Lăng Lan vẫn luôn để ý đến Tạ Nghi thì nhận ra một nguồn năng lượng bùng nổ, sức mạnh vô cùng lớn. Cô nhịn không được nhíu mày, cứ tưởng rằng năng lượng đen này sẽ chống cự lại với sự áp chế của Tạ Nghi, nhưng bây giờ hình như năng lượng kia không hề có vách ngăn nào, như thể giữa họ có giao ước gì vậy. Lăng Lan trong nhất thời không biết được đây là chuyện tốt hay xấu.
Tạ Nghi vốn là một thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời đột nhiên trở nên lạnh lẽo âm trầm, anh say mê híp híp mắt, nở nụ cười: "Hahaha, rốt cuộc có thể tự mình cảm nhận hơi thở của thế giới này, thật là thoải mái!"
Giây tiếp theo, ánh mắt anh tay trở nên lạnh lẽo: "Nói cậu ngu thì quá ngu, vậy mà tin tôi dễ dàng như vậy.." Một nụ cười băng giá toát ra từ khóe miệng Tạ Nghi.
Đột nhiên, anh nhăn mày, "Hả? Phản kháng kịch liệt như vậy sao.. xem ra người nọ quả thật là vảy ngược của cậu à." Ánh mắt của anh càng thêm lạnh lùng, người nọ không chừng sẽ thành điểm yếu không chừng.
Đúng lúc này, Điền Gia Tuấn lại tiếp tục công kích.
Ánh mắt của Tạ Nghi khẽ cô đọng lại, tầng tầng ảnh ảo cứ vậy nhảy trên ngón tay.
"Bịch!" một tiếng, bàn tay cơ giáp nâng lên đỡ đòn, phản đòn của Điền Gia Tuấn trở lại.
"Sao?" Điền Gia Tuấn cảm thấy áp lực phản đòn của đối phương rất mạnh, mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, liền chau mày.
Rõ ràng như thể sức tàn lực kiệt rồi kia mà, vì sao bây giờ sức mạnh lại quay về rồi? Chẳng lẽ là đột phá? Điền Gia Tuấn liền cảnh giác, thao tác càng cẩn thận thêm.
"Tốc độ tay đó đạt đến Đặc Cấp đỉnh rồi sao?" Phản ứng của cơ giáp và sức mạnh của nó khiến Lăng Lan hơi buông lỏng, khóe môi hiện ra đường cong nghiền ngẫm. Cô không ngờ được năng lượng đen mà Tạ Nghi áp chế bùng nổ ra lại có kết quả khác dự liệu của cô thế này.
"Chấc chậc chậc, mặt hàng này mà đánh cậu đến mức không còn khả năng đánh trả, cậu làm nhà họ Tạ quá mất mặt." Tạ Nghi trào phúng nói, ngón tay chưa ngừng bay múa.
Lúc này, Cơ giáp của Tạ Nghi nâng vũ khí trong tay, đột nhiên vọt đến hung tợn đập xuống:
"Cậu nhìn cho kĩ đi, đây mới là thực lực của thân xác này. Còn cậu, không xứng có được quyền hạn điều khiển nó."
"Binh!" Hai thanh kiếm lớn va đập, phát ra tiếng vang buốt óc, vang vọng trong không trung.
Điền Gia Tuấn đỡ đòn Tạ Nghi cường công, rồi bị văng xa hơn mười mét. Anh ta cố gắng lấy lại thân bằng của cơ, kinh ngạc nhìn về phía cơ giáp đối diện: "Tại sao, tại sao đối phương lại mạnh như vậy? Sao mình không thể đỡ được?"
Điền Gia Tuấn chưa kịp suy luận thêm, Tạ Nghi được đà không chịu buông tha, tấn công tiếp.
"Binh Binh Binh.." Thanh kiếm liên tục đánh xuống, công kích của Tạ Nghi không ngừng ào ào rơi xuống như mưa, Điền Gia Tuấn chỉ có thể giơ tay cố gắng chống đỡ, chờ đến thời gian phản kích.
"Hahaha, quá đã, cậu đã thấy chưa? Đối thủ mà cậu bó tay chịu trói, trong tay tôi chẳng đáng một xu. Cậu còn lấy mặt mũi đâu mà điều khiển thân xác này, ngoan ngoãn mà ngủ say đi." Tạ Nghi điên cuồng cười, rốt cuộc anh đã có thể điều khiển thân xác này. Bây giờ chỉ có phát tiết ra, mới có thể khiến anh hả hê, nhưng vì vậy càng khiến anh không muốn mất quyền khống chế cơ thể.
"Có chuyện gì vậy? Vì sao Lăng Thiên số 1 lại mạnh như vậy?" Khi này, cảnh tượng chiến đấu của Tạ Nghi và Điền Gia Tuấn khiến cho nhóm đạo sư chú ý.
"Chuyện này không thể nào, Điền Gia Tuấn không thể bại bởi đối phương." Đạo sư của Điền Gia Tuấn- Kiều Nhất không tin nổi. Trong lòng ông ta, đoàn trưởng của Lăng Thiên còn có thể là đối thủ của Điền Gia Tuấn, còn những người khác không đáng nhắc tới. Nhưng hiện giờ, một đội viên không chút tiếng tăm nào lại đánh anh ta đến nỗi không còn cách nào đánh trả, khiến cho ông ta cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.
"Ông nói xem, có phải Tạ Nghi giấu tài không?" Nhìn thấy Tạ Nghi bùng nổ, hiệu trưởng nhìn Đường Ngọc.
"Điều này tôi không biết thật." Đường Ngọc cười khổ trả lời, quả nhiên đám người đi theo Lăng Lan không thể dùng lẽ thường mà phán đoán được, toàn là những tên điên yêu nghiệt như nhau.
Đường Ngọc nói vậy khiến hiệu trưởng hiểu được, ông ấy thật sự không biết gì cả, vì vậy chỉ đành kiềm chế sự tò mò của mình mà tiếp tục quan sát trận chiến.
Điền Gia Tuấn tuy rằng bị Tạ Nghi chăn lại, nhưng dù sao anh ta vẫn là người lên tới Đặc Cấp Đỉnh, có kinh nghiệm rất phong phú trong Cách đấu, trong tình trạng Tạ Nghi dã man chém gϊếŧ như vậy, vẫn có thể tìm cách phản công.
Kiều Nhất nhìn thấy vậy, trong lòng mới khẽ thở phào, học trò ông hài lòng nhất quả không dễ đánh bại như vậy.
Tề Long phát hiện Tạ Nghi đang bùng nổ, Thú Thấy khiến anh nhận ra năng lượng đen trên người Tạ Nghi đã biến thành một năng lượng hắc ám, trong lòng liền sáng tỏ Lão đại đang tính toán điều gì.
Biết là Lão đại đã đạt được mục đích rồi, anh liền hưng phấn hỏi: "Lão đại, có thể xuống tay chưa?"
Nhịn lâu như vậy, bây giờ cho anh bùng cháy chứ.
"Đừng vội, cứ duy trì như bây giờ."
Lăng Lan trả lời như một chậu nước đá tưới xuống người Tề Long. Nữa! Anh còn phải nhịn nữa.
Lăng Lan tất nhiên không thể để Tề Long ra tay được, bởi vì phải có đội viên Lôi Đình này mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ được Lăng Thiên sô 1. Trong lúc thấy đồng đội của mình gặp nguy hiểm, vì cứu đồng đội nên mới có thể bộc lộ ra tiềm lực trong mình, đây mới là nguyên nhân cô muốn đội viên Lôi Đình xuất hiện ở đây.
Bởi vì, Lăng Lan không chỉ muốn Điền Gia Tuấn bức năng lượng đen trong người Tạ Nghi ra ngoài, còn hy vọng anh ta có thể làm Tạ Nghi có một cảm xúc tuyệt vọng không thể chiến thắng đối phương. Đây mới là điều khiến cả hai Tạ Nghi thỏa hiệp. Lăng Lan luôn cho rằng, trấn áp không phải là cách giải quyết, chỉ có dung hợp mới có thể hóa giải được nguy cơ. Tất nhiên dung hợp sẽ có nguy hiểm, ai cũng không biết sau khi dung hợp Tạ Nghi sẽ biến thành gì. Nhưng đây là vì tương lai của Tạ Nghi. Lăng Lan cho rằng điều này đáng giá để cược.
Điền Gia Tuấn quả không hổ người mạnh nhất trong Lôi Đình sau Kiều Đình, Tạ Nghi ban đầu chiếm được hết các mặt, sau đó lại phạm sai lầm, đối phương bắt đầu chiếm ưu thế rồi thay đổi cục diện. Quả nhiên, không có cơ sở và kinh nghiệm tích lũy, cho dù đột phá thao tác đi nữa vẫn không thể xuôi chèo mát mái, hư hư ảo ảo.
Tạ Nghi lại bị áp bách một lần nữa, trong lòng cảm thấy căm phẫn, hai mắt đỏ sẫm, sát khí dần tràn ra.
"Sát khí thật lớn." Lăng Lan cảm nhận thấy sát khí trên người Tạ Nghi, mày lại nhíu lại: Rốt cuộc năng lượng đen này sao lại hình thành? Vì sao có thể mạnh mẽ như vậy.
"Tề Long, toàn lực ứng biến." Trong lòng Lăng Lan khẽ lóe lên ý niệm, ấn máy liên lạc với Tề Long, hạ lệnh. Tề Long liền cảm thấy sướиɠ run người, Lão Đại khai ân, cuối cùng không cần chịu đựng rồi. Nảy giờ nghẹn điên, nên anh lập tức cầm lấy thanh kiếm, đâm về phía đối phương. Kiếm như bay múa liên tục công kích đối phương.
Công kích của Tề Long quá điên cuồng, so với Tạ Nghi chỉ hơn không kém, đối thủ của anh dĩ nhiên là không ngăn nổi, nhịn không được mà hoảng sợ gọi Điền Gia Tuấn: "Đội trưởng!"
Trong lúc tuyệt vọng, mỗi người đều sẽ tìm đến người mình tin tưởng trong vô thức, đội viên của Lôi Đình cũng vậy.
Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của đội viên, Điền Gia Tuấn phát hiện đội viên của mình không ổn, trong lòng giận dữ: "Khốn khϊếp!"
Tự tôn của Điền Gia Tuấn không cho phép đồng đội bị đánh bại trước mí mắt của mình, anh không thèm suy nghĩ, đánh một quyền Toàn Phong Trảm, vũ khí lạnh quét ngang Tạ Nghi.
Điền Gia Tuấn cho rằng đòn này có thể đánh lui Tạ Nghi, nhưng Tạ Nghi đã nổi lên ý gϊếŧ người, nên đồng thời thi triển- Quét ngang ngàn quân.
Hai chiến kĩ hàng đầu xuất hiện, sinh ra năng lượng rất lớn. Hai nguồn lực mạnh không phân biệt va vào nhau, dao động khiến cả hai văng ra. Mà năng lượng này cũng ảnh hưởng đến Tề Long chưa kịp phòng ngừa, khiến họ cũng văng ra.
"Mẹ!" Sau khi bị văng đi, Tề Long phát hiện không ổn, liền ngừng công kích cố gắng giữ thăng bằng Cơ Giáp. Thế nhưng, đội viên kia không may mắn như vậy, anh ta không tránh kịp bị văng xa chục mét. Thế nhưng, đội viên kia còn nhanh nhẹn, thao tác Cơ Giáp theo hướng lực này chạy trốn.
"Còn muốn chạy hả, không có cửa đâu!" Nhìn thấy con mồi của mình muốn trốn đi, Tề Long cảm thấy nổi đóa, liền thao tác Cơ giáp đuổi theo. Vài giây sau, hai cơ giáp đã biến mất vô tung, chỉ còn Tạ Nghi và Điền Gia Tuấn.
Lăng Lan khi này không quan tâm Tề Long nữa, bởi vì nhiệm vụ của Tề Long đã hoàn thành rồi. Còn Tề Long đuổi theo kịp không, sau đó có đánh bại đối phương hay không, không phải chuyện mà Lăng Lan quan tâm nữa. Trên thực tế, lần này Lăng Lan tham gia chiến đấu, là vì Tạ Nghi.
Điền Gia Tuấn chỉ thấy phản lực khiến ngực anh đau đớn, nhưng anh không có thời gian quan tâm đến việc đó, việc đầu tiên anh làm là giữ thăng bằng lại Cơ Giáp. Anh chọn đúng, bởi vì Tạ Nghi đã xông đến, hung bạo công kích.
"Choang!" Hai thanh kiếm lại chạm nhau, phát ra tiếng vang lớn. Điền Gia Tuấn lại lùi một bước, so với nóng nảy ban đầu khi này Điền Gia Tuấn rất bình tĩnh, bởi vì nguy hiểm của đồng đội đã khiến anh ta bộc lộ ra tiềm lực, người cơ hợp nhất. Trước mặt anh bây giờ chỉ còn một đối thủ, đó là Tạ Nghi.
"Choang!" Lại một lần nữa va đập, khi này, Tạ Nghi bị đẩy lùi mấy bước.
"Choang!" Va đập liên tục, Tạ Nghi lại lùi thêm một bước.
"Lôi Đình số 1, thiên phú thật mạnh mẽ, thế mà lại phát lực mạnh hơn rồi." Tình trạng kì lạ của Điền Gia Tuấn khiến nhóm đạo sư chú ý.
"Đây chẳng lẽ là cảnh giới người cơ hợp nhất khó nhất của cơ giáp?" Nghe nói với cảnh giới này có thể vượt cấp gϊếŧ địch, mọi người đều hâm mộ nhìn về phía Kiều Nhất, hâm mộ ông ta có thể nhận một học trò có thiên phú thao tác Cơ giáp như vậy. So với người năm 4 thăng cấp Vương bài cũng không hề thua kém.
"Lăng Thiên số 1 quả nhiên không phải đối thủ của Lôi Đình số 1, xem ra Lăng Thiên số 1 đã như nỏ hết đà rồi." Nhóm đạo sư là người có kinh nghiệm, nhìn một cái đã biết tình trạng lúc này của Tạ Nghi.