Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 115

“Hoàng

thượng,

vậy

theo ý của ngài,

Ngũ công chúa kia…?” Ngài rốt cuộc là giúp

hay không giúp?

Nếu giúp phải thừa lúc còn sớm

mà hành động,

nếu không

giúp

thực

sự xảy ra

chuyện gì,

Ngũ

công

chúa

đời này đoán chừng là rất

khó

gả ra

ngoài.

Ai dám

lấy

một

nữ

nhân động

một

chút

lại

muốn

mạng

người?

Chiến Viên Phong không

tiếp

lời gã,

ngược

lại không đếm xỉa

tới

nói: “Mắt

thấy sứ giả Bắc Địch sắp vào kinh,

Ngũ

muội

nếu

như đắc

tội Lục Tranh quá

mức,

lỡ

như bịhắn

ném đến Bắc Địch

thông gia,

trẫm

cũng không

thể

cự

tuyệt.”

Giang Triệt không

nghĩ

tới Chiến Viên Phong đánh

chính



chủ ý

này,



nhiên

làmuốn gả Ngũ

công

chúa đến

man di địa phương xa

như vậy: “Ngũ

công

chúa

tâmtính kiên định,

lòng

có dân

chúng,

tin

tưởng

nhất định

nguyện ý vì Đại Ương

làm

racống

hiến.”

Chiến Viên Phong

thỏa

mãn

liếc

nhìn Giang Triệt,

hướng bên

ngoài

cửa



mộttiếng,

đối với

thái giám dặn dò: “Đi gọi Ngũ

công

chúa

tới,

trẫm



chuyện quantrọng

tìm

nàng,

cũng



lúc

nên

cho

nàng

học

một

chút quy

củ.”

Thấy

Giang

Triệt vẫn

còn

đứng

ở chỗ

cũ,

Chiến

Viên

Phong hạ

lệnh

trục

khách: “Còn ở chỗ này làm

gì?

Lại bộ rất

rảnh

rỗi

sao?”

“Vi

thần

cáo

lui.” Giang Triệt vội vàng

hành

lễ

cáo

lui,

sau đó

một đường

cưỡi khoáimã về

nhà,

đúng

lúc ở

cửa

ra vào gặp

thị vệ

hồi phủ: “Biệt viện vùng

ngoại ô pháingười đi

chưa?”

Bọn

thị vệ vội vàng

nhảy xuống

ngựa,

sau khi

hành

lễ

thị vệ đầu

lĩnh kia

mới

trả

lời: “Vâng,

thuộc

hạ

chia

một

nửa

người

thủ ở

chỗ đó.”

Giang Triệt

ném

ngựa

cho

tiểu

tư ở

ngoài

cửa,

mang

người đi vào Giang phủ,

vừa đi vừa dặn dò: “Ngũ

công

chúa

tổng

cộng

có ba biệt viện,

bên

ngoài

thành

cũng

chỉ

cómột

chỗ kia,

dựa

theo

tính

cách

của

nàng,

nhất định

là đem

người đến

chỗ đó.”

“Gia,

chúng

ta

tại sao không

trực

tiếp đi chỗ đó đòi người?”

Bước

chân Giang Triệt dừng

lại,

quay đầu

lại

nghiêng qua

liếc

thị vệ kia: “Nói

nhưthế

nào

cũng



công

chúa

một quốc gia,

gia

cũng không

muốn vì

cứu

một

nữ

nhânmà

chọc

tới phiền

toái.”

Nếu để cho

Chiến Vân

Tương biết là

gã đi

cứu

người, chỉ

sợ cuộc sống sau này liền khó

được

an bình.

Tả Thục Tuệ sau

khi

tỉnh

lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, cả

người không thể động đậy, nàng cố

gắng

mở to

mắt,

chỉ

có thể nhìn thấy một

chút

ánh

sáng.

“Ô ô…” Bên người vang lên vài

thanh âm kìm nén,

Tả Thục Tuệ lại càng

hoảng sợ,giãy dụa muốn cởi

bỏ dây

trói

trên chân

tay,

nàng nghe ra

thanh âm kia là của

biểu muội nàng,

vội vàng dùng chân đá cái sọt

bên người.

Nếu như nàng không đoán sai, chính

mình

giờ phút này hẳn là

ở trên xe

ngựa,

hơn

nữa bị người chứa ở

trong

một

khoanh tròn nhỏ

hẹp,

chỉ

là nàng chỉ có

thể nghe thấy thanh

âm của một

mình

biểu

muội, nha

hoàn

khác

lại

không

biết

có ở

trên

xe hay không.

Hôm nay nàng chẳng qua là

muốn

đi chùa cầu phúc cho huynh trưởng,

không nghĩ tới

vừa

ra khỏi cửa Trình phủ không bao lâu

xe ngựa đã bị

người

chặn

đứng, tiểu tư

đánh

xe bị

ném

xuống, sau

đó xe ngựa chạy vào

trong một

đường ngõ

nhỏ.

Kế tiếp, nàng chỉ nhớ rõ

nhìn

thấy

một nam nhân sắc mặt

dữ tợn xông vào, ngay tại lúc

các

nàng

ở trên xe

ngựa

hét lên, không biết

đối phương

hướng các

nàng

phun

ra cái gì, sau

đó liền không

có tri giác.

Xong

rồi xong rồi, Tả Thục Tuệ

vừa

bắt buộc chính

mình

bình

tĩnh

lại,

vừa sợ hãi

nghĩ: Không biết mình sẽ

bị mang đi nơi

nào.

Nàng

biết

đây tất cả

nhất

định

đều

là nữ

nhân

độc

ác kia sắp

xếp,

ngoại trừ

nàng

ta ai còn

sẽ lớn gan như

vậy,

dưới

ban

ngày

ban mặt cướp người đi.

Sớm biết sẽ như

thế

này,

nàng

nhất

định

sẽ ngoan ngoãn

ở trong Trình phủ, một bước cũng không ra khỏi cửa.

Đáng

tiếc

trên đời không



thuốc

hối

hận,

Tả Thục Tuệ

ngoại

trừ

cầu xin

thiênthượng phù

hộ

các

nàng đều không

có việc gì

cũng không

thể

làm gì.

Xe ngựa rất nhanh liền ngừng lại, Tả Thục Tuệ

chỉ

cảm thấy có người di

chuyển chỗ khoanh tròn của mình, còn nghe thấy bên tai

có thanh

âm nữ

tử:

“Nhẹ

một chút nhẹ một chút, bên trong là

trái

cây

rau quả thượng

hạng,

quý

lắm,

đừng

để dập nát

hư mất, ha ha...”

Bị

người

mang đi

một

lát,

Tả Thục Tuệ bị

người đặt xuống,

sau đó

liền



người xốclên đồ vật bên

trên,

ánh sáng

chói

mắt

lập

tức

tràn vào.

“Hai vị

tiểu

thư xem như không

tệ,



bị

thương không?” Trước đem các nàng nhốt vào kho củi,

công chúa nói

trước để đói

hai ngày sau đó lại nói

tiếp.”

“Các ngươi…Ngũ công chúa muốn làm gì?

Có còn vương pháp

hay không

hả?”

“Ơ,

vương pháp?

Tả

tiểu

thư

thật biết

nói

chuyện,

Ngũ

công

chúa

chúng

ta

cũng không

hiểu

những

thứ

này.” Nói xong

liền đẩy

người vào kho

củi,

thuận

tiện khóa

lạicửa.

Tả Thục Tuệ dùng sức

vỗ cửa, lớn tiếng hô vài

câu,

đáng

tiếc

bên

ngoài

căn

bản không

có người phản ứng nàng.

“Biểu

tỷ…chúng

ta không phải sắp chết rồi chứ?…ô ô…” Đại

tiểu

thư Trình gia sợ

hãi khóc

thành

tiếng.

Tả Thục Tuệ trượt ngồi dưới đất, một tay

vẫn

còn vỗ cửa, sắc

mặt

trắng

bệch, hiển nhiên cũng bị

dọa

đến không

nhẹ.

Nàng

nhớ tới trước đây từng nghe lời đồn

đãi,

nhớ

tới hình ảnh tận mắt

nhìn

thấy

Ngũ

công

chúa

đánh

chết

người, lập

tức

toàn

thân

đều lạnh buốt.

Nàng

cố gắng bình tĩnh, an ủi:

“Biểu muội đừng sợ,

người trong nhà nhất định sẽ

tới cứu chúng ta.”

Nào biết đại tiểu thư Trình gia không chỉ không cảm kích, còn nhào đầu

về phía Tả Thục Tuệ

vừa

véo vừa cắn: “Đều là

ngươi làm

hại,

ngươi yêu

tinh

hại

người

này.…Sớm biết như

vậy

nhà chúng

ta nhất định sẽ

không thu

lưu

các ngươi.”

Tình

cảm bồi dưỡng nhiều

ngày

của hai tỷ

muội

liền

bị lúc bắt cóc

này

phá hư sạch sẽ.

Tả Thục Tuệ nắm

chặt

hai

nắm tay, cố nhịn không đánh trả, thậm chí tủi

thân

nói:

“Biểu muội, là

ta làm liên lụy đến

ngươi, muốn đánh muốn mắng tùy ngươi, nhưng

ngươi

cũng

nghe

thấy

lời

nữ nhân kia vừa

nói

rồi,

Ngũ công chúa trước

muốn

bỏ đói chúng ta

hai

ngày,

ngươi vẫn

là tiết kiệm chút sức lực.”

Đại

tiểu

thư Trình gia

cả

người

liền giống

như bóng da đã

hết

hơi,



liệt

ngã xuống ở

một bên,

gào

thét khóc

lớn.

Hai người

đều là tiểu thư

khuê

các

cửa lớn không ra cổng trong không bước,

lúc nào đυ.ng phải loại chuyện

này,

trong

lúc

nhất

thời

đều là tinh thần bất

an.

Giang Triệt đợi

nhận được

tin

tức Ngũ

công

chúa

tiến

cung

mới sai

người

thông

tricho Tả phủ,

hơn

nữa

lại để

cho

người

mang bọn

họ

tìm đến biệt viện

của Ngũ

côngchúa,

chuyện sau đó gã

liền

mặc kệ không quản.

Trước

tịch

dương, Tả

gia

lại để cho

người mang đến

một

phần

hậu lễ, thuận tiện truyền

đạt

lời cảm ơn

của

người

Tả gia, nói ngày khác nhất định đến nhà

nói

lời cảm tạ.

Giang Triệt

liếc qua danh

mục quà

tặng

thật dài kia,

cười

như không

cười

nói: “Bổn quan

muốn

cũng không phải

những

thứ

này,

trở về

nói

cho đại gia

các

ngươi biết,chuyện đáp ứng bổn quan

cũng đừng quên.”

Đợi

người

rời đi,

Giang Triệt ở

thư phòng

ngồi

trong

chốc

lát,

sau đó

thay đổi quần áo đi

ra khỏi

thư phòng,

bảo

người

chuẩn bị kiệu.

Thành

Tây

nơi ong bướm nổi danh nhất kinh đô,

bởi

vì là

ở dưới chân thiên tử, mỗi nhà

đều

buôn

bán đứng đắn ở

mặt tiền,

bên trong

mới mới che giấu giao dịch dơ

bẩn xấu xa.

Giang Triệt

hạ kiệu

trước “quán Như Ý”,

hai

tiểu

nhị bộ dáng

thiếu

niên đứng ở

cửara vào

chạy

ra đón: “Giang đại

nhân

rất

lâu không

tới,

lại đến

tìm Sênh

công

tử sao?”

Giang Triệt ở

trên

mặt bọn

họ

nhéo

một

cái,

cười đi vào: “Tìm

cho bổn quan

một gian phòng

thanh

tịnh

một

chút,

trong

chốc

lát

có khách quý

muốn

tới,

các

ngươinên

hầu

hạ

người

thật

tốt.”

Hai thiếu

niên

kia cũng không

để ở

trong

lòng, nghênh đón người tiến vào gian phòng thượng

hạng

hẻo

lánh

nhất

ở lầu

hai

liền

lui ra ngoài, chỉ là, lúc

hai

người

vừa

trở về cửa

lớn,

chỉ

thấy

ba con tuấn mã

ngừng

lại

ở cửa

ra vào.”

Hai người

ngơ ngác nhìn nam nhân không khác gì thiên thần từ

trên

lưng

ngựa

nhảy

xuống, đi thẳng vào

quán

Như

Ý, kinh ngạc miệng đều không khép lại.

“Ta…ta không



hoa

mắt

chứ?”

“Ta

cũng

cảm

thấy

ta

hoa

mắt

rồi…”

Hai người

ngu ngơ chỉ chốc lát, sau

đó vội vã

chạy

vào,

cẩn

thận

từng

li từng tí

hỏi:

“Gia…ngài…ngài

tìm vị nào?”

Lục Tranh

dừng

bước

chân,

lông

mày

cau lại, không

vui nói: “Giang

Triệt.”

“Tiểu…tiểu

nhân dẫn đường

cho

ngài.” Hai

người vội vàng dẫn Lục Tranh

lên

lầu

hai,chống đỡ

một

thân khí

thế

của Lục Tranh kiên

trì đưa

người đến

ngoài

cửa phòng kia

của Giang Triệt.

Đợi

người vào

cửa,

hai

người

còn không

nỡ đi,

dựa vào

cửa

ra vào giả

làm gã sai vặt,thỉnh

thoảng vảnh

tai

muốn

nghe

lén.

Chốc

lát,

thiếu

niên

mặc

cẩm bào

màu đỏ,

khuôn

mặt kiều

mỵ đã đi

tới,

thấy

hai giahỏa

chướng

mắt đứng ở đấy

mỉa

mai

nói: “Ơ,

lại



hai

người

các

ngươi,

như

thếnào?

Còn

muốn

leo

lên giường Giang đại

nhân?

Cũng không

nhìn

một

chút khuônmặt kia

của

các

ngươi.”

“Hư…” Hai người kia đồng loạt dựng

thẳng ngón

trỏ,

sau đó chỉ

bên

trong,



hốc mồm vô

thanh nói

hai chữ.

Đáng

tiếc bọn

họ biểu đạt quá

mức khó

hiểu,

thiếu

niên yêu

mị kia

cũng khônghiểu,

ngược

lại

cho

rằng

hai

người

này đối với Giang Triệt

có ý đồ,

đẩy

hai

người

ra,thò

tay

liền đầy

cửa.

Nhưng

vô luận dùng sức như thế

nào,

cánh

cửa

kia vẫn như cũ

đóng

chặt,

thiếu niên yêu

mị trong

cơn giận dữ, đề

cao

âm lượng chất vấn: “Ai ở

bên trong?”

Yêu tinh nào lại đoạt người của hắn

ta?

Hắn ta tủi

thân

gõ cửa: “Giang

đại

nhân,

ngài

đã tới như thế

nào

không

tìm

ta? Hồ ly

bên trong

có thể so

với ta tốt

hơn

sao?”

Hắn ta Sênh công tử

thế nhưng

là đầu bảng của

quán

Như

Ý này, Giang Triệt lần nào đến

không phải đều

chọn

hắn

ta hay sao? Lần

này

lại bị người nhanh chân đến trước.

Một chiếc

đũa bắn thủng cửa sổ

giấy

từ tai của thiếu niên yêu mị

lướt

qua,

mang

theo

một đường

tơ máu, chỉ nghe một

giọng nam

trầm

thấp

từ bên trong:

“Cút.”