Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 104

Liên

tiếp

mấy

ngày ôn bài vào ban

ngày,

buổi

tối

luyện võ,

Tả Thiệu Khanh

mỗi

ngày bận

rộn

như

con quay,

nhưng

hiệu quả

cũng





ràng,

không

chỉ



lượng

cơm

tăngnhiều,

thể

trạng

cường

tráng,



ngay

cả

lúc ôn bài

cũng

cảm

thấy

tư duy



ràng không ít.

Ẩn Nhất không biết

từ

chỗ

nào

làm

ra

một bộ

tâm pháp,

bổ khí dưỡng

thần,

mỗingày

rời giường

ngồi

thiền

một

nén

nhang,

cả

ngày đều

tinh

thần sáng

láng.

Càng đáng

mừng

hơn

chính

là,

khinh

công

của y

trải qua

mấy

ngày

rèn

luyện

mệtchết

mệt sống

cũng

tiến bộ

rất xa,

đã



thể

trở về

trước giờ dần,

hơn

nữa



hy vọngtiếp

tục

tiến bộ.

Mà nỗi băn

khoăn khiến y

xoắn

xuýt

suốt cả hai ngày rốt

cục

tại ngày thứ ba

cũng

liền

có đáp án, lúc

ấy y

đang

ngủ

mơ màng, cảm thấy trong chăn nhiều

thêm

một thân thể ấm

áp,

theo

thói

quen

liền

sáp đến.

Vốn cái này cũng không có

gì,

với mức độ

mệt

mỏi của y

lúc ấy căn

bản

vẫn chưa tỉnh lại, cho đến khi

môi

bị chặn, trong

miệng

nhiều hơn một

đầu lưỡi không

thuộc

về mình,

y mới

bừng

tỉnh, còn

thiếu chút nữa

cắn

đứt đầu lưỡi đối phương.

Theo

bản năng đẩy người ra, chờ y híp mắt nhìn thấy gương mặt người xâm nhập, kinh ngạc nói không ra

lời.

Y như

thế

nào cũng không

nghĩ

ra, Lục công gia nhìn giống như quang minh lỗi lạc

vậy

mà sẽ

làm

ra chuyện

nửa đêm tập kích, bị

y đẩy ra

còn làm ra

bộ dáng rất bất mãn.

Lại

nghĩ đến

cái ôm ấm áp quen

thuộc

trong

mộng

cảnh

trước đây,

Tả Thiệu Khanhlàm sao không biết

ngày đó

là Lục Tranh ôm y

từ

thùng

tắm

ra?

Vài ngày không

gặp,

hai người

nhiệt

tình

như

lửa,

chỉ liếc nhau một cái liền một

lần

nữa ôm hôn

môi,

tùy

ý quay cuồng một phen sau

đó mới thỏa mãn dừng lại.

Đối với

hành vi

mỗi

lần đều



thể giữ vững đạo phòng

tuyến

cuối

cùng

của Lục Tranh,

Tả Thiệu Khanh



chút

nghi

hoặc,

thậm

chí

hoài

nghi

hắn phải

hay không

là đối với

chuyện phòng

the

của

hai

nam

nhân



tâm



mâu

thuẫn.

Nhưng

y cũng không thể vội vàng cầu

Lục

Tranh

sinh

hoạt

vợ chồng,

hơn

nữa với thể lực

gần

đây của y

cũng

ứng phó không nổi loại chuyện

này,

liền

đè xuống nghi hoặc trong

lòng.

Trong

đêm

hôm nay, Tả Thiệu Khanh vừa trở về

phòng

liền

thấy

La Tiểu Lục luôn luôn ngủ sớm

đang

ngoan ngoãn đứng ở

trước

cửa

chờ y, cười đến

đặc

biệt

niềm

nở.

“Gia,

ngài về

rồi,



tài đợi

ngài

hơn

nửa đêm.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

miệng

giật

giật, y cố nén

dục

vọng

phản

bác,

nhẹ nhàng

“ừ” một tiếng.

“Nô

tài đã

chuẩn bị xong

nước ấm

cho

ngài,

ngài

nhanh

chóng đi vào

tắm

rửa.”

Tả Thiệu Khanh

lại kinh ngạc một chút, bình thường

La Tiểu Lục cứ

phải

đợi

đến lúc bọn họ

trở về, bị

Ẩn Nhất từ trong chăn lôi ra

mới đi nấu

nước, từ

lúc y

trở

về càng ngày càng sớm, việc nấu nước này

vẫn

là do

La Tiểu Lục tự

mình

làm.

Người

trong phủ

cũng

thấy

nhưng không thể trách, bởi vì

mọi

người

đều

biết

Tam gia có

thói

quen

trước khi

ngủ

sẽ tắm rửa, mà

Tam gia vì

cái

gì luôn ngủ trễ

như

vậy?

Đọc sách,

không

thấy

ngày

thi

hội càng ngày càng gần sao?

Thậm

chí có hạ

nhân

cười

nhạo:

“Nhìn đại

gia,

ngày

thường nên thế

nào

thì thế đó, sớm

ngủ

sớm dậy, nhất định là nắm

chắc

thắng lợi

mới

sẽ như thế, mà

Tam gia, ha ha...”

Loại

lời đồn đãi

này vẫn

luôn

có,

dù sao

toàn bộ Tả gia

ngoại

trừ Tả Uẩn Văn đối với Tả Thiệu Khanh ôm

một

tia

hy vọng,

người khác đều không

cho

rằng

một

thiếu giathứ

tử

mới

mười bốn

tuổi



thể

một

lần

liền đậu

cao

trung.

Vừa đi vào

phòng, của phòng đã

bị La Tiểu Lục

từ bên ngoài đóng lại, Tả Thiệu Khanh tâm tư

khẽ

động,

lướt

qua

gian

ngoài

bước

nhanh vào

gian

trong, quả nhiên nhìn thấy một người nằm trên giường.

Màn giường

mỏng

bị vén lên, Lục Tranh tựa ở đầu giường

hướng

y vẫy tay, đợi

người đến

mới

chỉ vào lư

hương ở trên bàn nói: “Rất tốt, so

với

đêm qua sớm hơn

một

khắc.”

“Cái này ngài cũng

biết?” Nhất định là Ẩn Nhất ở

bên

tai

báo cáo,

nếu không đêm qua Lục Tranh không

tới như

thế nào sẽ

biết?

Lục Tranh

nhíu

mày,

không

trả

lời,

Tả phủ nhỏ

bé này bên trong và

bên

ngoài

được

hắn

bố trí mười người, cũng không

phải

chỉ có một

mình

Ẩn Nhất như Tả

Thiệu Khanh nghĩ mà

thôi.

Đợi Tả Thiệu Khanh

ngâm

nước

tắm

rửa,

mặc

trung y đơn bạc

chui vào

trong

chăn,thoải

mái

rên

rỉ

một

tiếng: “Làm phiền Lục gia

làm ấm

chăn

cho

tiểu

nhân,

thật



cólỗi quá.”

Cánh

tay dài

của Lục Tranh

chụp

tới,

kéo

người vào

ngực,

nắm

cánh

tay

của y

hỏi: “Vậy em

nên

làm

thế

nào báo đáp

ta?”

Tả Thiệu Khanh

con ngươi

xinh

đẹp lóe lên dáng tươi cười sáng chói: “Lấy thân báo đáp

như

thế nào?”

Lục Tranh

chế trụ cổ

tay

y, lòng bàn tay

cùng

lòng

bàn

tay kề nhau, đưa một

luồng nội

lực

vào trong cơ thể Tả

Thiệu

Khanh.

Tả Thiệu Khanh

chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm

áp từ

lòng

bàn

tay di chuyển khắp toàn thân,

luyện

võ đau nhức cũng dần dần

giảm

bớt,

cả người

ấm áp.

Từ ngày đầu tiên tỉnh lại

chân

đau

đến mức thiếu chút nữa đi

đường không nổi, trong đêm Lục Tranh đều sẽ

tới thay y

vận

công

khơi

thông

gân

mạch,

có khi y

tỉnh

dậy,

có khi y ngủ bất tỉnh nhân sự,

chỉ

có thể từ

tình

huống

thân

thể

ngày

hôm sau tỉnh lại phán đoán Lục

Tranh là

có đến hay

không.

Chờ y

thoải

mái sắp

ngủ

mất,

Lục Tranh buông

tay y

ra,

dùng sức ở

trên

mặt y bấmmột

cái,

bị đau Tả Thiệu Khanh

ngay

lập

tức

thần

trí

tỉnh

táo.

Tả Thiệu Khanh

duỗi

lưng

một cái, toàn thân gân cốt phát ra

thanh

âm BA~BA~

khoan khoái, y

tựa

ở trên người Lục Tranh hỏi: “Thời gian không

sớm,

ngài

đêm nay ở

lại bao lâu?”

Lục Tranh

cúi đầu xuống,

nhẹ nhàng

mổ môi y,

miêu

tả bờ

môi

xinh

đẹp mềm mại của

y, giống

như là nhấm nháp cao

lương mị

vị: “Trước

hừng

đông.”

Tả Thiệu Khanh

gật đầu, có chút không nỡ

nhắm

mắt

lại,

y biết Lục

Tranh gần

đây

vội vàng nhiều

việc,

hình

như

từ trong miệng

thám

tử Bắc Địch đào

ra tin tức quan trọng gì

đó,

còn có thủ

phạm

âm thầm tập kích y

và Lão phu

nhân, nên

cũng

có manh mối rồi.

Chỉ



những việc

này Tả Thiệu Khanh đều không

hỏi,

y biết

mình bây giờ

còn khôngthể giúp được việc gì,

bây giờ

nhiệm vụ quan

trọng

nhất



chuẩn bị sắp đến

thi

hội.

Lục Tranh

lướt

qua thì dừng lại, cũng không xâm nhập, ôm Tả

Thiệu

Khanh nói: “Ba

ngày

sau

chính

là thi hội, với thể

chất

hôm

nay của em, ít

nhất

sẽ không nửa đường té xỉu

ở trường

thi,

trong

đêm

hôm nay liền trước dừng.”

Thi hội và

thi

hương

giống nhau, giống nhau là thi

liên

tiếp

chín

ngày, chỉ

là độ ấm

của kinh thành

so với quận Xương Bình thì thấp hơn

rất

nhiều, dù

cho trường

thi

chẳng

phân

biệt

ngày

đêm

mà đốt lò

than,

nhưng vẫn

có không

ít học sinh trụ

không nổi.

Tả Thiệu Khanh

trước

đây

cũng

rất lo lắng bản

thân chịu

không nổi

loại

rét

lạnh

này,

nhưng

sau

khi trải qua những ngày rèn luyện cùng với sự

điều

trị

tỉ mỉ

của

Lục Tranh,

năng

lực

chống

lạnh

của

y đã

tăng

lên.

“Đồ nên chuẩn

bị ngày mai phủ Trấn quốc công sẽ đưa

tới,

nhớ rõ đều mang

theo.”

Tả Thiệu Khanh

hoàn

hồn,

cười

hỏi:

“Ngài

là dùng danh nghĩa

gì để

đưa

đến?”

“Loại

chuyện

nhỏ

này quản gia

tự

nhiên sẽ

nghĩ

tốt.”

Đợi

hôm sau,

Tả Thiệu Khanh vừa

rời giường

chỉ

thấy quản gia dẫn

theo

một gã sai vặt đi

tới,

đem

trọn bộ văn phòng

tứ bảo(bút,

mực,

giấy,

nghiên)

cùng với

mộtrương đồ dùng quần áo

thức ăn đặt xuống.

“Bẩm Tam gia,

những vật này là phủ Trấn quốc công đưa

tới,

nói là lễ vật Lão phu nhân đưa

tới

tẩm

bổ cho

hai vị

thiếu gia.” Quản gia nói đâu ra đấy,

trong lòng nghĩ: Ngay cả Tam gia cũng có

thể

thơm lây,

phủ Trấn quốc công này quả nhiên lo lắng chu đáo.

Người

sai

vặt cùng vào kia không kiêu ngạo không siểm nịnh cười nói: “Lão phu nhân để

cho

tiểu

nhân

chuyển lời

chúc

hai vị thiếu gia tên đề

bảng

vàng,

một

lần thi liền đoạt giải nhất. Những

vật này đều là

đồ cần dùng khi

đi thi, ngài có thể

yên

tâm mang đến trường

thi.”

Tả Thiệu Khanh

đương

nhiên là

vô cùng cảm tạ

mà nhận đồ, đồng thời oán

thầm

nói:

Mang

theo

một

rương

lớn

tiến

vào trường

thi,

sợ là sẽ

phải

bị người chê cười?

Chẳng qua vừa

nghĩ

tới



tâm ý

của Lục Tranh,

cho dù bị

chê

cười

cũng

nhất định phải

mang

theo.

Phủ Trấn quốc công bên này vừa

đưa

đồ ra

ngoài, bên kia

không ít

thế gia nhanh chóng

nhận

được

tin tức.

Giang Triệt đem phần

tình báo

này

cẩn

thẩn suy

ngẫm

mấy

lần,

lông

mày

nhíu

chặt,hỏi

tùy

tùng đứng ở bên

cạnh: “Là Lão phu

nhân để

cho

người đưa đi sao?”

“Đúng vậy.”

“Cảm

thấy có chỗ nào không đúng…nhiều năm như vậy ngươi có

từng

thấy Lão phu nhân đối với ai

từng nhiệt

tình như vậy chưa?”

Tùy tùng kia đương nhiên

trả lời: “Không

phải

nói

Lục công gia coi trọng đại tiểu thư

Tả gia sao, hai nhà

sắp

quan

hệ thông gia, hơi thân thiết cũng là bình thường.”

“Không…” Giang Triệt

lắc đầu,

vẻ

mặt

trầm

tư,

nửa

ngày

mới

lẩm bẩm: “Ngươi không biết



toàn bộ sự việc đều

rất quỷ dị sao?

Nếu Lục Tranh

thực

coi

trọng Tả Thục Tuệ,

như

thế

nào

lại

tùy ý để

nàng

ta bị Chiến Vân Tương bắt

nạt?

Nghe

nói đềutrốn đến

nhà Trình Thiếu Khanh,

liền

tính Lục Tranh không

tiện

ra

mặt,

Lão phunhân

cũng

nên



một

chút biểu

hiện

mới đúng?”

Tùy tùng kia không rõ ràng lắm: “Ý

của ngài...?”

Giang Triệt vừa gõ bàn vừa đem

mối

liên

hệ

của Lục Tranh và Tả phủ

cân

nhắc

mộtlần,

bất kể

nhìn sao,



cũng

nhìn không

ra Lục Tranh

thật sự

thích đại

tiểu

thư Tả gia.

Ngược

lại

là…gã bỗng dưng mở

to hai mắt, thúc giục nói: “Đi, đưa phần tình báo

ba ngày trước

tới.

Phần

quân

doanh

ngoại ô kinh thành.”

Chờ gã

lần

nữa đem phần

tình báo kia

nghiên

cứu



ràng,

đột

nhiên vỗ bàn

cười

lớntiếng: “Ha

ha…thì

ra



thế.

Ngươi được Lục Tranh,

hóa

ra

cũng

thích

loại khẩu vịnày,

thiếu

chút

nữa

liền bị

lừa gạt.”

“Đại nhân?” Tùy

tùng kia cũng không phải kẻ ngốc,

từ đôi câu vài lời đã nhìn

thấu một chút chân

thật

trong đó.

Giang Triệt

tự

mình vui vẻ

một khoảng

thời gian dài,

bắt

chéo

chân

nói: “Tuổi gầnhai

mươi

lại

chưa

lập gia đình,

mọi

người

chỉ

nói Lục

công gia vì

nước vì dân

làm

trễnãi

chuyện

lớn

cả đời,

nào biết được

người

ta

căn bản

là không

có ý

cưới vợ.”

Tả gia yên

lặng

mai

danh

ẩn tích bỗng nhiên xuất hiện,

không

chỉ

có thay bọn họ

khai

thông

quan

hệ,

còn ở

trước mặt

người khác làm

bộ quan hệ hai

nhà

tốt đẹp, mọi người chỉ nói Lục

công

gia

coi trọng

đại tiểu thư Tả

gia,

nào

biết

được

toàn

bộ chọn sai bản

nhạc

uyên

ương.

Đáng

thương Ngũ

công

chúa

còn

trì độn

nhìn

chằm

chằm Tả Thục Tuệ,

thật sự

làngao



tranh

nhau

ngư ông đắc

lợi,

rất

hay

một Tả

tam gia.

Rất

hay

một Tả giảinguyên.

Ha

ha…

“Đại nhân,

nếu chúng

ta đem chuyện này

tuyên dương ra ngoài,

chẳng phải là…?” Chẳng phải là

hủy

hết

thanh danh Lục công gia sao?

“Không vội không vội,

bây giờ

nói

ai

tin?

Mọi

người

chỉ biết





người

cố ý

hắt

nước bẩn

lên

người Trấn quốc

công,

cho dù

tin,

một

nam sủng



thôi,

viên quan

cả

triều dưỡng

luyến đồng

nam sủng

còn ít sao?”

Tùy tùng nhớ tới hậu

viên

Giang đại

nhân

có mấy thiếu niên vô cùng xinh đẹp, lập

tức

im lặng.

Giang Triệt sờ

cằm

trầm



thật

lâu,

cuối

cùng

lại

nói: “Nhắc

tới Tả giải

nguyên xácthực



thanh



tuyệt

luân,

cũng



loại

hình bổn quan

thích,

này phải

làm sao

cho phải?”

Da

mặt

tùy

tùng

cứng đờ,

chỉ

làm

như không

nghe

thấy.

“Viết

thϊếp

mời,

thay bổn quan

mời đại

công

tử Tả gia đi

ra gặp

mặt,

sắp đến

thi

hội,bổn quan

thân

là Lại Bộ Thị Lang,

sớm khảo

hạch phẩm

tính

học sinh

một

chút

cũnglà

tất yếu.”