Ngay
tại
lúc Tả Thiệu Khanh
mơ
màng,
cửa phòng bị
người đẩy
ra,
sau đó
liền
nghe được
tiếng kêu kinh
ngạc
của La Tiểu Lục.
“Gia,
ngài như
thế nào đứng lên?” La Tiểu Lục nhìn
trên giường sững sờ,
ngẩng người sửng sờ đứng
trước mặt Tả Thiệu Khanh,
trong đầu một mảnh
hỗn loạn,
Tam gia không phải
thân
thể
bị
thương không đứng lên được sao?
Tả Thiệu Khanh
lúc này mới giật mình chính mình thất thố, chậm rãi từ
trên
giường ngồi xuống, dặn dò La Tiểu Lục: “Đi đóng cửa lại.”
Đợi
người
một
lần
nữa
trở
lại
trước
mặt y,
Tả Thiệu Khanh vuốt vuốt
mộc bào
theo dõi
nó: “Không
nên
nhìn đừng
nhìn,
không
nên
hỏi đừng
hỏi,
không
nên
nói đừngnói,
nhớ kĩ không?”
Giọng điệu
rất bình
thản,
nhưng La Tiểu Lục vẫn
là
ra
một
thân
mồ
hôi
lạnh,
nó không biết vị Tam gia
này
lúc
nào dưỡng
ra
loại khí
chất không giận
mà uy
này,
quảthực khiến
cho
người không
chịu
nổi.
La Tiểu Lục đã
lĩnh giáo qua sự
lợi
hại
của y,
sợ Tả Thiệu Khanh
lại đến
một
chiêu gϊếŧ
người diệt khẩu,
vì vậy khẩn
trương quỳ
trên
mặt đất: “Gia,
nô
tài
cái gì
cũng không
thấy.”
“Ừm,
rất
tốt.” Đã bại
lộ,
Tả Thiệu Khanh dứt khoát
cũng không giả vờ bị
thương
nữa,hai
cái đùi ở
trên giường quơ quơ,
đúng
lúc dặn dò La Tiểu Lục
thay y đi
làm việc.
“Ngươi
trước đi mời nhị
thúc đến,
liền nói chất nhi có việc làm ăn cùng với ông
thảo luận,
sau đó đi
tới chỗ vυ' Liễu lấy năm lượng
bạc,
đi ra ngoài giúp
ta mua chút đồ.”
“Gia,
ngài
tìm nhị lão gia?” La Tiểu Lục đã không
biết mình mấy ngày này kinh ngạcbao nhiêu lần,
từ sau khi Tam gia khỏi
bệnh,
cả người liền
thay da đổi
thịt,
biếnthành một người khác.
“Không nên
hỏi đừng
hỏi.” Tả Thiệu Khanh đem đồ muốn mua
báo cho nó,
thúc giục nó nhanh chóng đi.
“Vâng,
nô
tài bây giờ đi.” La Tiểu Lục không dám
tiếp
tục ở
trong phòng
nữa,
Nhị
lão gia Tả Uẩn Dương
mang
theo
một ít
ruộng đất
cùng
mấy phòng
mặt
tiền
cửa
hàngtại
thành Đông
ngõ Thích Đồng
thành gia
lập
hộ.
Nhị
lão gia
này
là
trời sinh kinh
thương,
dựa
theo
thiên phú kinh
người
cùng vận khí,
ngắn
ngủi vài
chục
năm
liền đem
tài phú
tích
lũy đến
trình độ
làm
cho đại phòng đỏ
cả
mắt.
Chỉ
có điều,
đại phòng
là văn
nhân,
nhị phòng
là
thương
nhân,
địa vị
ai
cao
ai
thấp vừa xem
liền
hiểu,
huống
chi Nhị
lão gia
còn
là
một
thứ xuất.
Tả Uẩn Dương là
người hiểu chuyện,
biết
rõ đã
rời
khỏi
đại phòng
bọn họ thì
cũng
chỉ
là thương
tịch
đê tiện, cho nên những năm này
đồ ăn ngon đồ
uống
ngon
đều tăng cường
cho đại phòng,
ngoại
nhân
biết, cũng chỉ
nói
một câu: Huynh
đệ hữu cung, uống nước nhớ nguồn.
Đại phòng
tuy xem
thường
thân phận
nhị phòng,
nhưng
cầm
của
người
ta
nhiềuchỗ
tốt
như vậy,
mặt
mũi vẫn phải
cho,
cho
nên
hai phòng sống
chung không
tệ,
ítnhất
trên
mặt
là
như
thế.
Tả Thiệu Khanh
hiện
tại rất thiếu tiền,
cho nên đầu tiên liền nghĩ đến
chính là
vị Nhị thúc biết sinh tiền này.
Y cần
mua
cho vị kia
thuốc tốt
đồ ăn ngon, cung cấp thuốc tốt để
cho hắn dưỡng thương
tốt,
cho
nên tiền từ đâu
ra chính
là một vấn
đề lớn.
Y không nắm chắc nhất định có
thể lấy tiền từ
trên
tay
Nhị lão gia, nhưng dù sao
cũng
phải
thử
một lần, nếu như có
thể,
y còn
hy vọng làm một khoản thu lợi
nhuận trường kì.
Y không có
kinh
nghiệm kinh thương,
thậm
chí
ngay
cả đồ
đùng
trong gia
đình
cũng
chưa
từng
quản
lý,
chẳng
qua
dựa vào so
với
người
khác
nhiều hơn
vài
năm “kinh
nghiệm”.
Tả Nhị gia
đến
vô cùng chậm, tiến vào tiểu viện trước nhíu mày, sau đó
như
không
có việc gì đi
vào phòng
Tả Thiệu Khanh.
“Nghe nói chất nhi
thời gian
trước
bị
thương,
tốt
hơn nhiều chưa?” Tả Uẩn Dương lớn lên khuôn mặt như phật di lặc,
không cười cũng mang
theo
ba phần
hỉ cảm,
ông ngồi ở ghế nhỏ
bên cạnh giường,
đánh giá cháu
trai không gặp mặt qua mấy lần.
Ông biết
rõ đại phòng đối xử không quá
tốt với
thứ
tử
này,
nhưng
cũng không
có ý định
thò
tay
ra viện
trợ,
người
hai phòng duy
trì
mặt
ngoài khách khí
rất không dễ,ông sẽ không để
cho
mình dính vào phiền
toái
này.
Tả Thiệu Khanh
giống
như
vô lực tựa
ở đầu giường,
trên
mặt tồn tại bệnh nặng mới
khỏi
tái
nhợt,
nhưng cặp
mặt
xinh
đẹp kia lại đặc
biệt
sáng
ngời.
“Nhị
thúc,
cháu muốn cùng ngài làm ăn
buôn
bán,
không
biết ngài có
hứng
thú
hay không?” Tả Thiệu Khanh đi
thẳng vào vấn đề nói,
y không có
thời gian
tiến
hành
tròthăm dò qua lại.
Tả Uẩn Dương trong mắt hiện lên kinh ngạc, tiếp tục cười hỏi: “Vậy không biết chất nhi định cùng nhị
thúc
làm
ăn buôn bán gì?”
Tả Thiệu Khanh
bỏ qua lời
khinh miệt trong lời nói
của
ông,
tự tin nhìn ông: “Ta
nghĩ, nhị
thúc
sở cầu đơn giản là
Nhị đường
tỷ có
thể
gả cho người tốt, Tứ
đệ có thể
trở
nên nổi bật, người nhị phòng bình an, phải không?”
Nhị phòng
chỉ
có
một
trai
một gái,
đại
nữ
nhi so với Tả Thục Tuệ
nhỏ
hơn
hai
tuổi,tiểu
nhi
tử so với Tả Thiệu Khanh
nhỏ
hơn ba
tuổi,
đều
là
nữ
nhi
trưởng,
hơn
nữa Tả Uẩn Dương
cũng không
có
nạp
thϊếp,
ngay
cả
thông phòng
cũng không
có.
Đây
cũng
là
nguyên
nhân Tả Thiệu Khanh đặt
tiền đặt
cược ở
trên
người ông,
y
tintưởng
một
nam
nhân bảo vệ vợ
con
như vậy,
dựng
nghiệp bằng
hai bàn
tay giống Tả Uẩn Dương
như vậy không phải
chỉ
là
một
cái gối đầu sặc sỡ.
“Chất nhi nói lời này nói sai rồi,
phụ mẫu nhà ai lại không có nguyện vọng này?”
Tả Thiệu Khanh
ngẫm
lại cũng đúng,
mà ngay cả
Tiết
Thị
y căm
hận
cũng
luôn
vì hai nam
một
nữ vạch kế
hoạch.
Mạch suy
nghĩ
trong đầu Tả Thiệu Khanh
lại xoay
chuyển,
manh
mối
lý
luận
tốt,mới
trầm ổn
nói
ra: “Nhị
thúc
là
thứ
tử,
lại
là
thương
nhân,
tuy
nói không
lo ăn uống,
nhưng
muốn được
mọi
người
tôn
trọng
là không
thể
nào,
cộng
thêm
hiệntrạng Tả gia,
tứ đường đệ dù
cho
tài văn
chương xuất
chúng
cũng không
cách
nàotham gia
thi
hội,
cao
nhất
là giống
như đại
ca
thi đạt
cử
nhân
rồi về
nhà
chơi,
khôngcòn
chiến
tích.
Mà
ngài,
sợ
là không
muốn
cho
nó đi kinh
thương.”
Tả Thiệu Khanh
nói những
lời này có
chút
trầm
trọng, Tả
Uẩn
Dương
thậm
chí
giọng
mỉa
mai nhìn y: “Chất nhi đây
là đã quên? Ngươi cũng chỉ là
thứ
tử nho nhỏ
mà thôi.”
“Nhị
thúc không nên
tức giận,
chất nhi chỉ là muốn nói với ngài lợi và
hại,
nếu
ta nói,
ta có
biện pháp
thay đổi
hiện
trạng Tả gia?”
Tả Uẩn Dương tự
nhiên là
không
tin,
cho
rằng
đứa con thứ ba
của đại phòng chẳng
qua là nói
chuyện hoang đường
viển
vông.
“Tả gia năm đó đứng sai đội ngũ,
không gϊếŧ kẻ phạm
tội
tịch
thu
tài sản cả nhà đã làbệ
hạ đại ân đại đức rồi.” Lại vẫn vọng
tưởng có
thể
thay đổi
hiện
trạng,
người đại phòng này chỉ sợ luôn nhớ
thương coi
trọng quay
trở về
triều đình?
Tả Uẩn Dương không che dấu chút nào
nghi
vấn
và miệt thị của
mình, nhưng căn dây
cung
sâu
tận đấy lòng vẫn nhẹ
nhàng bị
khêu
gợi.
“Ta
biết rõ nhị
thúc không có lý do nào
tin
tưởng một
tiểu nhân vật như
ta,
nhưng có câu nói là: Thế sự không có
tuyệt đối,
ngài làm sao có
thể cam đoan
ta nói làm không được?” Tả Thiệu Khanh khóe miệng chậm rãi cong lên
thành một đường cong,
phốihợp với đối mắt
thâm
trầm sáng chói của y vậy mà đặc
biệt có sức
thuyết phục.
Tả Uẩn Dương không khỏi liếc nhìn đứa cháu trai này nhiều lần, trong trí nhớ đứa
bé này vẫn luôn là
sợ hãi rụt
rè,
nhát
gan,
tính
tình
mềm yếu, ngoại
trừ học vấn không tệ, dường như không thể cầm
ra chỗ tốt nào.
Là khi
nào,
không
ngờ đứa
trẻ
này
trưởng
thành
thành bộ dáng
như
hiện
tại?
Tự
tin!Đường
hoàng!
Hơn
nữa
còn
rất
tao
nhã!
Đây
là đứa
con
thứ đại phòng ông quen biết sao?