Lôi Vương Kiều Đình gần nhất cũng không tốt, tuy hắn biết chiến đấu cùng Lăng Thiên mà bị thua thì khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng lại không thể tưởng tượng được lần thua này lại ảnh hưởng lớn đến nổi hắn thiếu chút không thể thừa nhận.
Nguyên bản mấy phó đoàn trưởng của Lôi Đình đối với hắn luôn cung kính, giờ bắt đầu có thái độ khinh mạn, trong tối ngoài sáng đều mong hắn tự động thoái vị. Còn có mấy đại chủ lực chiến đội trưởng do một tay Kiều Đình chọn ra cũng bắt đầu bằng mặt không bằng lòng. Kiều Đình còn thấy trong mắt đoàn viên một ít bất mãn cùng không tín nhiệm.
Thua chính là vạn kiếp bất phục sao? Kiều Đình là người kiêu ngạo, nếu Lôi Đình không phục hắn, Kiều Đình hắn liền dứt khoát từ chức đoàn trưởng, nếu không phải hắn tưởng năm sau có cơ hội đại diện Lôi Đình cùng Lăng Thiên tham gia trận chiến, rửa sạch phân sỉ nhục này, hắn tuyệt đối sẽ lui sạch sẽ, trực tiếp rời đi Lôi Đình…
Bất quá, Kiều Đình không thể tưởng tượng việc hắn từ chức đoàn trưởng Lôi Đình không phải sự kiện cuối cùng. Rất nhanh, trong trường quân đội bắt đầu lưu truyền một lời đồn, nói hắn khi còn làm đoàn trưởng Lôi Đình không chỉ ức hϊếp học đệ có thiên phú ưu tú xuất kiệt làm họ không thể thành danh còn lạm dụng tư quyền nâng đỡ người một nhà, hơn nữa còn thực hành chính sách chèn ép, đem hết thảy ý kiến phản đối trấn áp xuống, khiến cho đoàn cơ giáp Lôi Đình tiếng oán thán dậy đất, thiên nộ nhân oán.
Ở dưới có người kích động, danh tiếng của Kiêu Đình đã tệ lại càng thêm thảm hại. Hiện tại, chỉ cần Kiều Đình đi ra ngoài là có thể cảm giác xung quanh người người khinh bỉ, thậm chí không ít kẻ vui sướиɠ khi có người gặp họa.
Kiều Đình không phải người ngu xuẩn, hắn điều tra một chút liền biết đấy là bút tích của đoàn trưởng Lôi Đình đương nhiệm. Kiều Đình vẫn chưa có bao nhiêu cảm giác phẫn nộ, chỉ là cảm thấy có chút thất vọng, vì hoàn toàn thay thế được địa vị của hắn, đối phương thế nhưng sử dụng thủ đoạn hạ lưu không thể chấp nhận này. Người như vậy làm sao có thể dẫn dắt Lôi Đình trở nên cường đại. Nghĩ đến đoàn trưởng Lăng Thiên có năng lực xuất chúng, cực kỳ lãnh khốc, Kiều Đình bắt đầu vì tương lai của Lôi Đình mà lo lắng.
Nghĩ đến Lăng Lan, trong lòng Kiều Đình cực kì phức tạp, không chỉ bởi vì hắn bại bởi Lăng Lan mà còn bởi năng lực khống chế cấp dưới của Lăng Lan. Hành vi và tác phong của Lăng Lan thập phần giống hắn, thập phần bá đạo, nhưng cố tình thủ hạ của hắn mặt ngoài thập phần tin phục, bên trong lại ngầm tính kế, mà các đoàn trưởng của Lăng Thiên trái lại thiệt tình chân ý mà tin phục Lăng Lan. Liền tính Lăng Lan có làm ra sai lầm gì, mang đến tổn hại cực lớn cho Lăng Thiên thì Kiều Đình tin tưởng, vài vị đoàn trưởng kia cũng chỉ biết oán trách mình không đủ năng lực, tuyệt không bất mãn đối với Lăng Lan.
Đây là vương sáng tạo mà không phải giữ gìn sao? Nói thật, Kiều Đình thực hâm mộ Lăng Lan, đối phương có thể bừa bãi làm ra bất cứ quyết định gì, vĩnh viễn không có ai quản chế. Nếu có thể, Kiều Đình cũng muốn như Lăng Lan, làm một vương sáng tạo, đem hết thảy nắm giữ trong tay.
Kiều Đình cũng không biết, tuy rằng Lăng Lan là đoàn trưởng đệ nhất của Lăng Thiên, nhưng Lăng Lan vẫn luôn làm tướng quân phủi tay, đem hết sự tình giao cho ba đại đoàn trưởng, loại hành vi này chính là nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ, tuyệt đối tín nhiệm.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn Lý Anh Kiệt, Vũ Cảnh chân thành ủng hộ Lăng Lan….. Nếu cậu thập phần tin tôi, tôi liền trả lại cho cậu gấp trăm lần.
Toàn trường cứ việc đồn đại sôi nổi, Kiều Đình vẫn như thường lui tới giống nhau, kết thúc huấn luyện đoàn cơ giáp thể liền mang chiến đội đi nhà ăn ăn cơm. Tiến vào nhà ăn vốn đang ầm ĩ bỗng thành một mảng yên lặng, kế tiếp tiếng nói khe khẽ phát ra, không ít người bắt đầu vểnh tai lên hóng chuyện, lời đồn đãi về Kiều Đình cũng không trôi qua.
Lỗ tai nhanh nhạy của Kiều Đình đương nhiên không thể bỏ qua những tin đồn liên quan đến mình, vì đã nghe nhiều nên hắn thập phần bình tĩnh, hắn biểu cảm vô tình đi vào nhà ăn, tìm bàn trống ngồi xuống.
“ Kiều lão đại, tôi TMD đi giáo huấn bọn họ.”
Đội viên chiến đội của Kiều Đình không bình tĩnh như hắn, đội viên kia mặt đầy khó chịu muốn giáo huấn nhóm học đệ đầy bất kính trước mắt, bọn họ hiểu biết Kiều lão đại nên cũng biết những lời đồn đãi đó có một bộ phận là giả.
“ Có cái để giáo huấn? Thế giới này là thắng làm vua, nếu thua, bị người cười nhạo cũng bình thường.” Kiều Đình nhàn nhạt mà nói. Trước kia bởi hắn kiêu ngạo bá đạo, lại bởi vì đứng ở trên đỉnh cho nên dù có người khó chịu cũng sẽ giấu ở trong lòng không dám biểu lộ ra ngoài, mà hiện tại hắn hổ lạc đại dương, những người bất mãn với hắn lúc trước giờ thừa nước đυ.c thả câu cũng là bình thường, nếu vì những người này mà tức giận thì hắn liền vô pháp sinh hoạt tiếp. Kiều Đình lộ ra tươi cười tự giễu, ba tháng này đã giúp hắn mài mòn một ít góc cạnh, hiểu được tự mình khuyên.
“ Kia lại như thế nào, Kiều Lão đại cậu vẫn là cơ giáp sư mạnh nhất trường quân đội!” Bị khuyên can, đội viên kia buộc phải oán hận ngồi xuống, trong miệng bất mãn mà nói thầm một câu.
Kiều Đình không nói gì, liền tính hắn là cơ giáp sư mạnh nhất trường quân đội thì đã sao, mọi người hiện tại chỉ nhìn thấy hắn nghèo túng, làm sao còn nghĩ hắn từng có thực lực mạnh đến thế nào? Ngẫm lại cũng chỉ có thể cười, hắn như vậy -một Vương bài sư sĩ, không phải kẻ yếu, thế nhưng lại bị một đám Đặc cấp sư sĩ cười nhạo. Bất quá không sao cả, chỉ cần ghi danh quân đoàn mở ra, thông qua khảo hạch, bọn họ có thể rời trường quân đội, như vậy những hỗn loạn nơi này liền cùng bọn họ không có quan hệ.
Có lẽ bởi vì ánh mắt người khác quá mức chói mắt, chiến đội Kiều Đình cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại chỗ này, bọn họ vội vàng ăn cơm trưa liền chuẩn bị rời nhà ăn, một đám người vừa mới đi tới cửa, một nhóm người liền ùa vào, trong đó đi đầu là một thiếu niên lạnh lùng mặc đồng phục trắng trường quân đội, đúng là một thân hàn khí Lăng Lan.
Lăng Lan trong hai năm có thể được đến thủ tịch sinh kỳ thật có chút khôi hài, bởi vì vắng mặt chương trình thể năng năm thứ nhất, Lăng Lan kỳ thật không có tư cách làm thủ tịch sinh, cuối cùng Tề Long thành tích tốt nhất được tuyển. Đáng tiếc Tề Long trực tiếp đi tìm giáo viên đưa ra lời từ chối, bởi vì cậu tự nhận không thể so với lão đại nhà mình.
Vì người xếp hạng thứ nhất Tề Long cự tuyệt làm thủ tịch sinh, nhóm giáo viên đành phải lựa chọn từng người Vũ Cảnh, Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt, đáng tiếc mấy người Vũ Cảnh đồng dạng cự tuyệt đảm nhiệm thủ tịch sinh….
Đến cuối cùng, một đám cầm đầu nhóm học sinh đều cự tuyệt, bởi vì tất cả đều là thành viên của đoàn cơ giáp Lăng Thiên, lão đại nhà mình không làm thủ tịch sinh, bọn họ sao dám làm?
Điều này cũng làm cho học sinh ban điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp năm hai bị giáo viên chuyên ngành khác giễu cợt, thế nhưng không ai nguyện ý đảm nhận thủ tịch sinh năm hai ban điều khiển cơ giáp. Việc này chọc giận nhóm giáo viên ban điều khiển cơ giáp, vì thế bọn họ làm ra một hành động kinh người, đó chính là đem vị trí thủ tịch sinh ném cho Lăng Lan, một người không có thành tích. Nếu những học sinh đó đều cho rằng Lăng Lan có thể làm thủ tịch sinh thì bọn họ là giáo viên chẳng lẽ còn cự tuyệt?
Cứ như vậy, Lăng Lan trở thành thủ tịch sinh trường quân đội trung tâm duy nhất không có thành tích, lại một lần nữa sáng tạo lịch sử - tuy rằng Lăng Lan không muốn sáng tạo cái lịch sử này.
Kiều Đình nhìn thấy Lăng Lan bước chân tức khắc hoãn lại. Hai người chậm rãi tới gần, cuối cùng lúc đi ngang qua nhau, Lăng Lan đột nhiên dừng bước, Kiều Đình theo phản xạ cũng dừng lại.
Hai người mặt đối mặt, một màn khó gặp này làm nhà ăn lớn tức khắc yên tĩnh một mảng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm cửa, không biết Lăng Lan cùng Kiều Đình tương ngộ sẽ phát sinh chuyện gì….
“ Kiều học trưởng, gần đây tốt chứ?” Lăng Lan mở miệng đầu tiên nói.
Kiều Đình cười lạnh: “ Như thế nào?
Cậu cũng tính chê cười tôi?” Kiều học trưởng? Xem ra đối phương đã biết hắn không còn là đoàn trưởng Lôi Đình.
“Kiều học trưởng, anh có cái gì để chê cười?” Lăng Lan kinh ngạc nhướng mày, tựa hồ không rõ Kiều Đình nói lời này là có í tứ gì.
Kiều Đình không trả lời, chỉ là trên mặt lạnh lẽo càng đậm, toàn trường hiện tại đều bàn tán về hắn, hắn cũng không tin Lăng Lan thật sự một chút đều không biết.
“Trường quân đội chúng ta khó có được Vương bài sư sĩ, tôi không biết Kiều học trưởng còn có gì đáng chê cười.” Lăng Lan làm lơ Kiều Đình lạnh lẽo, biểu tình đạm nhiên mà nói.
Lăng Lan nói làm ánh mắt Kiều Đình đột nhiên co rút, hắn nghiêm túc mà nhìn thẳng hai mắt Lăng Lan, muốn nhìn rõ ràng chân ý trong lời nói này của Lăng Lan, đáng tiếc hai mắt Lăng Lan bình đạm không gợn sóng, cực hạn bình tĩnh, căn bản nhìn không ra một chút manh mối.
Nếu nhìn không ra chủ ý của Lăng Lan, Kiều Đình cũng không nghĩ cùng Lăng Lan nói lời sắc bén, hắn trực tiếp hỏi: “Cậu dừng lại không phải đơn thuần mà tìm tôi nói mấy câu này chứ, nói đi, cậu muốn làm gì?”
Lăng Lan cũng không nghĩ nói mấy lời khách sáo vì thế liền nói thẳng ra mục đích: “ Kiều học trưởng,tôi muốn cùng anh hợp tác.”
“ Hợp tác?” Kiều Đình ngạc nhiên, bên trong lại cảm thấy thập phần buồn cười, “Cậu thấy chúng ta có thể hợp tác sao?” Đem hắn từ trên mây kéo xuống, đá nhập nước bùn, làm hắn mặt mũi cùng áo trong đều ném không còn một mảnh, thế nhưng muốn đưa ra yêu cầu hợp tác? Chẳng lẽ Kiều Đình hắn thoạt nhìn giống đồ ngốc?
“ Vì cái gì không thể?” Lăng Lan không khách khí đả kích.
“Cậu nói, tôi sẽ giúp người làm tôi mất đi hết thảy sao? tôi chẳng lẽ thực ngu?” Kiều Đình cực giận hỏi ngược lại.
“ Giúp tôi? Kiều học trưởng, anh cũng quá đề cao bản thân rồi” Lăng Lan sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhiệt độ toàn bộ nhà ăn đột nhiên giảm làm mọi người nhịn không được rùng mình.
“ Không giúp cậu, chẳng lẽ giúp tôi?” Kiều Đình cười lạnh, đối với người khác bị chịu tác động, Kiều Đình vẫn như cũ không chịu nửa phần ảnh hưởng bởi hàn khí của Lăng Lan.
“ Đúng là như thế!” Lăng Lan không chút khách khí đả kích.
Hai mắt Kiều Đình nhíu lại, một cỗ hơi thở nguy hiểm ập vào trước mắt, Lăng Lan bên này buồn cười nói đích xác làm Kiều Đình nổi giận.
Cuộc thi cơ giáp liên trường nếu đạt được quán quân cơ giáo cách đấu, đối với việc anh tiến vào quân đôi phát triển khẳng định có không ít chỗ tốt, Kiều học trưởng, có phải nên suy xét việc hợp tác một phen hay không?” Kiều Đình tức giận căn bản không làm Lăng Lan sợ hãi, cô trấn định mà đem lời này nói ra.
Những lời này vừa ra làm người nghe đối thoại nhịn không được hít hà một hơi. Bọn họ nhìn về phía Kiều Đình, chờ đợi đáp án. Nếu là bọn họ, căn bản vô pháp cự tuyệt dụ hoặc này…
Kiều Đình sửng sốt, trầm mặc mấy giây tựa hồ suy xét thâm ý trong hành động của Lăng Lan, không lâu mới hỏi: “ Vì cái gì muốn tìm tôi?”
Lăng Lan nhàn nhạt mà trả lời: “Tôi không nghĩ tiếp tục làm ngàn năm lão Nhị, mà việc của người trường quân đội, Lăng Thiên chúng ta vì sao phải tốn công vô ích mà gánh vác một mình?”
Lăng Lan nói làm Kiều Đình nhất thời không thể đáp trả, Lăng Lan cũng không hi vọng Kiều Đình có ngay đáp án liền nói: “ Còn có thời gian năm ngày thời gian, hi vọng cuối cùng anh có thể cho tôi một cái đáp án thỏa đáng.” Nói xong, Lăng Lan liền trực tiếp lướt qua Kiều Đình.
Lúc này, Kiều Đình đột nhiên hỏi: “ Nếu tôi không muốn?.”
Lăng Lan đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Kiều Đình làm Kiều Đình trong lòng khϊếp đảm.
“ Chẳng lẽ Kiều học trưởng thua một lần, lúc sau liền không có hùng tâm tráng chí? Lại hoặc là, anh sợ hãi sẽ thua trong cuộc thi, mặt ném đến bên ngoài?” khóe miệng Lăng Lan lộ ra tia cười trào phúng, sắc bén mà nói.
Kiều Đình nghe vậy, ánh mắt mị đi, trong mắt ẩn chứa lửa giận, xem ra lời Lăng Lan đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới hắn rồi.
“Tôi sẽ sợ thua? Lăng Lan, cậu quá coi thường tôi?” Kiều Đình một chữ lại một chữ rít qua kẽ răng mà nói, nắm chặt hai đấm, có thể thấy, hắn đích xác nổi giận.
“ Vậy một lời đã định!” hai hàng lông mày Lăng Lan chọn lại, cười như không cười mà trở về câu này rồi liền dẫn dắt người của Lăng Thiên đi vào nhà ăn.
Đội viên Kiều Đình chờ một đám Lăng Lan rời xa lúc này mới mừng rỡ như điên nói: “ Kiều lão đại, thật tốt quá, đây chính là cái cơ hội tốt, nếu là giật được quán quân cơ giáp cách đấu đại tái, trở về sau, tuyệt đối sẽ không có người bàn tán về phía chúng ta, liền tính tiến vào quân đoàn, cũng sẽ bởi vì thành tích mà được cao tầng quân đoàn coi trọng.”
Kiều Đình nghe vậy lộ ra nụ cười khổ, hắn lắc đầu, không trả lời đội viên kia.
Đội viên kia thấy thế sắc mặt thay đổi: “ Kiều lão đại, chẳng lẽ anh muốn cự tuyệt sao?” Đây chính là cơ hội ngàn năm có một nha.
Kiều Đình thở dài: “ Không phải, tôi chỉ là ảo não, không cẩn thận trúng phép khích tướng của Lăng Lan, thằng nhóc này,....” Bất tri bất giác, đối phương đã nắm quyền chủ động, chính mình không cẩn thận nhảy vào.
Nghe được Kiều Đình nói, các đội viên liền hồi tưởng đoạn đối thoại vừa rồi, lúc này mới bừng tỉnh.
Kiều Đình quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên có ánh mắt lạnh lùng, tin tưởng một ngày có hắn ở trường quân đội, thế lực đệ nhất tuyệt đối sẽ không đến phiên Lôi Đình-hắn, tương lai chỉ sợ gian nan.
đám người Lăng Lan sau khi rời đi liền trực tiếp lên trên lầu tiến vào phòng riêng, đám người Lý Lan Phong Triệu Tuấn đã chờ ở trong đó đọc sách. Lý Lan Phong chờ Lăng Lan ngồi xuống mới cười nói: “ Chúc mừng cậu, bắt lấy Lôi Vương Kiều Đình”.
Lăng Lan liếc Lý Lan Phong một cái, ánh mắt sắc bén làm nụ cười của Lý Lan Phong cời cơ hồ duy trì không nổi, Lý Lan Phong đành phải thu liễm nói: “ Như thế nào ta tớ nói sai rồi?”
“ Ừm, cậu không muốn cười cũng đừng cười” Lăng Lan cau mày, “ Quá giả” Vì cái lý gì Lan Phong lại như vậy? Nghĩ đến Lý Lan Phong từng nói chán ghét Lôi Vương cô liền an ủi nói: “Báo con, Kiều Đình chỉ hợp tác, lúc sau liền vẫn như cũ là đối thủ, không có khả năng trở thành bằng hữu.”
Lý Lan Phong nghe được lời này tức khắc nở nụ cười, Lăng Lan nhẹ thở ra một hơi, Lý Lan Phong như vậy mới là bình thường, xem ra Lý Lan Phong thật sự chán ghét Lôi Vương, không biết bọn họ trước đây có cái gì… Lăng Lan quyết định điều Tiểu Tứ đi điều tra.
“ Vì cái gì cậu muốn lựa chọn khích tướng?” Khôi phục bình thường, Lan Phong mở miệng hỏi. Vừa rồi bởi phép khích tướng, trạng thái ảm đạm đê mê của Kiều Đình tiêu bớt không ít, Kiều Đình một khi tỉnh lại, tuyệt đối sẽ nhanh chóng trưởng thành, chỉ có thể trở thành đối thủ của bọn họ. Kiều Đình trưởng thành quá nhanh đối với bọn họ thập phần bất lợi.
“ Có một đối thủ như vậy không phải rất thú vi?” Lăng Lan ánh mắt loe lóe, “ Lại nói, tôi cho rằng Lôi Vương Vương bài sư sĩ ưu tú như vậy có thể mau chóng trưởng thành lên, cảm thấy khó chịu không nên là chúng ta, mà là chúng ta địch quốc”.
Lý Lan Phong cả người chấn động, cái trán anh mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt âm u khó hiểu, cuối cùng hô một hơi, thấp giọng nói: “Thỏ con, tớ sai rồi.”
Liền tính Lôi Vương có thể là cái mệnh phượng hoàng thì anh sao lại có thể bởi điểm này mà trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại đối phương.
“Thỏ con, huấn luyện tớ đi, tớ muốn biến cường!” trong mắt Lý Lan Phong toát ra ý chiến đấu tràn đầy, khóe miệng Lăng Lan hơi hơi nhếch lên, báo con như vậy mới là báo con lúc trước...