Hôm sau,
Tả Thiệu Khanh dậy
thật sớm,
đi đến viện Vu Hành
thỉnh
an
nhân
tiện xem
náo
nhiệt,
đây
là
lần đầu
tiên sau khi y “bị
thương” đi đến viện Vu Hành,
lầntrước
là y quỳ
trong sân,
lúc
này quỳ ở
nơi đó đổi
lại
là
một đám
hạ
nhân.
Bị phạt quỳ ở
trên mặt đất là một đám
bà
tử đã có
tuổi,
sau khi quỳ một đêm đã mệt gần chết,
bộ dáng choáng váng chóng mặt.
Tả Thiệu Khanh
trên
đường
tới
đây đã nghe rõ
việc
đêm qua, tuy không thể tận mắt
thấy
bộ dáng kinh ngạc của Tiết thị, nhưng tâm tình của y vẫn vui vẻ
như cũ.
Chuyện lần này
bị phạt
bao nhiêu người?
Bỏ qua vị chính chủ
bên kia,
ngay cả phu nhân cũng
bị lão phu nhân
trách cứ,
nhưng
hết lần này
tới lần khác vị Tam gia lửa cháy đổ
thêm dầu này một chút việc cũng không có,
cái này cũng sắp
thành
tinh rồi.
Tả Thiệu Khanh
thấy
mục đích đã đạt
được, cũng không đi
vào
để tránh bị Tiết thị
trút
giận, ở ngoài
cửa hành lễ thỉnh an liền
xoay
người rời
đi,
y cũng không sợ
bị Tiết thị làm khó
dễ,
dù sao thân thể
của
y hư
nhược, không cho đi
liền
choáng váng cho
mụ xem.
Tâm tình vui vẻ
như
vậy luôn duy trì cho
đến
buổi
trưa,
lúc
La Tiểu Lục nói
cho
y biết đã
tìm được nữ nhân tên
“Liễu Nhi”, Tả
Thiệu Khanh quả thực vui
đến
sắp bật cười.
Chuyện
tốt đúng là một đợt lại đến một đợt,
y cũng
hoài nghi ông
trời để cho y sống lại một lần nữa là vì để cho y
báo
thù.
La Tiểu Lục sờ da gà
nổi ở
trên
người,
cẩn
thận
từng
li
từng
tí
hỏi: “Gia,
vị…cô
nương kia,
sau khi
chuộc
ra
an
trí ở
chỗ
nào?”
Tả Thiệu Khanh
nghĩ
nghĩ
nói:
“Từ Tả phủ
đi đến phố tây
thuê
một
gian
phòng
nhỏ,
không cần
quá
tốt,
trước
hết
để cho người đi
vào
ở, đêm nay
ngươi dẫn
đường cho
gia,
gia
tự mình đi
gặp
mặt nàng ta.”
La Tiểu Lục
miệng giật giật,
cố gắng khuyên bảo: “Gia…nô
tài
nghe
nói Liễu Nhi kia…nàng
ta,
thanh danh
của
nàng
ta không
tốt
lắm…chúng
ta vẫn
là
mua
một
cônương
trong sạch được không?”
Tam gia, cho dù
ngài không kén
ăn cũng nên tìm một
người sạch sẽ
một chút,
mặt hàng này, ngài như thế nào
lại
học được tật xấu cả
người da^ʍ
loạn
của Nhị gia?
Tả Thiệu Khanh
gõ đầu nó
một cái: “Ngươi
đang
suy
nghĩ
cái gì? Cho rằng gia
là mua để
tự mình dùng sao?”
Không
nói
y mới
mười
ba,
cho dù muốn tìm
nữ nhân,
cũng
không
thể
nào tìm cho mình một
kĩ nữ.
Đây
chính
là y
cố ý vì Nhị
ca
chuẩn bị,
tin
tưởng
lần
này qua đi,
Tả
nhị gia
liền khôngthể
tiếp
tục
ngang
ngược được
nữa.
La Tiểu Lục
từ
chối
cho ý kiến,
Tam gia bỏ
tiền
từ
thanh
lâu kĩ viện
chuộc
người
ra,không phải
là để
cho
mình dùng
chẳng
lẽ vẫn
là
tặng
cho
người khác
hay sao?
Văn nhân mặc khách đưa tầm đó
tiền
mua một ca
cơ đào kép cũng là
chuyện bình thường,
Tả lão gia
thu
nhận
không
ít nữ tử
như vậy, nhưng
Tam gia mới bao
nhiêu, hơn nữa
cũng
không thấy y từng có bạn
nhậu
như
vậy.
Dùng
cơm
trưa xong,
Tả Thiệu Khanh
trước đến phía sau
núi đưa
cơm
cho Lục Tranh,
cùng
hắn
luyện
công,
lại
thay
thuốc
cho
hắn
mới vội vàng
trở về.
Bọn
hạ nhân Tả phủ đều
bận rộn nghị luận chuyện
tối qua,
không có người chú ý đến vị Tam gia không
thu
hút ánh mắt này,
Tả Thiệu Khanh
thậm chí không đợi đếntrời
tối,
lại lần nữa ra cửa,
đi chính là chỗ sắp xếp cho Liễu Nhi.
“Gia,
chính là ở chỗ này,
ngài
thấy
thế nào?” La Tiểu Lục chọn chính là một
hẻm nhỏ gần Tả phủ,
từ ngõ nhỏ đi ra chính là phố lớn
trấn Vưu Khê,
phía sau gian phòng làhậu viện của một quả phụ,
bởi vì
bách
tính phải kiếm sống nên mới đem
hậu viện của mình
tách ra để người ngoài
thuê.
Mở
cửa
hông
của
hậu viện
ra,
khách
thuê
cũng không
cần đi qua
nhà
của quả phụmới
có
thể đi
ra
ngoài,
rất
thuận
tiện.
Tả Thiệu Khanh
thỏa
mãn gật đầu, lại để
cho La Tiểu Lục
ở bên ngoài cửa trông coi, chính mình một mình đi
vào
phòng.
La Tiểu Lục đứng ở
ngoài
cửa
trông
coi
thấp
thỏm không yên
lòng,
sắc
mặt
lúc
hồnglúc
trắng,
nó đã đến
tuổi
thanh xuân,
đối với
tình sự
cũng
có biết
một
chút,
trong đầu khó
tránh khỏi
liền
liên
tưởng đến
các
loại
hình ảnh da^ʍ
loạn.
Thời
gian
Tả Thiệu Khanh
đi vào không dài, thời gian mới một
nén
nhang, lúc
đi ra xiêm y chỉnh
tề, sắc mặt như
thường, dù là
La Tiểu Lục không có
kinh
nghiệm, cũng biết vẻ mặt
y như vậy
không giống như mới
trải
qua
chuyện phòng the.
“Gia…” La Tiểu Lục vẻ mặt cầu xin,
tận
tâm
tận lực an ủi: “Ngài đừng ủ rủ,
ngài
tuổi còn nhỏ,
loại việc này về sau dĩ nhiên liền có năng lực.”
Tả Thiệu Khanh
vừa mới hạ
chân
xuống liền lảo
đảo,
khóe
miệng co
giật
nhìn
La Tiểu Lục bộ
dáng
đại ca tri
kỉ:
“Đem
toàn
bộ thứ ở trong
đầu ngươi
giũ sạch sẽ.”
Y thực hối
hận,
giữa
trưa
không nên
đưa
giải
dược
cho nó, nhìn xem, nói chuyện càng ngày càng không
giữ mồm giữ miệng.
Tả Thiệu Khanh
sờ lên hầu
bao
khô quắt,
tâm tình vui vẻ
cả ngày cũng không
còn,
tức giận dạy bảo La
Tiểu
Lục một trận, sau đó
để cho Tiểu Lục Tử
về nhà, tự
mình
hướng về
phía
sau núi mà
đi.