Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 131: Hành tinh Lục Thâm

“Sợ là lần đi săn thú dã ngoại của chúng ta không thể diễn ra rồi…”Người bạn học vừa tiến vào liền thông báo tin tức xấu khiến tâm tình của mọi người có chút hoảng

loạn, dù sao bọn họ cũng chờ ngày này đã lâu, chẳng lẽ có biến độnggì

phát sinh sao?

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tin tức này cậu lấy từ đâu?” Nhìn Tề Long không có ý dò hỏi, Võ Cảnh chỉ phải mở miệng hỏi.

Nhóm của Lăng Lan lâu nay đều do Tề Long ra mặt, nếu Tề Long không hỏi, vậy

tỏ vẻ Lăng Lan không có hứng thú. Nhưng Lăng Lan không hứng thú, không

có nghĩa Võ Cảnh không có hứng thú.

“Nghe nói tại cuộc thi liên

học viện của học sinh năm bảy ở thế giới ảo năm nay, chúng ta bị một học viện từ tinh cầu khác vượt mặt, thầy viện trưởng biết tin thập phần tức giận, cho nên bây giờ đang triệu tập tất cả giáo viên họp khẩn cấp.”

Người bạn thông báo tin vẻ mặt mất mát, cậu cũng cực kỳ chờ mong hoạt

động ngoại khóa lần này, “Hiện tại các giáo viên chỉ sợ không có thời

gian mang chúng ta đi săn thú dã ngoại.”

Người bạn thông báo tin

trả lời dứt khoát cẩn thận, bởi vì người hỏi chuyện chính là tiểu đội

trưởng của một trong ba tiểu đội đứng đầu đặc cấp ban 1, nếu có thể để

lại ứng tượng tốt, cơ hội gia nhập tiểu đội của cậu ấy có thể tăng lên.

Ban 1 tuy rằng đã có rất nhiều tiểu đội thành lập, nhưng lại chỉ có ba tiểu đội khiến những học sinh mắt luôn nhìn trời muốn gia nhập, Lý Anh Kiệt

bởi vì đã thu đủ người nên không thể thu thêm, nhưng hai đội còn lại vẫn còn thừa mấy cái danh ngạch, đó là vị trí mà tất cả học sinh lớp đặc

cấp đều ngắm nhìn gắt gao.

Bởi vì điều kiện vào tiểu đội của Lăng Lan vô cùng khắc nghiệt, lại chỉ còn một người cuối cùng cho nên tất cả mọi người đều biết, muốn đi vào tiểu đội Lăng Lan hệ số khó khăn cao hù chết người, không chỉ có yêu cầu thiên phú xuất sắc, các phương diện

khác đều phải tinh thông. Có chút người tự mình hiểu lấy mình liền đem

mục tiêu đổi thành tiểu đội của Võ Cảnh, tuy yêu cầu thu người của tiểu

đội không cao bằng tiểu đội Lăng Lan nhưng lại còn có hai danh ngạch,

nói như thế nào xác suất thành công cũng cao hơn rất nhiều, điều này làm cho tiểu đội Võ Cảnh được học sinh ban 1 chú ý tiểu đội Lăng Lan.

“Không biết là học viện đồng quân tinh cầu nào lại giỏi như vậy?” Diệp Nhứ đối với tin tức này cũng cực kỳ tò mò.

“Là hành tinh Lục Thâm!” Người đưa tin nói ra đáp án làmtất cả học sinh

trong ban đều chấn kinh, hành tinh Lục Thâm chỉ là một hành tinh cấp 3

thôi, các phương diện tài nguyên đều kém bọn họ N cấp. Chẳng lẽ nơi đó

có thiên tài tuyệt thế xuất hiện?

Nguyên bản Lý Anh Kiệt cũng

không để chuyện này ở trong lòng, nhưng khi nghe được mấy chữ hành tinh

Lục Thâm thì tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, vội

vàng mở miệng hỏi: “Cậu có biết là người nào đánh vỡ trạm kiểm soát hay

không?” Đánh vỡ trạm kiểm soát cần thiết đến dựa vào tiểu đội, cho nên

Lý Anh Kiệt mới hỏi như vậy. (nội dung cuộc thi đánh trạm kiểm soát

không gian được định sẵn)

Người bạn học thông báo tin tức tiếc

nuối mà lắc đầu nói: “Trong lúc đi ngang qua hai giáo viên tớ chỉ trùng

hợp nghe bọn họ đang nói một ít về chuyện này. Tớ chỉ nghe đến học sinh

hành tinh Lục Thâm năm giờ sáng nay đã thành công đánh vỡ trạm kiểm

soát, trở thành đội đầu tiên đánh vỡ trạm kiểm soát, sau đó tớ cũng

không dám ở lại lâu nên cũng không rõ ràng lắm những người đó có những

ai.”

“Thông tin chi tiết hẳn là các giáo viên sẽ biết.” Những học sinh khác cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo ở cửa phòng học vang lên: “Không sai, thầy đích xác biết……” Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, Trình Viễn Hành

tới.

“Thầy Trình, chào!” Nhìn Trình Viễn Hành vào lớp, tất cả học sinh đều ngoan ngoãn mà trở lại trên chỗ ngồi của chính mình, chỉnh tề

đứng thẳng chào.

Trình Viễn Hành ý bảo các học sinh đều ngồi

xuống, sau đó liền tuyên bố: “Thầy muốn nói cho các em hai việc. Chuyện

thứ nhất, là các em yên tâm, kế hoạch săn thú dã ngoại sẽ không thay

đổi, hôm nay sẽ đúng hạn đi ra ngoài!” Trình Viễn Hành nói làm tất cả

học sinh ban một đều hoan hô, bọn họ đã chờ đợi ngày này thật lâu.

“Nhưng, lần ra ngoài săn thú này sẽ khó khăn hơn những lần săn thú trước rất

nhiều, đây cũng chính là do viện trưởng quyết định, yêu cầu thấp nhất

dành cho học sinh cũng được gia tăng thêm 50%.” Câu nói tiếp theo của

Trình Viễn Hành làm toàn học sinh ồ lên một mảnh, đây là đạo lý gì?

“Nói cách khác, thời gian cho khóa săn thú dã ngoại này sẽ được kéo dài từ

năm đến sáu tháng…” Trình Viễn Hành bổ sung khiến cho học sinh kháng

nghị, bọn họ cũng thích sống kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy huyết tinh, nhưng cũng không muốn sống ở một tinh cầu nguyên thủy trở thành một tên đồ tể.

“Thầy ơi, vì sao lại quyết định như vậy?” Diệp Nhứ tức giận mà mở miệng hỏi.

Nếu học sinh cảm thấy cách làm của học viện là không công bằng, thì học

sinh có quyền kháng nghị, với điều kiện người học sinh đó có đạo lý và

có thật lực.

“Vì sao?” Trình Viễn Hành sắc mặt đột nhiên trầm

xuống, tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn, “Bang” một tiếng khiến cho tất

cả học sinh đều im lặng lập tức, cả phòng yên tĩnh.

“Từ khi học

viện đồng quân của chúng ta được thành lập đến nay, người nhận được cờ

thưởng trong cuộc thi của học sinh năm bảy đều là chúng ta, vậy mà năm

năm lại thất bại, không những vậy còn thất bại trong tay một học viện

cấp ba ở xa xôi, đây chính là một sự sỉ nhục đối với học viện, đối với

các học sinh…”

Trình Viễn Hành nói tới đây, khẩu khí hơi hòa hoãn xuống: “Các em có nghĩ tới nguyên nhân chưa? Vì sao chúng ta thất bại?

Có phải chúng ta đã bị những vinh dự trước kia che mắt mờ hai mắt hay

không, cho nên không nhìn thấy những học viện khác đang cố gắng đuổi

theo? Hôm nay toàn bộ giáo viên trong học viện đã hội nghị, viện trưởng

nói một câu không sai, sống với gian nan khổ cực mà chết vào yên vui!

Nếu chúng ta không nhanh tỉnh lại, những vinh quang trước đây của chúng

ta sẽ bị những học viện khác cướp mất, tới lúc đó thứ bị đào thải chính

là học viện của chúng ta.”

“Cho nên chúng ta quyết định, rút kinh nghiệm xương máu, ai cũng không thể tiếp tục an nhàn…… Cho nên, thầy

cũng muốn chúc mừng các m, từ giờ trở đi, các giáo viên sẽ đem toàn lực

ra dạy dỗ, chúng ta sẽ khiến các em không còn thời gian để nghĩ tới mấy

thứ bảy, tám gì đó mà đem các em áp bách để tất cả tiềm lực đều bị áp ra ngoài.” Trình Viễn Hành nói làm tất cả học sinh đều cảm thấy lạnh từ

trong xương, đều cảm thấy tai vạ đến nơi rồi.

Lăng Lan chống cằm, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, cô đã sớm cảm giác các phương diện yêu cầu của học viện đối với học sinh đều có chút thấp, đây chính là nguyên nhân vì sao khoảng cách giữa cô và những người cùng lớp khác lại càng

ngày càng xa như vậy, may là đám Tề Long đi theo cô chơi, nếu không cứ

như vậy đi xuống thì tiềm năng của bọn họ cũng bị cách giáo dục này kéo

xuống.

Bất quá Lăng Lan cũng thật lý giải tâm tư của học viện, dù sao ở độ tuổi này, nếu huấn luyện quá nhiều trong thời gian dài nhất

định sẽ khiến thân thể bị tổn thương vĩnh viễn, học viện không dám đánh

cược cũng là chuyện bình thường.

“Vậy nên lượng huấn luyện của

chúng em đều được gia tăng.” Võ Cảnh đã minh bạch, cậu ta liếc mắt nhìn

vẻ mặt thích ý của Lăng Lan có chút lĩnh ngộ vì sao đối phương xuất sắc

như vậy, chỉ sợ lượng huấn luyện đã vượt xa bọn họ…… Nếu thật sự như

thế, cậu cũng không thể bại bởi đối phương.

“Đúng vậy, từ giờ trở đi, nhiệm vụ của học sinh ở mỗi niên cấp đều được tăng lên gấp đôi, nếu năm 7 năm sau lại thất bại, vậy thì các em biết phải làm gì rồi chứ,

lượng nhiệm vụ lại tiếp tục tăng.” Trình Viễn Hành cười lạnh mà tuyên bố tính toán của học viện, thật chờ mong năm 7 năm sau sẽ như thế nào.

“Thầy Trình, thầy có biết đội ngũ đánh vỡ trạm kiểm soát trước có những ai

không?”Lý Anh Kiệt rốt cuộc nhẫn nại không được mở miệng dò hỏi điều

mình để ý nhất.

Trình Viễn Hành cười như không mà nhìn cậu một

cái, Lý Anh Kiệt cảm thấy tâm tư của mình bị người giáo viên này nhìn

thấu, nhưng cậu thật sự muốn biết kết quả, nếu là trong đó có người anh

họ lớn của cậu, như vậy vị trí người kế thừa hàng đầu của cậu nhất định

sẽ bị đe dọa.

“Chuyện đó em không cần quan tâm, em chỉ cần nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của học viện là được rồi.” Trình Viễn Hành cũng

không trả lời mà khuyên Lý Anh Kiệt chuyên tâm và chuyện của chính mình.

“Em chỉ muốn biết bên trong có người tên là Lý Mộ Lan hay không thôi.” Lý Anh Kiệt chưa từ bỏ ý định hỏi.

Trình Viễn Hành nhíu nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Anh Kiệt có chút kích động,

nghĩ nghĩ liền nói: “Họ Lý quả thật có một cái.” Lý Anh Kiệt sắc mặt lập tức trắng bệch, Trình Viễn Hành nói tiếp, “Nhưng thầy nhớ rõ người đó

gọi là Lý Lan Phong!”

“Lý Lan Phong?! Không phải người đó liền

tốt.” Lúc này sắc mặt Lý Anh Kiệt mới khôi phục bình thường, không phải

là người đó, ai đánh phá trạm kiểm soát đều không quan trọng.

“Được, nếu không còn vấn đề gì, mọi người cùng thầy đến quảng trường tập hợp.” Trình Viễn Hành nhìn cả lớp đã không còn câu hỏi khác liền mang học

sinh ra quảng trường của học viện.

Ngay lập tức, giày ròng rọc

đều bay đầy trời, mọi người đều chạy theo giáo viên của mình. Lăng Lan

thầm nghĩ, có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao giày ròng tọc lại quan

trọng như vậy, nhìn nguyên một đại đội cần phải di chuyển, nếu không có

giày ròng rọc này thì thật sự không thể lao ra ngoài với hiệu suất cao

như vậy được.

Lúc này ở quảng trường đã tới không ít người, chỉ

cần là học sinh năm tư đều sẽ được tham dự huấn luyện dã ngoài vào ngày

hôm nay, chỉ khác ở chỗ độ an toàn khác nhau thôi.

Lăng Lan lúc

này mới phát hiện, trên không của quảng trường đã bị che kín bởi vô số

những phi thuyền nhỏ, nhìn cảnh tượng này, Lăng Lan mới lần nữa nhớ ra

mình chân chính đã tới một thế giới khoa học viễn tưởng …… Được rồi, sự

tồn tại của cô cũng được xem là phi khoa học rồi.

Lăng Lan thấy

xung quanh quảng trường xuất hiện rất nhiều đồ vật không nên xuất hiện,

rất nhiều xe dài. Lúc này ở sân ga đã có rất nhiều học sinh đến, bọn họ

đanglục tục mà bước lên tiểu phi thuyền.

Chờ mọi người tiến

vào, phi thuyền đóng cửa khoang lại, trở thành một quả trứng hình thoi

không có kẽ hở, sau đó vèo một cái liền bay đi, tốc độ khởi động trong

nháy mắt kia tuyệt đối đạt tới 0.5 mã hách. (mã hách này mình vẫn chưa

biết là gì...:cry::cry:)

Trình Viễn Hành mang học sinh của

mình đi vào một sân ga tương đối rộng rãi, lúc học sinh bước vào sân ga

thì một chiếc phi thuyền màu đỏ bay tới, bắt đầu đáp xuống trước mặt họ.

Trên thân phi thuyền có mấy chữ đặc cấp ban 1 cùng với ký hiệu của học viện, Lăng Lan lập tức đổ mồ hôi, chẳng lẽ phi thuyền này là phi thuyền

chuyên chúc dành cho học sinh đặc cấp? Xem ra để học sinh cảm nhận được

sự vinh dự của cường giả, học viện cũng chịu không ít tốn kém.

Bên trong phi thuyền rất lớn, ở giữa có ba cái bàn tròn, đặt theo hình tam

giác, xung quanh bàn tròn được đặt sáu cái ghế sofa, những bộ bàn ghế

bằng gỗ khác được đặt xung quanh ba chiếc bàn này. Xem ra để phân biệt

địa vị của cường giả, trường học đã đem tư tưởng cường giả vi tôn biểu

đạt vô cùng nhuần nhuyễn.

Học sinh xếp hàng đâu vào đấy mà lên thuyền, mọi người đều tự giác không ngồi vào ba vị trí ở trung tâm.

Khi Lăng Lan mang đội tiến vào, vừa thấy loại bố trí này liền biết là vì

cái gì, cô là lão Đại không chút khách khí mà ngồi xuống một trong ba bộ bàn ghế đó, Tề Long theo sát sau đó cũng đi theo ngồi xuống.

Đây là địa vị của bọn họ, ở học viện đồng quân không có từ khiêm nhượng, nếu không ngược lại sẽ bị người khinh thường.