Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ

Chương 53

Editor: Owntown

Tô Cẩn Châu cực kỳ muốn giải thích quan hệ giữa bọn họ với Đát Kỷ, nhưng nhìn cái dáng vẻ kia của Đát Kỷ . . . . . . Mặc kệ anh có giải thích hay không giải thích cũng hoàn toàn đã bị hiểu lầm rồi. Lúc đầu Tô Cẩn Châu vốn có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng đột nhiên nhanh trí khẽ động, nếu em gái hiểu lầm cũng tốt. . . . . . Như vậy cũng có thể yên tâm để cô ở cùng Đế Tân, dù sao cô cũng sẽ không thích một tên gay! Nghĩ như vậy cũng cảm thấy bản thân thật là cơ trí.

Vì thế Tô Cẩn Châu cười hì hì, dứt khoát không giải thích.

Ngày hôm sau mấy người bọn họ chuẩn bị nướng thịt ở bãi biển, hôm nay Tô Cẩn Châu mặc một cái áo thun màu trắng cùng quần cộc rộng, tóc lộn xộn trên đỉnh đầu, tuỳ tiện tự do, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ con người.

Đế Tân so với anh tốt hơn rất nhiều, anh mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi màu xám, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc cùng với khung xương tay rõ ràng.

Dáng vẻ Đế Tân cúi đầu nướng thịt vô cùng đẹp mắt, thân thể của anh hiện tại con lai, tuy rằng Đế Tân không vừa lòng lắm, nhưng ở trong mắt người khác cũng là đẹp đến vẹn toàn, nhất là cặp mắt màu xanh xám sâu thẳm quyến rũ kia, thâm trầm mê người thật giống như viên ngọc quý.

Hai người, một người xâu thịt một người nướng thịt, phối hợp vô cùng ăn ý, Đát Kỷ ngồi một bên lẳng lặng nhìn biển rộng, không gian nhàn rỗi khiến cho cô buồn ngủ.

Nhưng đột nhiên, vẻ mặt Đế Tân thay đổi, tay anh nắm tăm tre hơi run lên, ném tăm tre cho Tô Cẩn Châu, giọng nói dồn dập, ""Tôi nhớ ra tôi có việc, đi về trước.""

"Hả?" Tô Cẩn Châu nhìn tăm tre trên tay, còn chưa kịp phản ứng lại, hình bóng đối phương đã dần dần đi mất.

Hô hấp Đế Tân dồn dập, huyệt Thái Dương và cơ thể đều trướng nóng lên, đây là dấu hiệu trước khi ""Biến thân""! Đế Tân vượt qua biệt thự, sau đó vội vàng đi vào nhà thuyền, nhà thuyền tối tăm ẩm thấp, căn phòng quanh năm không có ánh sáng chiếu vào, một không gian tối mịt làm cho người ta áp lực.

Đế Tân thở hổn hển, anh dựa vào một góc trong phòng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại . . . . . .

Năng lực cơ thể của Đế Tân vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ đi đến cơ thể yếu ớt này, thường xuyên gặp phải sự việc đột ngột này làm cho người ta thật sự chán ghét. Đế Tân không thích mèo, cực kỳ ghét! Cho nên khi linh hồn và thể xác thường xuyên loại trừ nhau, anh ngoại trừ việc không ngừng rèn luyện để bản thân khoẻ mạnh thì không còn biện pháp gì khác.

Mèo đen trên mặt đất, vẫn rất gầy gò nhỏ bé như lúc trước, anh duỗi duỗi chân trước, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để chịu đựng qua ngày.

Nhưng vào lúc này, cửa nhà thuyền đột nhiên bị người chậm rãi đẩy ra, bóng người ngược sáng vô cùng tinh tế.

Cơ thể mèo của Đế Tân run lên, anh quay đầu nhìn cơ thể của mình trong bóng tối, không chút suy nghĩ nhào tới, sau đó chân trước hung hăng cào vào trên mặt người đi tới.

Hô hấp Đát Kỷ cứng lại, cô vội vàng lui về phía sau vài bước, một tay nhấc con mèo đen xuống.

Không xong rồi*! !

* Nguy rồi đại cao(糟了个大糕): câu này mình không rõ nghĩa, bạn nào biết giúp mình với nhé.

Khoé mắt Đế Tân liếc nhìn bản thân ở phía sau, lại nhìn cô vợ xinh đẹp như hoa của mình, cuối cùng đưa ra một quyết định trọng đại!

Giả chết --!

Đế Tân nói giả chết liền giả chết, khẽ đảo mắt trắng dã, đầu cứng ngắc ngả về phía sau.

Đường đường là một thế hệ quân vương, hiện giờ thì mặt mũi cũng không còn!

Đát Kỷ sửng sốt, cô lắc lắc con mèo trong tay, cuối cùng nhíu mắt ôm nó vào lòng, trước khi rời đi Đát Kỷ lại nhìn thoáng qua căn phòng, ánh mắt sau cùng vô cùng thâm thuý.

""Nhanh như vậy đã trở lại? Vậy em có tìm thấy anh ấy không?""

""Vâng, tìm được rồi."" Đát Kỷ ôm Đế Tân vào lòng, nhẹ nhàng nói một câu, ""Anh ấy nói có việc, ngày mai lại đến.""

""Ồ, tên kia đúng là rất bận,"" Tô Cẩn Châu không có một chút hoài nghi, sau khi đã nướng thịt xong, lại bắt tay vào làm việc khác.

Câu trả lời của Đát Kỷ khiến cho Đế Tân vô cùng bất ngờ, cơ thể cứng ngắc chậm rãi giật giật, đôi mắt mèo tròn trĩnh nhìn ngắm cằm Đát Kỷ.

"Này? Con mèo này từ đâu tới?" Lúc này Tô Cẩn Châu mới phát hiện trong lòng Đát Kỷ xuất hiện một con mèo, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.

""Nhặt được."" Cô đưa thịt nướng đến bên miệng Đế Tân, cuối cùng nghĩ nghĩ, lại nhét vào miệng mình, nhai nhai vài cái sau đó liền nuốt vào bụng, ""Anh hai, chúng ta có tôm bóc vỏ với cá nhỏ không?""

""Có đó, ở bên trong khuôn đấy.""

"Ồ." Đát Kỷ đặt mèo Đế Tân trên mặt đất, sau đó đi tới nguyên liệu nấu ăn để trong khuôn lật tới lật lui.

Mèo Đế Tân ngồi xổm trên bờ cát lập tức có một loại cảm giác cực kỳ không ổn, chuyện xảy ra trong giây tiếp theo liền nói cho anh biết, dự cảm của anh là đúng.

""Cho mi ăn.""

Nhìn thấy cá nhỏ tung tăng nhảy nhót cùng với tôm bóc vỏ sống, đuôi mèo Đế Tân lập tức cứng ngắc.

Ngày mai . . . . . . Khi nào ngày mai mới đến?

"Có phải nó không đói bụng không?" Tô Cẩn Châu ngồi xổm trước mặt mèo Đế Tân, vừa nói vừa dùng tăm tre chọc chọc vào người anh.

Mèo đen dường như hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Tô Cẩn Châu, khiến cho sống lưng anh lạnh buốt một hồi.

""Ném đi bé ngoan, có chút điềm xấu."" Tô Cẩn Châu nhớ tới lời đồn đại mèo đen là điềm gở, huống chi hiện tại con mèo này thật quái dị, nếu gọi đến thứ gì đó không tốt thì phiền phức.

Đát Kỷ không nói gì, chỉ là ôm mèo Đế Tân vào trong lòng, còn không ngừng vuốt ve sau lưng anh, ""Không cần."

Nhìn thấy cô khăng khăng như vậy, Tô Cẩn Châu tự nhiên cũng không thể nói gì.

Đúng lúc này, Tô Cẩn Châu nhận được điện thoại của Cố Dần Thời, đầu bên kia giọng nói Cố Dần Thời mang theo kinh ngạc, ""Cậu tới Mỹ? Lúc nào? Sao lại không nói với tôi? Hiện tại cậu đang ở đâu, lát nữa tôi đi qua tìm cậu."" Cố Dần Thời thoạt nhìn công việc bề bộn, cho nên giọng nói hiện vẻ vô cùng cuống cuồng.

Đát Kỷ hơi vuốt ve bàn tay của Đế Tân, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Châu dần trở nên lạnh lùng, ""Anh.""

"Hả?"

"Làm người. . . . . . Không được phép do dự, đối mặt với cám dỗ phải gọn gàng dứt khoát từ chối! Như vậy anh mới không phụ bạc Osdie.""

Là Otis, không phải Osdie! Hơn nữa, em nói lung tung lộn xộn như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm đó!

Đế Tân không hiểu lầm, anh chỉ kiên định một điều, đó chính là -- Tô Cẩn Châu có bệnh! Ái phi nhà bọn họ ở cùng một chỗ với anh sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện xấu!

Cố Dần Thời ở đầu bên kia nghe xong cũng cảm thấy bất thường, vì thế Cố Dần Thời chần chừ một lúc, ""A Châu, tốt xấu gì chúng ta cũng. . . . . . coi như là bạn tốt, cậu đưa ra quyết định gì, tôi. . . . .nhất định đều sẽ ủng hộ!""

Tô Cẩn Châu, ". . . . . ."

"Tôi nhớ rằng tôi còn có việc, cho nên gặp lại sau." Dứt lời, đầu bên kia Cố Dần Thời vội vàng cúp điện thoại.

Tô Cẩn Châu ngây ra như phỗng, vẻ mặt Đát Kỷ thỏa mãn, cô ôm mèo Đế Tân đi về phía biệt thự, ""Anh, một lúc nữa anh mang đồ ăn vào đi, bên ngoài có hơi lạnh.""

Tô Cẩn Châu, ". . . . . ."

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người một mèo làm tổ trên sô pha xem phim Mỹ phát sóng vào khung giờ vàng, tiếng Anh kiểu Mỹ tiêu chuẩn khiến cho Đát Kỷ nghe có chút vất vả.

Mèo đen Đế Tân nằm trên đầu gối Đát Kỷ, anh có chút lo lắng phần cơ thể ở bên trong nhà thuyền, nơi đó âm u, về đêm ở trên bờ biển cũng rất lạnh, nếu sinh bệnh sẽ không ổn chút nào.

Trong lòng sốt ruột, vì thế chuẩn bị lén lút nhìn, kết quả còn chưa kịp di chuyển, Đát Kỷ liền túm lấy cái đuôi anh, miệng than thở, "" Mèo hoang đúng là không ngoan . . . . . ."

Thân thể Đế Tân cứng đờ, hiện tại anh có thể xác định . . . . . . cô vợ nhà anh, có vẻ như đã phát hiện thân phận quỷ dị này của anh, thế nhưng. . . . . . tại sao Đát Kỷ lại không vạch trần, thậm chí là bình tĩnh tự nhiên như vậy?