Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 15: Ngựa chết tạm thời chữa thành ngựa sống

Lục lội nửa buổi, Tả

Thiệu Khanh rốt cục

tìm

được

một cây đao khắc mà

thợ mộc để

lại,

còn

có chậu than và

than

ngân

sương trước đó

La Tiểu Lục chuẩn bị.

Đem

người

chuyển đến

trên giường,

Tả Thiệu Khanh đắp

chăn

cho

hắn,

lại đốt

lửathan,

sau đó

lao

ra

ngoài

cửa,

đi xung quang

tìm

tử

châu

thảo

cầm

máu,

y

nhớ



lầntrước

leo

cây

nhìn

thấy dưới gốc

cây

có.

Đợi

chuẩn bị sẵn sàng,

Tả Thiệu Khanh dùng ấm

trà ở

trong phòng đi

múc

một bìnhnước,

may

mà La Tiểu Lục

nhớ

rõ y

thích uống

trà,

còn

chuẩn bị ấm

trà

cho y.

Đem đao khắc

hơ ở

trên

lửa,

Tả Thiệu Khanh

hít sâu

một

hơi

mới vén

chăn

lên.

“Vị

huynh đài này,

tiểu đệ cũng là lần đầu

tiên cứu người,

nếu như là không cẩn

thận làm ngươi chết,

mong rằng chớ

trách.” Nói xong điểm ma

huyệt của nam

tử.

Cảm giác lợi khí cắm vào

thân

thể khiến

tay Tả Thiệu Khanh run rẩy,

ánh mắt của y có chút

hoảng

hốt,

loại cảm giác này y quá quen

thuộc,

kiếp

trước y chính là dùng một

thanh đao gϊếŧ chết

hơn mười miệng ăn của Tả gia.

Tả Thiệu Khanh

hung

ác cắn môi

dưới, đau

đớn

khiến

cho

lí trí quay trở

về,

y lưu

loát

cắt

xẻ da

thịt

bên

cạnh

miệng

vết

thương, đem hai

mũi

tên kia đào lên, sau

đó đem thảo dược giã nát

đắp

lên.

Trái

phải

xem xét, Tả Thiệu Khanh phát hiện mình quên chuẩn

bị vải rồi, chỉ

đành

cởi

áo trong trên người

nam tử, dùng dao găm

cắt

thành

mảnh

rồi

cột vào trên miệng vết thương.

Đợi

làm xong

những

cái

này,

Tả Thiệu Khanh phát

hiện sau

lưng

lạnh

lẽo,

trong đêmmùa đông vậy

mà ôi bức

ra

cả

người

mồ

hôi.

Y nhìn chằm chằm vào

hai

miệng

vết

thương kia

một

phút,

xác

định

máu đã ngừng chảy mới thở

ra một hơi, nói thật, y

căn bản không có kinh nghiệm trị bệnh cứu người, ngựa chết chữa trị thành ngựa sống,

có thể sống hay

không liền xem

lực

sinh

mệnh

của người

này rồi.

Đem

nước

trong ấm

trà đổ vào vải vóc

còn

lại,

Tả Thiệu Khanh

tùy

tiện xoa xoa

tay,nhìn

chằm

chằm vào

nửa

người

trên xích

lõa

của

nam

nhân

nằm ở

trên giường,

áorách quần

manh bắt đầu phát sầu.

Chỉ bằng

ngoại

thương

trên

thân

người

này,

không qua

mười

ngày

nửa

tháng

tuyệt đối không xuống giường được,

huống

chi y

mới vừa

rồi

còn phát

hiện

nam

nhân

này bị

nội

thương

rất

nặng,

hiện

tại phải

làm sao?

Cũng không

thể cứ như vậy đem người ném

trên chân núi?

Đây chẳng phải là cứu vô ích sao?

Tả Thiệu Khanh

nắm chặt quyền,

phẫn

nộ nghĩ:

“Không nghĩ tới

ta Tả Thiệu Khanh sống lại một đời, chuyện xấu chưa làm thành, chuyện

tốt

trước

lại

làm một cọc, xem ra

ông trời cũng ghét bỏ ta

kiếp

trước

gϊếŧ

chóc

quá

nặng

sao?

Xoay

người

rời

khỏi

nhà tranh,

Tả Thiệu

Khanh

vận

khởi

khinh

công

xuống núi, leo

tường tiến vào

hậu

đường

thư

viện,

quen

thuộc tiến vào

phòng bếp, từ

bên trong

l*иg

hấp lấy ra

hai

cái màn thầu lạnh như băng lại

trở

về trên núi.

Đem

hai

cái bánh bao đặt ở gối đầu bênh

cạnh

nam

nhân,

Tả Thiệu Khanh xoayngười

nhặt

hầu bao

rơi

trên

mặt đất

lúc

cởϊ qυầи áo

cho

hắn,

hướng về phía

ngườitrên giường

nói: “Mặc kệ

trong

này



cái gì,

bây giờ



của

ta,

coi

như



ngươi

trả phí xem bệnh.”

“Không nói lời nào

ta coi như người đồng ý.” Tả Thiệu Khanh cầm

hầu

bao

thêu

thủ công

tinh xảo kia nhìn xem,

chậc chậc lưỡi: “Cái này nếu để cho Tả đại

tiểu

thư

trôngthấy,

chỉ sợ liền sẽ không cả ngày vênh váo

tự đắc cho là mình

thêu công đệ nhấtthiên

hạ,

thật sự là ếch ngồi đáy giếng.”

Kéo nút thắt hầu bao, Tả

Thiệu

Khanh đem

tất

cả đồ

vật

đổ vào trên mặt

bàn,

cầm

đao khắc gẩy gẩy.

Bạc…không có!

Ngân

phiếu…không có!

Mà ngay cả

ngọc

bội

phú quý người ta bình thường hay mang theo đều có

cũng

không

có.

Tả Thiệu Khanh

hơi chút thất vọng,

y hiện tại

chính là

người

nghèo một

đồng

cũng

không có,

nếu

như rời Tả

gia,

y chỉ sợ

nửa bước cũng khó đi.

Hay



muốn

từng bước

từng bước đến,

Tả Thiệu Khanh không đếm xỉa

tới

mà đêmnhững

thứ không

ra gì

trên

mặt bàn

từng

cái

nhặt

lên.

Một khối đen sì

như

than

giống

như

mộc bài, trên có khắc đồ

án kì

quái

lại nhìn

quen

mắt,

Tả Thiệu Khanh

lật qua lật lại

nhìn

mấy

lần,

không

thể

nhìn

ra môn đạo

gì,

vì vậy vứt

qua

một bên.

Một hạt châu hoàn toàn trong suốt,

nhắm

ngay

ngọn

đèn nhìn,

bên trong

vậy mà nở

ra một đóa

hoa

màu đỏ, đồ

vật

kì lạ

quý

hiếm,

Tả Thiệu

Khanh bỏ vào trong túi.

Một tờ giấy viết hai

chữ

“Xương Bình”, chữ viết ngoáy,

nếu không

phải

Tả Thiệu Khanh

quá quen thuộc

với hai chữ này

xém

chút

nữa là nhận không ra, Tả

Thiệu

Khanh như

thế

nào nhìn cũng nhìn không

ra tác dụng của

tờ giấy,

vì vậy ném

vào

chậu

than.

Đồ vật sau

cùng Tả Thiệu Khanh

nhìn

nửa

ngày

cũng không

nhận

ra,

giống

như

làchìa khóa

lại không giống,

Tả Thiệu Khanh xem

nó bộ dạng không quá đắt,

némchung

chỗ với

mộc bài.

“ Xem ra người này không phải phú quý đơn giản như vậy.” Tả Thiệu Khanh

biết rõ,nếu như

trong ví chứa chính là

tiền

bạc,

cái kia không có gì đặc

biệt,

nhưng

hết lần này

tới lần khác

bên

trong một đồng cũng không có,

nói rõ người này có

thói quen không mang

theo

tiền,

vậy nhất định có

tùy

tùng chuyên môn

trả

tiền.

“Có

thể cất vào

trong

hầu

bao mang

theo

bên người,

chắc

hẳn đều là vật

trọng yếu,trước

thu rồi lại nói sau.” Tả Thiệu Khanh vui

thích mang

thứ đó

thả vào

hầu

bao nhét vào

trong lòng ngực mình,

hạ quyết

tâm lấy làm của riêng.

Thấy

sắc trời gần sáng, Tả Thiệu Khanh không

hề dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn nam

tử đang hôn mê, phi

thân

chạy

về Tả phủ.

Trở lại tiểu viện vừa vặn

vừa

qua khỏi giờ dần, vυ'

Liễu

còn

chưa

thức

dậy,

Tả Thiệu Khanh

giải

huyệt

ngủ

của La Tiểu Lục

ngã

đầu vào giường

nằm ngủ.

Ngủ một giấc trực tiếp cho tới

trưa, nhưng y

ngủ cũng không

an ổn, luôn nằm

mơ,

trong

mộng

tất

cả đều là

sự tình phát sinh ở

đời trước,

quấy

nhiễu tâm

thần

y có

chút

không tập

trung.

“A…” Tả Thiệu Khanh vèo

từ

trên giường ngồi xuống,

che ngực

thở,

đầu đầy mồ

hôi lạnh cũng chẳng quan

tâm lau mồ

hôi.

“Đồ án kia…” Tả Thiệu Khanh kinh sợ kêu một

tiếng,

vén chăn lên xuống giường,vòng vo

hai vòng lại quay

trở về

trên giường,

từ dưới gối lấy ra

hầu

bao

tinh mĩ kia,sau đó gấp gáp khó dằn nổi mà đem mộc

bài đổ ra.

Tả Thiệu Khanh

ngây

ngốc

nhìn

chằm

chằm

vào đồ án

giống

như

hùng

ưng kia, phía dưới là một

đoàn

hỏa

diễm,

cùng

hình

ảnh

trong

mộng

cảnh

trùng khớp, y

si ngốc ngơ ngác mà

lầm bầm lầu bầu: “Còn…thật đúng là…cái kia…người

kia chẳng

lẽ là…không thể nào đâu?…”

Y nhớ

rõ người

kia đến Tả

gia

cầu hôn còn hơn

mười

ngày

sau,

đúng

lúc

thời

gian

y tham gia

thi

hương, ngày đó

y từ

Xương

Bình

trở

về liền nghe được tin tức

kinh

người kia, chỉ

là người

kia đến Tả

gia

nói hai câu liền đi,

cho

đến khi y

và Tả

Thục

Tuệ

kết hôn cũng chưa từng xuất hiện.

“Chẳng lẽ kiếp

trước

trong lúc

hắn

tại

trấn Vưu Khê dưỡng

thương

biết được Tả gia,cho nên mới nghĩ ra quyết định sẽ cùng Tả gia kết

thân?” Tả Thiệu Khanh cảm

thấy nhất định là như vậy,

nếu không đường đường là

trấn quốc công làm sao lại muốn đến chỗ

thật xa này còn cùng với Tả gia?

Vậy làm sao bây

giờ?

Y tối hôm

qua

đá người nọ mấy

cước, còn

lấy

hầu bao của hắn, đốt

đi chữ của hắn, mà

ngay

cả lúc đào

mũi

tên ra đều

ra tay không nặng nhẹ, thật muốn tính sổ, cái ân

nghĩa

cứu

mạng

nhỏ bé kia

hoàn

toàn

chống đỡ

không

được

những cái

đó.

Hơn

nữa Tả Thiệu Khanh biết

rõ,

cho dù không phải

mình

cứu

hắn,

cũng sẽ



người khác,

cho

nên

cái gọi

là ân

cứu

mạng kì

thật không

tính



cái gì.

Kết quả là, trước đó

vẫn

là hầu bao

ấm tay giờ đột

nhiên trở

nên

phỏng

tay,

hận

không

thể

bây giờ liền nhét trở lại

trong ngực của

Lục

Tranh.