Lục Tranh
nhìn
tay Tả Thiệu Khanh trống
không, có
chút
không
rõ y
đến
đây có dụng ý gì, người này đã
đến
chẳng
lẽ không
thể thuận
tiện
mang
một chút đồ ăn
đến sao?
Tả Thiệu Khanh
hoàn
toàn
không
thể
tiếp
nhận
được
oán niệm của Lục Tranh, cho đến khi
y phát hiện buổi chiều y
mang
đến
sáu cái bánh nướng lớn cùng sáu cái
bánh
bao
lớn giờ chỉ còn
lại
hai cái bánh nướng,
nhịn
không
được
khóe
miệng co
rút.
Y đem
ánh
mắt phóng
tới ở
trên
bụng
Lục
Tranh, thật muốn đi
lên sờ sờ,
nhìn
xem
ở bên
trong bụng phải hay
không là
một cái động không đáy.
“Khục khục,
thật có lỗi,
lâm
thời nảy lên ý định lên núi nhìn xem,
lúc này cửa
hàng đều không
buôn
bán.” Trên
thực
tế,
ngày mười lăm mỗi
tháng của
trấn Vưu Khê đều có chợ đêm,
hôm nay chính là ngày mười lăm.
Lục Tranh
chú ý
tới khóe
miệng
luôn giương
lên
cùng
cặp
mắt sáng
chói
như vì saocủa Tả Thiệu Khanh,
biết
rõ
thiếu
niên
này đại khái
là gặp được
chuyện vui,
cũng sẽ không
chọc
thủng
lời
nói dối vụng về
của y.
Thiếu
niên
này
tuy mỗi lần nhìn thấy hắn
đều
sẽ cười, nhưng loại
vui cười này cũng không đạt tới đáy
mắt,
giống như
một
tấm mặt nạ
đeo
ở trên mặt, nhưng y
bây giờ, nụ cười chân thật hơn
nhiều.
Tả Thiệu Khanh
vỗ tay, đề
nghị
nói:
“Nếu
không vãn
sinh
đi lên núi bắt
một
con thỏ đến ăn
thì như thế nào?” Y
đột nhiên
nổi lên tâm vui
đùa,
cũng
không đợi
Lục
Tranh
gật
đầu liền giống
như một trận gió xoáy chạy ra
khỏi
cửa.
Vừa mới mưa đường trên núi vừa
trơn
vừa
ướt,
sau khi Tả
Thiệu Khanh bị
ngã
ba lần thì
tất
cả hào hứng vừa
rồi
không
còn
sót lại chút nào, mà
lúc
này,
y ngay cả
bóng
dáng
món ăn dân
dã cũng không
nhìn
thấy.
Y cho
rằng, dựa
theo
khinh công hiện tại
của
y, bắt thỏ
rừng
gà rừng thì rất dễ
dàng.
Lục Tranh dựa vào ở
trên giường
trong
mắt
mang
theo
một
chút vui vẻ,
đối với không khí
nói: “Ẩn Nhất,
đi giúp y
một
chút,
đừng để bị phát
hiện.”
“Vâng.”
Tả Thiệu Khanh
có chút nhụt chí, ở
bên phụ cận cánh rừng vòng vo
hai vòng không
có tí
thu
hoạch
nào,
lại
không
muốn
tay
không
quay
về,
y đều
ở trước mắt Lục Tranh khoe khoang
khoác
lác,
không mang theo chút đồ
ăn về
chẳng phải là
bị hắn chê
cười
sao?
Một bước lại một bước nặng nề
hướng
vào
trong
rừng
rậm
lại đi một
trăm
mét,
giọt
nước
ở trên cây thỉnh thoảng
rơi xuống,
Tả Thiệu
Khanh
không chịu nổi
nó quấy nhiễu,
đi vài bước liền run rẩy.
Sau khi đi
được
một
khắc
vẫn không
phát
hiện
tung
tích
động
vật hoang
dã, Tả Thiệu Khanh bực mình đá
một
cước
vào thân cây, nước mưa trên cây rầm
rầm
rơi xuống,
giội Tả Thiệu
Khanh
một
đầu một thân ướt sũng.
Vì vậy, vốn chỉ
là bực mình Tả
tam
gia quả thực sắp điên rồi.
Ẩn Nhất ẩn
núp
trên
tàng
cây buồn
cười
nhìn
thiếu
niên
tính khí
trẻ
con
này,
thực không
thể
tin được
thiếu
niên
này
chính
là ân
nhân
cứu
mạng
chủ
tử
nhà
hắn
ta.
Hắn
ta đem
con
thỏ
lúc
trước
chộp
tới
lặng
lẽ
cởi
trói,
hướng về phía sau
lưng gốccây
của Tả Thiệu Khanh
ném
tới.
“Phanh” một
thanh âm vang lên,
trong đêm
tối đặc
biệt rõ ràng,
Tả Thiệu Khanh quay đầu lại,
vừa nhìn
thấy một con
thỏ đâm vào gốc cây,
sau đó mềm nhũn ngã
trên mặt đất.
Y hai
mắt
tỏa sáng,
điều
này chẳng
lẽ chính là cái
gọi
là ôm
cây
đợi thỏ sao? Vận khí
của
y cũng thật quá
tốt
đi?
Tả Thiệu Khanh
nhặt
con thỏ lên, đặt ở trước
mắt nhìn,
con thỏ không may mắn kia
còn
một chút hơi thở, mềm mại
đạp
bốn cái chân ngắn, y
ngửa
mặt
lên trời cười cười:
“Gia
hỏa không
may,
đi trên đường cũng không
mở to
mắt
ra mà
nhìn?”
Trở lại nhà tranh, Tả Thiệu Khanh giống
như hiến vật quý đem
con
thỏ đến trước mặt Lục Tranh lắc lắc: “Nhìn xem, một con
thỏ
mập mạp rất lớn.”
Lục Tranh không đành
lòng
nhìn
thẳng biểu
tình đắc ý
trên
mặt
của y,
nhàn
nhạtnói: “Đi gϊếŧ đi.”
“À?
Không phải chết rồi sao?
Còn phải gϊếŧ sao?” Tả Thiệu Khanh không
hiểu ra sao.
Lục Tranh khóe
mắt
co
rút,
trầm
thấp
hỏi
lại
một
câu: “Ngươi không phải
muốnnướng
thỏ sao?
Chẳng
lẽ
muốn ăn sống?” Thật sự
là
trong
một
trăm
người
thì
người vô dụng
nhất
chính
là
thư sinh.
Tay cầm con thỏ
của
Tả Thiệu Khanh
buông
xuống, vừa rồi
chỉ
muốn
nướng
thỏ,
lại
quên,
y không biết nướng
thỏ.
Lục Tranh
nhìn
biểu
tình
này của y
thì liền hiểu rõ, để
cho
mọt sách từ nhỏ
đến
lớn chỉ biết đọc sách nướng thịt căn bản
là chuyện
không thể
nào.
“Đem
thỏ lột da,
dọn dẹp nội
tạng sạch sẽ.”
Tả Thiệu Khanh
lên tiếng,
tìm
ra một cây
đao
khắc
duy nhất trong
gian
nhà tranh,
mang
theo
con
thỏ đi ra
ngoài
phòng lột
da.
Gϊếŧ
người đơn giản,
đao
màu
trắng đâm vào
rồi
rút
ra
một đao
máu
là được
rồi,muốn xử
lý
một
con
thỏ,
trình
tự
hiển
nhiên không
có đơn giản
như vậy.
Lục Tranh
ở trong phòng đợi trọn vẹn ba
canh
giờ,
mới nhìn thấy Tả Thiệu Khanh mang theo một con thỏ
hình
dạng
khủng bố
tiến
vào, lập tức tâm tình muốn ăn
cũng
bị mất.
“Sau đó
thì sao?” Tả Thiệu Khanh có chút ngượng ngùng
hỏi.
“Đi đem chậu
than đốt cho lửa lớn,
tìm nhánh cây đem con
thỏ xuyên vào rồi đặt lên nướng,
hiểu không?” Lục Tranh đã đối với
bữa ăn khuya này không ôm
hy vọng nữa.
Cũng
may
hiện
tại
có Ẩn Nhất,
liền không âm
thầm
lo
lắng đói bụng,
nếu không
hắnthực không
thể
lãng phí
con
thỏ ở
trên
tay Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh
làm động tác nhận lệnh, rất nhanh liền đem con thỏ
gác
lên ở
chậu
than, sau
đó nhìn không
chuyển mắt
nhìn
chằm
chằm.
“Nhớ rõ
thỉnh
thoảng lật qua lật lại.” Lục Tranh khoanh chân ngồi ở
trên giường,
đối với Tả Thiệu Khanh nói ra một mệnh lệnh cuối cùng,
sau đó liền
bắt đầu nhắm mắt lại vận công chữa
thương.
Tả Thiệu Khanh
bĩu môi, đem ánh mắt
từ con thỏ chuyển dời đến trên người Lục Tranh, đại khái là
tương đối
nổi
bật,
Lục tiểu công gia anh tuấn dáng người cao ngất khẳng định là
so với con thỏ
đã bị lột
da này thì đẹp
hơn
nhiều, vì
vậy,
Tả Thiệu Khanh
dần dần liền không hề chú
ý đến con
thỏ
ở trên chậu than nữa.
Thịt
nướng
là thứ đồ
ăn cần phải tỉ
mỉ,
Tả Thiệu Khanh
tay trái đổi tay phải, sau khi
thay
đổi
mười
lần thịt thỏ nướng chỉ mới thay đổi
màu
sắc,
lấy dao chọt vào vẫn
là da thịt mềm
mại
đỏ tươi.
Lục Tranh
sau khi vận công xong liền ngửi được mùi
khét, hai
mắt
trợn
to, liền nhìn thấy thiếu
niên
kia một tay chống cằm, một tay
nắm
nhánh
cây,
đầu
mυ'ŧ nhánh
cây xuyên
qua con thỏ, đã
có một nửa rơi
vào
trong
chậu
than, mỡ
tích
tích
rơi vào trong lửa, phát ra tiếng vang đôm đốp.
Hắn
thở dài xuống giường,
từ
trong
tay Tả Thiệu Khanh đoạt
lấy
một
nửa
con
thỏ bịcháy khét,
đối với ánh
mắt
mở
to
mơ
hồ
của Tả Thiệu Khanh,
vậy
mà
hắn
cảm
thấy ycó
chút
ngây
thơ,
vì vậy đưa
con
thỏ
nướng
tới
trêu ghẹo: “Muốn ăn không?”
Tả Thiệu Khanh
nhìn
con thỏ đen sì
không
còn
giống
như
hình
dạng
ban đầu, mặt liền đỏ
lên,
đứng
dậy
cả người lui về
phía
sau
một bước:
“Không…vãn sinh không đói…ngài
từ từ
dùng.” Nói xong ngay cả
cáo từ cũng chưa nói
liền
chạy
trối
chết.
Lục Tranh
nhìn
bóng
lưng
của y
nhanh chóng biến mất trong đêm tối, sờ
lên cằm nghĩ: Không
nghĩ đến thiếu
niên
này lại biết khinh công,
xem ra vẫn
nên
điều
tra y
một
chút.
Tả Thiệu Khanh
sau khi chạy thẳng xuống
núi mới ý
thức
được,
y vậy mà
ở trước mắt Lục
Tranh dùng khinh công chạy thoát,
tuy đây không phải là bí
mật không
thể nói, nhưng
y không thể tin
được, loại chuyện mất mặt này
thật
là do y làm ra.
Y quay đầu
lại
nhìn
về phía núi cao
tối
đen như mực, đối với
biểu
hiện
vừa
rồi hối hận không thôi, y
nên
đem con thỏ kia
nhét
vào
trong
miệng Lục
Tranh, nhìn xem hắn
còn
dám chê cười mình không.
Vẻ mặt ảo
não trở lại Tả
phủ,
Tả Thiệu Khanh
lặng
lẽ đi
vào
tiểu
viện
của mình,
cởϊ qυầи áo ngã
đầu
vào giường
ngủ,
ý định xem như
việc
này
chưa
từng
xảy ra, y
mơ màng nghĩ: Nếu không ngày mai lại để
cho Tiểu Lục Tử
đi đưa cơm.
Trong
gian
nhà
tranh, Ẩn
Nhất
từ chỗ tối
đi ra, đem gian phòng thu dọn
sạch
sẽ,
sau đó đem
con
thỏ của mình đã
xử lý sạch sẽ
bỏ lên chậu than, thuần thục trở mình, rất nhanh trong
phòng
liền
truyền ra
mùi
thịt
nướng
thơm
lừng.
Chủ
tớ
hai
người
nghiêm
chỉnh xé
thịt
thỏ ăn sạch sẽ,
Lục Tranh đứng dậy đi
trong phòng vài vòng,
căn dặn Ẩn Nhất: “Đi điều
tra Tả gia.”
“Vâng.” Ẩn Nhất vừa đem
họ Tả
nào đó xếp vào đối
tượng
trọng điểm,
có
thể bị
chủtử
nhà
hắn
ta đối đãi
như vậy,
chỉ sợ
thiên
hạ
cũng
chỉ duy
nhất
có
một
nhà
này,
hắnta
thu dọn phòng xong,
một
lần
nữa ẩn vào
trong bóng
tối,
rất
nhanh
liền biến
mất ở
trong
núi
rừng.