dễ

làm,

ngày

mai bổn phu

nhân sai

người đến

cửa

cầu

hôn,

các

người

antâm đợi đi.”

Tả Uẩn Dương nhận được những lời này mặt

mày

lập tức hớn hở,

chân

tâm

thật

ý nói

cảm

ơn sau đó

tạm biệt Lão phu nhân và

Tả Thiệu Khanh

trở về nhà

báo

tin vui này cho

thê

tử.

Tả Thiệu Khanh

theo

Lão phu nhân ngồi một lát, nghe bà

nói đến việc nhà việc người trong phủ, nhà ai

làm

việc

vui nên đưa tặng cái

gì,

lễ vật nhà

ai có thể

nhận

ai không

được

nhận,

ngay

cả nha hoàn lớn tuổi đã

đến lúc thả ra

khỏi

phủ cũng liệt kê ra.

Tả Thiệu Khanh

bắt đầu còn nhiệt tình nghe, đợi nói đến

chuyện nam nữ

có chút không tự nhiên, y

một

đại nam nhân tham gia chủ

đề như vậy thật sự

không

có vấn đề

gì chứ?

Y há

to miệng,

vẻ mặt đau

khổ

hỏi:

“Nương, ngài đẩy vào

viện

tử con bốn nha

hoàn

tuổi

tác

cũng

không

nhỏ, phải

hay

không

là nên tìm người kết duyên rồi?”

Khóe

miệng

Lão

phu nhân khẽ nhếch,

tâm tình tốt hỏi: “Như thế nào? Phải hay

không là

cho rằng Lão bà

tử cố ý nhét nữ nhân vào

trong phòng Tranh Nhi nên không vui?”

“Không phải…”

Tả Thiệu Khanh đáng

thương

nhìn

lại: “Con

là sợ

con không không kìm

chế được.”

Dù sao

một đám đều

là sắc đẹp

tuyệt

trần.

Vẻ mặt tươi cười của

Lão

phu nhân cứng đờ, trừng mắt liếc y

một cái: “Không

có tiền đồ. Lỡ

như

kìm chế không được,

Lão bà tử

tuyệt

đối

không

nương tay.”

Tả Thiệu Khanh

hết sức oán giận nghĩ: Ngài phải hay không là

cố ý

sắp

xếp những

người

này

đến quyến

rũ con? Nói không chừng trong

lòng

ngài

ước gì con

vượt

quá

giới

hạn đi?

Lại nói đến ở một chỗ khác, sau khi

Lục

Tranh

vào

cung

được

nội thị dẫn tới

Ngự

hoa viên,

Chiến

Viên

Phong đã

ở trong đình giữa hồ

sắp xếp xong bàn cờ.

Lục Tranh

khoang chân ngồi đối

diện

hắn

ta, lại không động thủ, ngược

lại nhíu mày hỏi: “Hoàng

thượng đây

là rảnh rỗi đến phát hoảng?”

“Ha

ha…

trẫm

biết ngươi yến

tiệc

tân

hôn không kiên nhẫn

tiến cung,

chỉ có điều gọi ngươi

tiến cung nhưng lại cùng vị kia nhà ngươi có quan

hệ.”

Nghe

thấy

cùng

Tả Thiệu Khanh

có quan hệ, vẻ

mặt Lục Tranh hơi ôn hòa:

“Chuyện gì?”

“Không vội không vội…trước

cùng

trẫm

hạ xong ván

cờ

này

lại

nói sau.”

Chiến Viên Phong

cười

híp

mắt,

bộ dáng đoán

chừng Lục Tranh vì Tả Thiệu Khanh không

thể không phối

hợp.

Lục Tranh

ngược

lại

không

có quá nhiều tâm lý

chống đối, một

ván

cờ mà

thôi, chờ

hắn

đem Chiến

Viên

Phong

gϊếŧ

xong

thì

có thể rời

đi,

Chiến

Viên

Phong mới

ném

quân

cờ xuống lại sai người thu dọn

bàn

cờ.

Hắn ta từ

trong

tay

tùy tùng tiếp nhận một vài tấu

chương đưa cho

Lục

Tranh: “Xem một

chút

đi,

trẫm

thật

sự không biết để cho

Tả trạng

nguyên tiến vào

nha

môn nào.”

Lục Tranh

đọc nhanh

như gió xem xong, đều là

sắp xếp vị

trí

cho những

người

trúng cử

khoa

cử năm nay, có

giữ lại kinh, cũng có đưa

ra ngoài,

bảng

nhãn

đưa

ra ngoài làm thông phán lục phẩm, thám hoa lang tiến vào Hàn

Lâm

Viện

làm biên tu, mà

vị trí cột mốc

của

Tả Thiệu Khanh

nhưng

vẫn

trống

trơn.

“Hoàng

thượng

là không dám

trọng dụng y

hay

là không biết

nên dùng y

như

thếnào?”

Lục Tranh buông

tấu

chương

hỏi

thẳng vào vấn đề.

Chiến Viên Phong

lắc đầu

cười,

cũng không

chính diện

trả

lời: “Ngươi

cũng biết

nửatháng

này

có bao

nhiêu

tấu

chương dâng

lên,

cũng không

thể đem vị

trạng

nguyênnhà

ngươi sắp xếp vào Lục bộ đi?”

“Vì sao?”

Vẻ

mặt

của Lục Tranh sa sầm.

Chiến Viên Phong

nâng

ly

trà

lên

hớp

một

miếng,

vẻ

mặt

tung

tăng

như

chim sẻ

nói: “Này vẫn

là không đơn giản,

ai bằng

lòng

cấp dưới dưới

tay

mình quản



là phunhân Trấn quốc

công,

không

thể

trừng phạt không

thể

chửi,

còn không

thể

thânthiết,

ha

ha…”

Vẻ mặt Lục

Tranh càng đen

hơn,

chỉ

có điều nghĩ lại cũng phải, nếu ai

dám ức hϊếp Tả

Thiệu

Khanh, hắn là

người

đầu

tiên

không

đồng

ý, hắn biết Tả

Thiệu Khanh đối với

nhập

sĩ rất chấp nhất, nếu là

bởi

vì như vậy

trở

ngại

con đường

làm quan của y,

chỉ sợ hắn cũng sẽ

không

vui

vẻ.

“Vậy

hoàng

thượng



có ý kiến gì?”

“Trẫm không

ngại

nói

thực,

phủ Trấn quốc

công đã



một

trọng

thần

triều đình,

lạithêm

một

người

trẫm

chống đỡ không

nổi,

trẫm

muốn

cho y

tiến vào Ngự sử đài.”

Lục Tranh

suy nghĩ tính khí của Tả

Thiệu

Khanh, lắc đầu

khẳng định: “Y

không thích hợp.” Trên người

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

có sự thẳng thắng chính

trực

và lớn mật

mà thanh

lưu Ngự sử

nên

có, hơn nữa Ngự

sử đài, nói trắng ra là

chỗ đắc tội người, chỉ có

những thư

sinh

tự nhận thanh

cao,

không

sợ đắc tội người mới cam

tâm

tình

nguyện vào.

Chiến Viên Phong sớm

thì biết đáp án

như vậy,

cũng

chẳng suy

nghĩ

nữa,

chỉ

là giảithích

nói: “Ngươi biết,

Ngự sử

chính



thanh danh

tốt

nhất,

tương

lai

thanh danhlưu

truyền

ngàn

năm

cũng không phải không

thể.”

Chiến Viên Phong

nghĩ

rất

tốt,

để

cho Tả Thiệu Khanh vào Ngự sử đài,

dùng

thân phận

của y xác

thực

là không sợ đắc

tội

người,

này không phải

rất phù

hợp với yêucầu kèm

theo

của Ngự sử sao?

Lục Tranh

nghiêng qua liếc hắn

ta,

thực

sự cho rằng hắn

ở bên ngoài chinh chiến

không

hiểu

ngoằn ngoèo trong triều

sao?

Ngự sử đài

xác

thực

có thanh danh tốt, nhưng

không

phải

ai cũng có thể

làm

tốt,

hơn nữa qua các

triều đại

từ trước

đến giờ chưa bao giờ

có Thủ phủ xuất ra

từ Ngự sử

đài.

Tại triều

làm quan,

không

chỉ

phải

có năng lực, cũng phải có

nhân

duyên, loại chức quan này phải cố

hết sức nịnh nọt vẫn

là bỏ đi.

Lục Tranh

lạnh

nhạt

nói:

“Hoàng thượng vì sao

không cân

nhắc

đến

Hàn Lâm Viện? Chỗ đó

là nơi đám phẩm cấp

thanh lưu

tập

hơn,

cũng

không

cùng

Lục

bộ có

quan

hệ.”

Chiến Viên Phong

hơi xấu

hổ,

sờ

mũi,

chẳng

lẽ

hắn

ta phải

nói

cho Lục Tranh biết,có

thể được

hắn

ta sắp xếp vào Hàn Lâm Viện đều



người

hắn

ta

chuẩn bị

trọng dụng sao?

“Việc

này xin

cho

thần

trở về

nhà

cân

nhắc

một

chút

lại bàn sau.”

Lục Tranh

trongchốc

lát

cũng không dễ dàng xác định

tương

lai

cho Tả Thiệu Khanh,

phương diệnnày,

hắn vô

cùng

tôn

trọng

nguyện vọng

của Tả Thiệu Khanh.

Chiến Viên Phong không

nghĩ

tới Lục

công gia

từ

trước đến

nay

nói

một không

nóihai vậy



cũng sẽ



lúc

cần

cùng

người bàn bạc,

trong

lòng

hơi

chấn kinh,

lập

tứctrêu ghẹo

nói: “Trẫm

lại không biết Trấn quốc

công vậy





người bị vợ quảnnghiêm.

Ha

ha

ha…”

Lục Tranh

hoàn

toàn

không

đem

việc

hắn ta chế

nhạo

coi

là chuyện

quan

trọng, đứng dậy

cáo

từ, lại được Chiến Viên Phong

cho biết công bộ mới

nghiên cứu chế

tạo

ra một loại tên

nỏ,

bảo hắn rảnh thì đi

xem.

“Bố

trí ở

trên chiến

thuyền sao?”

Chiến Viên Phong gật đầu ánh

mắt

tỏa sáng

nói: “Tương

tự với

thứ

trước đây

ngươimang về,

chỉ



cỡ

cung

tên và

chiều dài được Công bộ sửa đổi,

tuyệt đối so với

thứ kia không khác

lắm.”

“À?”

Lục Tranh không ngờ

tốc độ của Công

bộ nhanh đến vậy,

tạm

biệt Chiến Viên Phong lập

tức đi Công

bộ.

Đợi hắn trở về

phủ Trấn quốc công đã là

ban đêm trời đầy sao, vừa

vào

cửa liền thấy Tả Thiệu Khanh đang chờ mình dùng cơm.

“Như

thế

nào không ăn

trước?”

Lục Tranh vẫn



lần đầu

thể

nghiệm

loại

cảm giáctrở về

nhà



người đợi

cơm,

sau khi

rửa

tay

thay quần áo

liền

ngồi xuống bên

cạnh Tả Thiệu Khanh.

Tả Thiệu Khanh

thay

hắn rót một chén rượu ấm,

hỏi:

“Hoàng thượng

giữ lại dùng cơm à?”

Lục Tranh

lắc đầu: “Đi Công bộ

một

chuyến, sau này

thời

gian

đã qua liền không cần đợi.” Hắn trước kia thường

phải

đi quân doanh,

thời

gian

đi đi

về không

xác định,

bởi vậy phủ Trấn quốc công không có

thói

quen

đợi

hắn dùng cơm.

“Không

có việc gì,

buổi

chiều ăn

nhiều

trà bánh

cũng không đói.”

Vừa

nói xong bụngliền không

nể

tình kêu

rột

rột,

Tả Thiệu Khanh xấu

hổ

muốn

tìm

lỗ

chui vào.

Lục Tranh

cười

to sờ

bụng

y, vỗ vỗ:

“Xem

ra vẫn là

bụng

thành thật.” Nói xong thay Tả

Thiệu Khanh múc một

chén

canh, nhìn y uống xuống

mới động đũa.

Hai người

ăn bữa tối

trễ,

sau

đó ở

trong

viện

tử tản bộ, Lục

Tranh liền nói

ra nguyên

nhân

hôm

nay diện thánh,

trọng điểm là

hỏi xem ý

kiến

của Tả Thiệu Khanh.

Ánh

trăng

như

nước,

lòng Lục Tranh đang

nhìn

thiếu

niên dựa sát bên

cạnh vẻ

mặtcũng

trở

nên dịu dàng: “Bản

công biết,

gả vào phủ Trấn quốc

công

cũng không vẻ vang giống

như

mặt

ngoài,

phủ đệ vinh quang

cũng



trở

ngại,

và bất

lợi với em.”

Những

vấn

đề này Tả

Thiệu

Khanh đã

sớm nghĩ tới, nhưng

trên

đời này làm gì

có chuyện

mười

phân

vẹn mười,

có thể gả

cho Lục Tranh lại có

thể

nhập

sĩ đã

xem

như vẹn toàn đôi bên.

Y cẩn

thận

nghĩ, trưng cầu ý kiến Lục Tranh:

“Ngự

sử em

không có

hứng

thú,

Hàn Lâm Viện hiện thực không thể làm, trong Lục bộ, Hộ

bộ quản lý

thuế

ruộng quốc gia, em

tất nhiên

là không thể dính vào, Bộ

binh

đã là thiên hạ

của

anh,

em đi

cũng

vô dụng,

Lại bộ có

Giang

Triệt, em

tránh không kịp, Hình bộ

và các nơi khác có

dây dưa quá lớn, đối

với

thanh

danh

phủ

Trấn

quốc

công

không

tốt,

Lễ bộ…bỏ đi,

Công

bộ như thế nào?”

Lục Tranh

ôm y

ngồi

xuống

đình

nghỉ

mát

ở trong viện tử: “Em

phân

tích

có lý, chỉ là

Công

bộ…

là nha môn nơi

nước

trong, không chỉ có

nhân

mạch

hạn

chế,

hơn nữa cũng không thể nhàn rỗi.”

Tả Thiệu Khanh

dựa vào hắn, nắm mười ngón tay

của

hắn vuốt vuốt:

“Em hiểu,

chỉ có điều vừa

rồi

em nghe anh nói

đến

việc

của Công bộ, em

mới

lâm thời có cách nghĩ này, giữa việc bị

hoàng

thượng đem làm

thành quân cờ

gia nhập chiến

cuộc,

không bằng tìm

một

nơi có thể

làm

chút

chuyện giúp anh.”

“Em ngược lại là nhìn

thấu đáo.”

Lục Tranh lông mày nhíu lại,

biết Tả Thiệu Khanh làthấy rõ

tâm

tư Chiến Viên Phong,

trong chốc lát không

biết là nên vui

hay nên lo âu.

Tả Thiệu Khanh

của hắn quá thông minh, tuổi còn nhỏ không chỉ thi

đậu

Tam nguyên, nhìn và

đối đãi với người cũng rất thành thục, thật không

biết

là y

như thế nào lớn

lên.

Nhớ tới câu nói

kia:

Quá

thông

minh

nhất

định

bị thương, tình quá

sâu

thì không

được

lâu,

Lục Tranh

nắm chặt cánh tay, gác cằm lên

đỉnh

đầu

của người

trong

ngực, ánh

mắt

cũng

dần dần trở nên

kiên

định.

“Được.

Vậy đi Công

bộ.”

Tả Thiệu Khanh

cắn ngón tay Lục Tranh cười nói: “Lục công gia lời

thề

son sắt như vậy, là

dám khẳng

định

hoàng

thượng sẽ

đồng

ý sao?”

“Hắn không



lý do

cự

tuyệt.”

Lục Tranh khẳng định và kiên định

nói.

Tả Thiệu Khanh

cười

cười,

sau

đó lôi kéo

Lục

Tranh

hỏi:

“Vậy

anh

biết

Khúc

huynh

bị phân đi chỗ

nào

không?”

Ánh

mắt Lục Tranh

lóe

lên: “Em

hỏi

cái

này

làm gì?

Chẳng

lẽ

còn

muốn

cùng Khúchuynh

của em kết bạn

làm quan?”

Tả Thiệu Khanh

nghẹn

cười, gật

đầu

trả lời: “Nếu có thể

cùng

một

chỗ với Khúc huynh dĩ nhiên là

tốt

nhất.” Không đợi Lục

Tranh nổi

bão,

y nói tiếp: “Buổi chiều

nương

đã đồng ý

thay

em bắt cầu làm

đường, sợ

là không

lâu nữa em

sẽ phải đổi giọng gọi tỷ

phu.”

Lông

mày hơi nhíu của Lục

Tranh trở

lại

bình

thường, giọng điệu hờ hững nói: “Vậy thật đáng tiếc, tỷ

phu

tương

lai

này của em

được

hoàng thượng xem trọng,

bị chỉ điểm vị

trí đồng tri quận Xương Bình,

Tả Thiệu Khanh

kinh

ngạc

“A” một tiếng,

y vốn

cho

rằng

Khúc

Trường Thanh được phái ra

ngoài sẽ

bị chỉ điểm đến

địa

phương nhỏ

bé,

có lẽ

là tiểu huyện

lệnh,

không nghĩ tới

là đồng phủ quận Xương Bình,

chức

quan

lục phẩm quả thật không tệ.

“Vậy em

nên

hối Nhị

thúc

nhanh

lên

một

chút,

thanh

niên

tài

tuấn

như

thế sợ



córất

nhiều gia đình ở kinh đô

nhớ

nhung.”

Lục Tranh

cũng

mặc kệ Khúc Trường Thanh

được

gia đình nhà ai

nhớ

nhung, chỉ

cần

không

bị nhà hắn nhớ

nhung thì

được

rồi.

Tả Thiệu Khanh

không

biết

suy

nghĩ

trong

lòng

của

hắn,

đem việc hôm nay sắp

xếp

hạ nhân nói cho

Lục

Tranh

nghe, lúc

nói

đến để cho

La Tiểu Lục quản lý

Khanh Lộ

Uyển,

còn

rất không

phúc

hậu cười:

“Tiểu

Lục

Tử ngốc tử

kia,

còn

thật

sự cho rằng phân công việc tốt

cho

nó.”

“Những việc

này em

làm

chủ

là được,

nếu



ai

chướng

mắt

trực

tiếp đuổi đi.”

Lục Tranh

hiển

nhiên bắt được

trọng điểm

trong

lời

nói

của Tả Thiệu Khanh.

Tả Thiệu Khanh

mắt trợn trắng:

“Cái

này

không

được, tuy

em không

sợ truyền

ra thanh danh ghen tị, nhưng mấy người này nhìn cũng đẹp mắt, vô

duyên

vô cớ đuổi người sợ

là khó lòng phục chúng.”

Lục Tranh

có cũng được mà

không có

cũng

không

sao,

chỉ

trả lời một câu: “Em

xem

rồi xử lý.”

Đêm khuya,

trong

chủ phòng Khanh Lộ Uyển

một

mảnh kiều diễm,

rèm giường đỏthẫm

còn

chưa

hạ xuống

hết bị gió đêm

thổi

nhẹ

nhàng phất phơ,

trên giường



haithân

thể

trần

trụi quấn

lấy

nhau,

thanh âm

rên

rỉ

thật

lâu khiến

cho

người

mặt đỏtới

mang

tai.

Mà La

Tiểu

Lục

nằm trrong

sương phòng cách chủ phòng không xa, vô

lực

nằm ở

trên

giường, đầu vai lộ

ra nên ngoài che kín

dấu

vết hoan ái, chỉ thấy nó

khóe

mắt rưng rưng nước mắt, đang nhỏ giọng mắng cái gì

đó.

Cửa bị đẩy

ra,

La Tiểu Lục kinh sợ

nhảy dựng

lên,

lại dẫn đến

một

trận đau đớnmãnh

liệt khó

nhịn ở dưới eo.

“Ôi…ngươi…ngươi đừng

tới đây…”

La Tiểu Lục

một

tay vịn eo,

một

tay phẫn

nộ

chỉ vào

nam

nhân vào

cửa.

Ẩn Nhất bưng

chậu

nước

từng bước

tới gần,

bỏ qua ánh

mắt

như

muốn ăn

thịtngười

của La Tiểu Lục,

vắt khăn

tiến đến gần.

“Ẩn Nhất ngươi là

tên khốn kiếp….a…đau chết…ngươi cút ra ngoài nhanh.”

Ẩn Nhất động

tác không

hề

nhẹ

nhàng

thay La Tiểu Lục

rửa sạch vết bẩn

trên

người,đợi La Tiểu Lục gào khàn giọng

mới

hờ

hững

nói: “Này

hình

như

là phòng

của

ta.”

“Ngươi…”

La Tiểu Lục

mặt đỏ

tới

mang

tai,

trừng

mắt đầu

nó bốc

lên khói xanh: “Nếu không phải

ngươi…nếu không phải

ngươi

lừa

ta đi vào,

ngươi

cho

rằng

tamuốn đến

căn phòng

rách

nát

này sao?”

Ẩn Nhất

ném khăn

trong

tay,

nhét La Tiểu Lục

nhét vào

trong

chăn,

người

cũng

chui vào

theo,

sau đó

một

chưởng phủi

tắt ánh

nến,

ôm

người

nói: “Được

rồi,

đến đều đã đến,

ngủ đi…chẳng

lẽ

ngươi

còn không

mệt?

Vậy

lại đến

một

lần

nữa?”

“Cút.”

La Tiểu Lục dùng

hết sức cũng không đẩy người ra được,

sợ

hắn

ta

thật sự lại động

tay động chân,

vội vàng đem chăn

bao chặt,

mang

theo

thanh âm khóc nức nở lên án: “Ta ngày mai nhất định phải nói cho Tam gia,

ngươi khốn nạn mặt người dạthú.”

Nó chẳng qua chỉ là

thiếu

nam

nhân

này một điều kiện mà

thôi, tên

khốn

nạn

vậy mà còn

dám

nói ra….điều

kiện

vô sỉ

như

vậy,

không

đáp

ứng liền cường

bạo,

thật

sự là

cầm

thú.

Nếu không

phải

nó đánh không lại tên khốn này

tuyệt đối

một

chưởng đánh chết hắn

ta,

miễn

cho hắn ta

gây

tai vạ cho

một

thanh

niên

tốt

đẹp như mình.

La Tiểu Lục quyết định ngày mai nhất định phải đi

tố cáo việc ác

của hắn ta, để

cho Tam gia nhận diện rõ

bộ mặt thật của

hắn

ta, cộng thêm đòi lại công bằng cho

mình.

Nó cũng không muốn Ẩn Nhất đền

mình

một

mạng,

hoặc

là nằm xuống để nó

nó làm một

lần,

ăn miếng

trả miếng,

hoặc

là dùng vàng bạc trả lại.

Kỹ nữ

hoặc

tiểu

quan

cùng

người trải qua

một

đêm còn có

chi

phí một đêm, dựa vào

cái

gì nó

bị tên khốn này làm

không công?

Càng

nghĩ

càng

tủi

thân,

La Tiểu Lục

cứ

như vậy



màng

ngủ

mất…