“Thì ra là chuyện này……”
Lăng Lan nhớ tới quyết định ban đầu của mình liền nói, “ Được rồi, cậu thông báo đi, hôm nay tối 6 giờ chúng ta sẽ bắt đầu.” Hẳn là nên làm cho bọn họ hiểu được ý tưởng của cô.
“Tốt, Lan lão đại.” Biết được thời gian chính xác, Vũ Cảnh cao hứng mà trả lời.
Thực mau, bóng đêm tiến đến, Lăng Lan đi vào tổng bộ Lăng Thiên. Mới vừa bước vào cửa chính, bên trong sảnh chính của tổng bộ trong đó có một nhân viên lễ tân, nhìn đoàn trưởng nhà mình giá lâm phản ứng thật nhanh, trước tiên vọt tới thang máy, ân cần mà giúp Lăng Lan ấn xuống cái nút thang máy.
Lăng Lan đối với đoàn viên kia nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích, nhìn thấy cửa thang máy mở ra liền bước đi vào, xoay người ấn xuống muốn đi tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mới đóng lại, Lăng Lan lỗ tai rất thính liền nghe được bên ngoài xuất hiện âm thanh nói chuyện hưng phấn:
“Trời ah, tớ vậy mà nhìn thấy đệ nhất đoàn trưởng trong truyền thuyết, Lan lão đại thật sự quá khốc.”
Người này rõ ràng là thành viên vừa gia nhập Lăng Thiên, đội viên lâu năm khẳng định là gặp qua Lăng Lan.
“An Tử, cậu tốc độ thật * mau, thế nhưng bắt được cơ hội cùng lão đại tiếp xúc gần gũi.”
Đoàn viên nào đó nhìn thấy thiếu niên còn đứng ở bên cạnh thang máy giọng nói lộ vẻ ghen ghét.
“Anh Lâu, vừa rồi đoàn trưởng có phải hay không đối với em gật đầu……”
Người nọ đứng ở cửa thang máy giống như còn chưa tin chính mình nhìn thấy một màn kia, âm thanh tràn ngập mộng ảo.
“Đúng vậy! Lan lão đại rất lạnh lùng, nhưng lần này thế nhưng đáp lại cậu. Cậu quả là có vận cứt chó ……”
Người được xưng là anh Lâu hâm mộ địa đạo.
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tớ đều thấy được, lãnh khốc lão đại liếc một cái đều cảm thấy trong lòng run sợ, nhưng cậu ấy lại đối với cậu gật đầu, cậu vận khí thật tốt quá.”
Nhóm đoàn viên đang đừng ở trong đại sảnh hâm mộ ghen tị tiếc hận liền thiếu chút nữa tiến lên vây đánh về phía An Tử, biểu hiện của thằng nhóc này rõ ràng là hưng phấn quá độ, nha, bọn họ vừa rồi như thế nào tốc độ chậm một nhịp vậy chứ?
Âm thanh ầm ĩ trong đại sảnh làm Lăng Lan xấu hổ. Không nghĩ tới cô chỉ lễ phép mà gật đầu với người nọ cũng có thể khiến cho một đám đoàn viên kích động, chẳng lẽ cô bình thường quá cao lãnh sao? ( cao ngạo cùng lạnh lùng)
Lăng Lan cũng không biết phải nói gì, bởi vì cô đem toàn bộ chính sự đều ném cho ba đại đoàn trưởng khác, thời gian bình thường sẽ không xuất hiện, đoàn viên bình thường muốn thấy mặt cô là xa vời, điều này cũng làm cho đoàn viên cảm thấy cô là một đoàn trưởng thần bí, hơn nữa cô lại dẫn dắt Lăng Thiên sáng tạo một cái lại một cái kỳ tích, cũng làm cô trở thành thần tượng của nhóm đoàn viên. Cho nên, đoàn viên bình thường vừa thấy Lăng Lan đa phần đều khó nén hưng phấn.
Lăng Lan vừa đi đến gần cửa phòng hội nghị liền nghe được bên trong rất ầm ĩ, không khí cực tốt. Lăng Lan đột nhiên đẩy cửa, nhìn thấy toàn bộ cao tầng Lăng Thiên đều đã tới đang ngồi ở trước bàn hội nghị, mọi người đang vui vẻ náo nhiệt trò chuyện, thậm chí còn có mấy người biết nhau cùng đùa giỡn.
Nghe thấy tiếng động ở cửa tập thể đều quay đầu lại, khi mọi người nhìn thấy là đoàn trưởng nhà mình Lăng Lan tới lập tức liền yên lặng toàn bộ. Sau đó đều nhất trí đồng loạt từ chỗ ngồi nhanh chóng đứng lên, cúi đầu hô: “Lão đại!”
Lăng Lan cái trán lập tức chảy đầy vạch đen. Tuy rằng Tề Long bọn họ vẫn luôn kêu cô là lão đại, nhưng đó là từ lúc nhỏ đến khi trở thành đồng bọn, ngay từ đầu cũng chỉ là giỡn trong lúc vui đùa, cuối cùng là bởi vì bọn họ kêu thành thói quen nên mặc kệ.
Nhưng những vị đội trưởng này đều là sau này mới gia nhập, thậm chí có vài người sau khi tiến vào trường quân đội mới gia nhập, bị nhiều người như vậy cùng lúc đều gọi là lão đại làm Lăng Lan có loại ảo giác cô đang cầm đầu nhóm xã hội đen tội ác tày trời!
“ Gọi đoàn trưởng là được rồi, không cần kêu lão đại.”
Lăng Lan vẫn quyết định sửa đổi quan điểm sai lầm của mọi người, cứu vãn hình tượng đoàn trưởng trong sáng của chính mình, cô mắt lạnh đảo qua mang theo một tia uy hϊếp hy vọng tất cả mọi người về sau không cần gọi sai.
Có lẽ ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan có lực uy hϊếp quá lớn, mọi người ở thời điểm sau khi bị Lăng Lan nhìn lại lần nữa cúi đầu trả lời:
“ Vâng, lão đại!”
Lăng Lan không biết nên nói gì, cái này được xem là đáp ứng sao? Nhưng vì cái gì còn muốn gọi cô là lão đại đây?
Lăng Lan nhìn nhìn ba người đứng ở cửa nghênh đón cô, Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt là đồng bọn hợp tác, không thể áp bách, vì thế cô đem ánh mắt hung tợn mà quét về phía Tề Long, hy vọng tiểu tử này biết rõ ràng tình huống, làm mọi người đổi giọng gọi cô là đoàn trưởng. Cô thành lập chính là đoàn cơ giáp nha, không phải một đoàn xã hội đen a……
Tề Long nhìn thấy ánh mắt cực kì hung ác của lão đại nhà mình lão đại, thật cẩn thận hỏi:
“Lão đại, có thể mở cuộc họp được chưa?”
Tốt, Tề Long, cậu mạnh mẽ lắm, thế nhưng không nhận thấy uy hϊếp của tôi, tôi trở về liền thu thập cậu! Lăng Lan âm thầm nghiến răng, đối với bên ngoài chỉ có thể lạnh lùng gật đầu.
Nhìn thấy Lăng Lan gật đầu, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không có biện pháp, ánh mắt của Lan lão đậu lực sát thương quá mạnh, không ai dám nhìn thẳng vào tầm mắt nói chuyện a, vẫn là Tề Long mạnh, mọi người lén lút ném cho Tề Long một ánh mắt kính nể, mà Tề Long đang âm thầm mà sờ soạng một phen, trong khoảng thời gian này, khí thế của lão đại lại mạnh lên, ngay cả cậu hàng năm đều ở bên người lão đại đều cảm thấy một áp lực thật lớn.
Lăng Lan ở bên trong ba người vây quanh đi vào phòng họp, Tề Long giành trước một bước ân cần mà kéo ra ghế vị trí trước bàn hội nghị mời Lăng Lan ngồi xuống. Sau khi Lăng Lan ngồi xuống, mắt lạnh lùng nhìn quét qua một nhóm người cao tầng còn đứng còn, mới nói:
“Ngồi!”
“Vâng, lão đại!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Lăng Lan cho phép ngồi xuống lúc này mọi người mới ngồi. Nhưng không khí lúc này đã không còn ầm ĩ như khi Lăng Lan còn chưa tiến vào mà ngược lại là lặng yên một mảnh.
Lăng Lan nhìn quét qua một vòng, phát hiện tham dự hội nghị ngoài các chiến đội đội trưởng cùng với bốn đại đoàn trưởng bên ngoài, Lý Lan Phong cùng Hàn Kế Quân làm quân sư Lăng Thiên cũng tham gia hội nghị. Lý Thì Du và Thường Tân Nguyên làm quân y chuyên nghiệp thủ tịch sinh cùng với thiên tài cải tạo cơ giáp cũng có phần tham dự. Mà Triệu Tuấn người được bên ngoài xưng là chiến lực mạnh nhất Lăng Thiên cũng bị đặc biệt mời tham dự.
Lâm Trung Khanh làm thư ký của hội nghị, viết hồ sơ hội nghị, ngồi ở phía sau Lăng Lan. Lạc Lãng cùng Tạ Nghi thật đáng buồn lại trở thành tiểu đệ pha trà nước, phục vụ các đại đội trưởng nhóm tham dự hôị nghị pha trà đổ nước……
Tóm lại, chiến đội của cô tất cả mọi người đều ở phòng họp, một người cũng không thiếu……
Lăng Lan như suy tư gì mà liếc liếc mắt nhìn Vũ Cảnh một cái.
Vũ Cảnh nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Lan liếc lại đây, cậu ho một tiếng mở miệng nói:
“Nếu lão đại đã tới, chúng ta liền chính thức tiến vào chương trình hội nghị. Như mọi người đã biết, ngày hôm qua trường quân đội đã chính thức công bố quyền xuất chiến ở Cơ giáp đại chiến sẽ giao cho đoàn cơ giáp Lăng Thiên chúng ta phụ trách. Cơ giáp đại chiến có tên là Cơ giáp đại chiến nhưng trên thực tế các hạng mục thi đấu từ năm đến tám môn, cơ hồ đều nằm trong các chương trình học tập chuyên nghiệp của trường quân đội, nhưng đoàn cơ giáp của chúng ta chỉ vừa mới thành lập, đại bộ phận đoàn viên đều là học sinh năm hai, chúng ta không chỉ ở các chương trình chuyên nghiệp thua các đoàn viên niên cấp cao mà còn như lấy trứng chọi đá, cho dù có khả năng, nhưng không có kinh nghiệm bốn năm học tập, muốn ứng phó một loạt thi đấu, chỉ sợ cũng không thể……”
Vũ Cảnh nói làm các đại chiến đội đội trưởng đáy lòng đều trầm xuống, Lý Anh Kiệt tiếp lời Vũ Cảnh nói:
“ Lần trước xuất chiến chính là đoàn cơ giáp Lôi Đình, liền tính là đoàn có lịch sử đã lâu, bên trong đoàn cơ giáp có nội hàm, ở thời điểm lựa chọn danh sách xuất chiến. Có một số ít người là chuyên nghiệp đáng lưu ý, bọn họ cũng lựa chọn từ bỏ, bởi vì cả đoàn của họ cũng không có bao nhiêu đoàn viên chuyên nghiệp…… Nhưng bởi vì đoàn Lôi Đình có mấy người đều xếp hạng mạnh mẽ nên mới chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, cho nên cho dù có vứt bỏ, Lôi Đình cuối cùng vẫn là lấy được
thành tích thứ hai trở về, nếu thành tích lần này của chúng ta quá kém, sợ là đoàn Lăng Thiên chúng ta sẽ trở thành đối tượng căm hận của toàn bộ quân giáo sinh.”
Ý tứ của Lý Anh Kiệt tất cả mọi người đều rõ ràng, trường quân đội Đệ Nhất Nam Tử tuy rằng bên trong đấu đá không ngừng nhưng đối với vinh dự của trường quân đội lại rất coi trọng, nếu lần này Lăng Thiên thi đấu đại bại mà về, không chỉ có khí thế trong ba tháng của Lăng Thiên bị trở thành hư không, tương lai, Lăng Thiên cũng sẽ không có cơ hội phát triển tốt nữa, thậm chí sẽ sụp đổ.
Ngồi ở phía dưới Tề Long là hai người quân sư của Lăng Thiên là Lý Lan Phong và Hàn Kế Quân. Lý Lan Phong nhìn thấy tất cả mọi người đều im lặng, liền nói ra vấn đề:
“ Ở chỗ tôi này có một phần danh sách các hạng mục thi đấu trong thi đấu cơ giáp. Tôi truyền cho mọi người, mọi người có thể từ từ xem xét.”
Nói xong, Lý Lan Phong đem tư liệu truyền cho mọi người đang ngồi, chờ đến khi mọi người đã vội vàng nhìn qua một lần, cậu ta mới tiếp tục mở miệng nói:
“Kỳ thật, các hạng mục nhỏ khác cũng không phải rất quan trọng, chân chính quan trọng là hạng mục cuối cùng, hạng mục này chiếm một nửa phần giá trị thi đấu, có thể nói, nếu bắt lấy hạng mục này, liền tính chúng ta lấy không được hạng nhất, hạng nhì cũng có thể lấy được vững vàng.”
Lý Lan Phong nói làm mọi người lại lần nữa đem lực chú ý tập trung đến hạng mục cuối cùng, nơi đó rõ ràng viết: Tổng hợp đoàn đội Đại Hỗn Chiến!
Tổng hợp đoàn đội Đại Hỗn Chiến, mỗi đoàn đội dự thi có 120 người, tụ tập tất cả các đoàn đội trường quân đội thuộc Liên Bang, ở cùng một nơi trên bản đồ, thời hạn tiến hành Đại Hỗn Chiến, thời gian lúc nào cũng là 24 giờ.
Lý Lan Phong tiếp tục phân tích nói:
“Đại Hỗn Chiến này không đơn giản chỉ xem ở vũ lực mà còn liên quan đến các loại hợp tác, thao túng, phá hư, nội gián, ám toán ùn ùn không dứt, có thể nói là thủ đoạn chồng chất, đoàn đội 120 người không đơn giản là chỉ ở chuyên nghiệp, nó bao gồm tất cả các ngành chuyên nghiệp sau khi phối hợp mới xuất hiện thành một cái đoàn thể, là thể hiện chân thật nhất thực lực của trường quân đội. Nguyên nhân chính là vì như thế, nên trường Đệ Nhất Nam Sinh Quân Giáo mới có thể liên tục bảy lần ủy khuất mang hạng nhì, mọi người đều biết, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh tham dự cơ giáp đại chiến quá mức tập trung vào một ngành chuyên nghiệp, trên cơ bản tất cả đều là Cơ giáp sĩ."
" Như vậy xem ra, muốn lấy được thành tích tốt, chỉ dựa vào những người như chúng ta là không được.”
Một người lệ thuộc vào đoàn cơ giáp Lăng Thiên là đội trưởng mang một chiến đội tiếc nuối địa đạo.
“Đúng vậy, nếu dựa trên 120 người phối hợp thành đoàn đội, tốt nhất có thể phải có năm vị quân sư cùng phối hợp hành động.”
Hàn Kế Quân xác định lời nói của vị kia chiến đội đội trưởng,
“Mà hiện tại, Lăng Thiên có thể làm chức vị quân sư chỉ có tôi cùng với Lý Lan Phong, còn thiếu ba người, muốn thi đấu cần phải tìm đủ năm người.”
“Đáng tiếc các nhân vật như quân sư này chỉ cần có một chút tài năng đã bị các đoàn cơ giáp khác đoạt đi rồi, hiện tại đi tìm chỉ sợ là rất khó.” Cao Tấn Vân nhíu mày nói, “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đến các đoàn cơ giáp khác mua chuộc người?”
“Liền tính chúng ta nghĩ như vậy, các đoàn cơ giáp khác cũng sẽ là không thả. ”
một đoàn trưởng bên người Cao Tấn Vân lập tức mở miệng phủ quyết.
“Không phải mua chuộc, mà là hợp tác!” Lăng Lan đột nhiên mở miệng nói.
Vũ Cảnh kinh nghi nói: “ Ý tứ của Lan lão đại là, cùng các đoàn cơ giáp khác hợp tác?”
Lăng Lan gật đầu nói: “Đúng vậy, hướng các đoàn cơ giáp lớn phát thư mời, chúng ta yêu cầu điều động nhân tài, tiến hành hợp tác lớn với toàn trường! Mà đối tượng thứ nhất hợp tác, chính là Lôi Vương Kiều Đình!”
Lăng Lan nói làm phòng hội nghị tất cả mọi người chấn kinh rồi, cùng Lôi Vương Kiều Đình hợp tác? Bọn họ có phải hay không nghe lầm?