Editor: Owntown
Trên sân khấu lấp lánh ánh vàng, hai người dẫn chương trình tay cầm micro, đang đọc diễn văn khai mạc.
Giải thưởng đầu tiên được trao chính là Phim hay nhất, ngoại trừ 《 Hồn Quy Dị Thế 》, các phim khác lọt vào danh sách đều có khả năng đoạt được vị trí thứ nhất. Còn có thể tạo thành uy hϊếp đối với 《 Hồn Quy Dị Thế 》, chính là bộ phim 《 Một bước lên trời》 đạo diễn con lai Phạm Lâm.
《 Một bước lên trời》 thoát khỏi mô tuýp khoa học truyền thống, ngược lại tiếp tục sử dụng một loại phương pháp vô cùng khác biệt, mà các diễn viễn tham gia trong phim cũng đều là những tên tuổi tai to mặt lớn nổi danh trong giới, bất kể là diễn viên, âm nhạc, hiệu ứng ánh sáng, cùng với hậu kỳ đều không cần phải bàn tới.
Mà nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cũng có thể bị nữ chính Mộ Dung Nhiễm của《 Một bước lên trời》đoạt được. Mộ Dung Nhiễm ra mắt năm 18 tuổi, 12 năm qua thành tích đạt được không đếm xuể, mà người này không kiêu ngạo, không nóng nảy, không chơi ra vẻ đại bài, danh tiếng ở trong giới rất tốt.
Lúc này Mộ Dung Nhiễm đang ngồi ở hàng ghế đầu, hôm nay cô ta mặc một bộ váy đỏ tự nhiên phóng khoáng, khóe môi chứa đựng nụ cười yếu ớt, khuôn mặt một vẻ ôn hòa.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Đát Kỷ trong《 Hồn Quy Dị Thế 》 so với người thường tốt hơn gấp trăm lần, nhưng nếu so sánh với Mộ Dung Nhiễm e rằng vẫn kém hơn một chút. Rốt cuộc Mộ Dung Nhiễm là diễn viên gạo cội, cho dù Đát Kỷ có xuất sắc cũng không có khả năng trên cơ đối phương.
""Bây giờ, xin mời ngài Trần Lương Tùng giúp chúng ta công bố và trao giải Phim hay nhất!""
Trần Lương Tùng năm nay 58 tuổi, từng là đạo diễn phim danh chấn một thời, ông chỉnh trang lại một chút, chậm rãi bước lên sân khấu, "Xin chào mọi người, tôi là Trần Lương Tùng. Bây giờ tôi sẽ thay mặt mọi người công bố người đạt được giải thưởng này." Trần Lương Tùng cười cười, vô cùng hiền lành.
"Trước khi bắt đầu, không bằng chúng ta xem lại trailer một chút có được không?"
Tô Cẩn Châu nheo mắt, hiện trường từ từ chìm vào bóng tối, chỉ thấy phía sau màn ảnh đột nhiên hiện lên một vệt ánh sáng chói mắt, ánh sáng dần dần mờ đi. Một bóng người này đàn đứng ở nơi đó, tiếp theo là tiếng máy bay phát nổ và xé rách bầu trời, cuối cùng chậm tại trở lại yên tĩnh, bốn chữ 《 Một bước lên trời 》 xuất hiện trên màn hình.
Không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn, 《 Một bước lên trời 》đạt được giải thưởng Phim hay nhất. Xung quanh tiếng vỗ tay như sấm, Trần Lương Tùng cũng không để khán giả chờ lâu, "Không sai đạt được giải Phim hay nhất chính là…." Giọng nói của ông cố ý tạm ngừng, tầm mắt nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới công bố cái tên cuối cùng kia, "Phạm Lâm 《 Một bước lên trời 》! Bộ phim đột phá cực hạn trong quá khứ, thoát khỏi khuôn mẫu và tư duy cố định của những bộ phim anh hùng, đạo diễn Phạm Lâm đã sử dụng một phương pháp quay khác biệt để kể cho chúng ta một câu chuyện xưa khác biệt. Xin chúc mừng, Phạm Lâm!"
Bản thân Phạm Lâm cũng không ngạc nhiên, khi bước lên sân khấu trước tiên khom lưng, sau đó lại ôm đối phương một cái, cuối cùng nhận cúp mới bắt đầu phát biểu một đoạn cảm nghĩ khi đoạt giải theo khuôn mẫu cố định.
Giải thưởng tiếp đó được trao là giải Đạo diễn xuất sắc nhất, giải Đạo diễn xuất sắc nhất thuộc về đạo diễn Vương Khắc, điều này cũng không ngoài dự liệu. Cuối cùng là trao giải Kịch bản xuất sắc nhất, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cùng với Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Kịch bản xuất sắc nhất thuộc về một bộ phim tình thân. Sau đó là phần trao giải thưởng quan trọng nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất chỉ có Tống Quân Du và nam chính An Thiều của 《 Một bước lên trời 》 là có thể phân cao thấp.
Khách mời trao giải Nam diễn viên xuất sắc nhất chính là khách mời đoạt giải Thiên Ưng trước đó, là một người đàn ông trung niên hài hước, trước tiên bắt đầu một chút vui đùa nho nhỏ hòa tan không khí căng thẳng hiện trường, sau đó ông chậm rãi mở miệng "Tôi nghĩ mọi người đều vô cùng quen thuộc với người này, cậu ấy là một người đàn ông dịu dàng, kỹ thuật diễn đều khiến chúng ta phải kinh ngạc, cảm thán, khâm phục hết lần này đến lần khác. Mà cậu ấy trong bộ phim này, lại lần nữa khiến cho chúng ta phải lau mắt mà nhìn, cậu ấy chính là ——"
Đối phương mỉm cười, đưa tay về phía màn hình lớn, "Mời xem......"
Bên trong màn hình, người đàn ông một thân hoa quý, hắn hạ quân cờ xuống, "Chết ta còn không sợ, sao có thể sợ một người chết."
"Tống Quân Du 《 Hồn Quy Dị Thế 》!"
Tống Quân Du hơi lộ ra kinh ngạc, anh ta cho rằng lần này lại như cũ vô duyên với giải thưởng, rốt cuộc An Thiều của 《 Một bước lên trời 》 càng hơn anh, kỹ thuật diễn càng thêm hoàn mỹ không tì vết.
Tống Quân Du từng được đề cử 5 lần, nhưng mỗi lần đều để lỡ mất giải thưởng Thiên Ưng.
"Cảm ơn." Sau khi lên sân khấu, Tống Quân Du lịch sự bắt tay với đối phương, tuy rằng anh ta có chút kích động, nhưng mà nét mặt vẫn bình tính tự nhiên như cũ. Mở đầu tất nhiên là bài phát hiểu cảm ơn. Cuối cùng Tống Quân Du đột ngột chuyển ánh mắt dừng lại lên người Tô Cẩn Châu và Đát Kỷ, "Thật ra người tôi muốn cảm ơn nhất chính là Cẩn Châu và Đát Kỷ."
Lúc này màn ảnh đã phóng to hai anh em bọn họ, Tô Cẩn Châu hơi kinh ngạc, mà trên khuôn mặt tinh tế của Đát Kỷ vẫn là một nụ cười không được tính là dịu dàng như cũ.
Hãy đọc truyện trên s1apihd.com để ủng hộ editor.
"Đặc biệt là Đát Kỷ, tuy rằng không thể không thừa nhận, nhưng mà kỹ thuật diễn của tôi được cải thiện có liên quan rất lớn đến cô ấy, hi vọng có thể hợp tác cùng đạo diễn Vương Khắc lần nữa, xin cảm ơn." Tống Quân Du cúi người bước xuống sân khấu, từ hôm nay trở đi, thân phận ảnh đế Trung Quốc xem như đã định xuống. Mà Tống Quân Du càng phải đột phá bản thân hơn nữa trong tương lai.
Cuối cùng chính là giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, lúc này ánh mắt Mộ Dung Nhiễm và Đát Kỷ đột nhiên chạm vào nhau, cô ta gật đầu với cô, mỉm cười vô cùng hoàn mỹ. Đát Kỷ cũng mỉm cười đáp lại, so với cô ta càng thêm phần tư thái duyên dáng.
"Tiếp theo chúng ta sẽ trao giải Nữ viên xuất sắc nhất được mong đợi nhất, những ngôi sao nữ lọt vào vòng trong đều là những người vô cùng ưu tú, như vậy Diana* sẽ giúp chúng ta công bố và trao giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất Thiên Ưng!"
* Convert là "mũ miện Anna" (顶戴安娜): là gì mình cũng không rõ.
Lúc này Tô Cẩn Châu không khỏi khẩn trương cầm ngón tay Đát Kỷ, ngón tay bị niết sinh đau, cô rũ mắt nhìn nhìn, cuối cùng khẽ vỗ nhẹ cánh tay Tô Cẩn Châu, xem như là trấn an.
Như thường lệ, trước tiên phát sóng một phân cảnh nhỏ, bên trong phân cảnh Mộ Dung Nhiễm mặc đồng phục nhấc chân, môi đỏ của cô ta khẽ nhếch, sát khí ngập tràn, "Chết."
Đát Kỷ nheo mắt, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ này rất có hương vị.
Nhìn Mộ Dung Nhiễm trên sân khấu, dù biết tỷ lệ Đát Kỷ đạt được cúp ít càng thêm ít, nhưng mà Tô Cẩn Châu vẫn có chút mất mát. Tô Cẩn Châu quay đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của Đát Kỷ, không khỏi duỗi tay xoa xoa tóc cô, "Còn có cơ hội lần sau, bé ngoan cố lên."
"Vâng, em không để ý." Trong lòng Đát Kỷ hiểu, nơi này không phải thiên hạ của cô, cả thế giới cũng không thể xoay quanh cô. Mà cô muốn đứng đầu, muốn được cả thế giới chú ý, vậy cô phải cố gắng nhiều càng thêm nhiều!
Mộ Dung Nhiễm ôm cúp xuống sân khấu, cô ta quay đầu lại nhìn nhìn Đát Kỷ, lộ ra nụ cười như là tiếc nuối cho cô.
Sau đó là giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, giải Tân binh xuất sắc nhất, Sáng tạo xuất sắc nhất và các giải thưởng khác.
Làm Tô Cẩn Châu ngoài ý muốn chính là anh vậy mà giành được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, kinh hỉ này có thể nói là đến một cách vô cùng ngoài ý muốn, thời điểm anh ở trên sân khấu nhận giải thưởng đều là mơ mơ hồ hồ.
Trước đó Tô Cẩn Châu cũng đã được đề cử qua, đề cử lần này vốn không thèm quan tâm, ngôi sao xuất sắc nhiều như vậy, cũng không thể nào tới lượt anh. Cho nên Tô Cẩn Châu vẫn luôn không quá để tâm với cái này.
Tô Cẩn Châu mơ mơ hồ hồ lên sân khấu lại mơ mơ hồ hồ xuống sân khấu.
Giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về Hứa An Nhiên vào vai trong 《 Thanh xuân không hối hận 》, đây là một cô gái bĩnh tĩnh, khí chất trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi của mình, thật ra Tô Cẩn Châu cũng rất vui lòng để Hứa An Nhiên thường xuyên chơi với bé ngoan nhà bọn họ. Rốt cuộc tính cách em gái không thể nói là tốt, mà Hứa An Nhiên khéo đưa đẩy sẽ dẫn dắt Đát Kỷ.
Tại thời điểm xuống sân khấu, Hứa An Nhiên tinh nghịch nháy mắt lè lưỡi với Đát Kỷ, động tác nhỏ này hẳn sẽ bị quay lại, chẳng qua loại tình huống này cũng sẽ không có người trách cứ cô.
Nhìn thấy động tác này, Đát Kỷ không khỏi khẽ mỉm cười, lập tức trong khoảng khắc hoa nở rộ.
"Bất tri bất giác* thời gian trôi qua lâu như vậy, chúng ta lập tức chào đón giải Người mới xuất sắc nhất, thật ra ......Người đạt được giải thưởng này vẫn vô cũng đặc biệt." Người dẫn chương trình thừa nước đυ.c thả câu, treo ngược khẩu vị, "Kế tiếp xin mời một vị khách mời bí ẩn của chúng ta trao giải thường này."
* Bất tri bất giác: không biết, không cảm thấy.
Phía sau sân khấu từ từ nâng lên, tiếp đó một bóng dáng màu đen tiếng tăm xuất hiện trước mặt mọi người, thời điểm xem đến đây tất cả mọi người không khỏi phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Cố Dần Thời!
Anh ta lại xuất hiện.
Khi nhìn thấy Cố Dần Thời, trái tim Tô Cẩn Châu bắt đầu đập loạn xạ, e rằng anh đã biết người đoạt giải Tân binh xuất sắc nhất.
"Lần này tôi chủ động xin ra trận." Cố Dần Thời vẫn luôn nói chuyện vô cùng hài hước, một khi anh ta mở miệng liền hòa tan không khí hiện trường, cũng làm cho người đang khẩn trương thoải mái cười, "Bởi vì trước đó có chút sâu xa với đối phương, cho nên lần này liền không mời tự đến, hi vọng bỏ qua cho." Cố Dần Thời nói xong liền cười.
Anh ta điều chỉnh micro, "Cô ấy mới chỉ tham gia một bộ phim, tuy rằng kỹ năng diễn xuất của có thể không quá xuất sắc, nhưng loại khí thế cô ấy phóng xuất ra khiến cho tôi cũng phải chấn động, cũng khiến cho mọi người phải tán thưởng, hiện tại chúng tôi xin mời ——《 Hồn Quy Dị Thế 》 Tô Đát Kỷ."
Giọng điệu của Cố Dần Thời tuyệt đối bình tĩnh thản nhiên, nhưng lời nói khiến người khác nghe vào lại vô cùng thấm vào lòng người, kích động nhân tâm.
Khi ánh sáng có phần lấp lánh từ trên cao chiếu vào, thời điểm mọi người cho rằng Đát Kỷ sẽ rất kích động, thì cô cùng chỉ khẽ ưu nhã cười.
Đát Kỷ chậm rãi đứng dậy, bước lên bậc đi tới.
Cô gái xuất hiện trong tầm mắt khán giả từ năm 15 tuổi nay đã lột xác trở nên vô cùng xinh đẹp. Cô đứng cạnh Cố Dần Thời thoạt nhìn vô cùng ăn ý.
Như thường lệ, một hàng lời cảm ơn, Đát Kỷ cũng không nhiều lời cảm nghĩ đoạt giải, lời ít ý nhiều làm người líu lưỡi. Dáng vẻ hiện giờ dường như làm Cố Dần Thời thấy được chính mình năm xưa, cũng giống nhau như vậy.
Anh ta không khỏi mỉm cười, cúi người ôm Đát Kỷ một cái, "Chúc mừng em......" Tạm dừng lại một hồi, Cố Dần Thời ghé đến bên tai cô thì thầm một câu, "Bé ngoan......"
Hai từ này thốt ra vô cùng dịu dàng lưu luyến, thời điểm Đát Kỷ còn đang hoảng hốt, anh ta chậm rãi buông cô ra, nhìn Đát Kỷ xuống sân khấu, ý cười trong mắt càng đậm.
Tô Cẩn Châu ở dưới sân khấu dường như còn phấn khích hơn cô, nắm tay cô lẩm bẩm liên tục, cuối cùng mới phát giác vừa rồi dường như Cố Dần Thời quá mức thân mật với cô, Tô Cẩn Châu lập tức nghiến răng nghiến lợi, "Có phải cậu ta nói cái gì với em đúng không?"
"Vâng." Đát Kỷ thành thật gật đầu, "Anh ta nói anh là nhị hóa*......" Đát Kỷ quay đầu chớp chớp mắt với anh, "Anh hai, nhị hóa là có ý gì?"
* nhị hóa (二货): ngu ngốc.
Tô Cẩn Châu lập tức cứng họng.