Rón ra rón rén về đến nhà, Mại Vu thò đầu nhìn xung quanh.
Ừm – Hoàng Huyền ở chỗ nào?
Cuối cùng Mại Vu tìm thấy Hoàng Huyền ngồi trên ghế sofa mình thích nhất trong phòng khách.
Trên bàn trong phòng khách bày một chiếc Laptop chưa tắt máy, nội dung là một đống văn kiện chi chít mà Mại Vu xem không hiểu, còn Hoàng Huyền thì chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm ngủ say trên ghế sofa.
Theo suy đoán, Mại Vu nghĩ, có lẽ sáng sớm sau khi Hoàng Huyền tắm rửa xong thì xử lý chuyện trong bang ở trong phòng khách, cuối cùng có lẽ vì mấy hôm trước không biết tại sao mà Hoàng Huyền ngủ không ngon, nên xử lý chút chuyện rồi ngủ mất.
Mại Vu lặng lẽ đi tới bên cạnh ghế rồi ngồi xổm xuống, cố gắng không làm Hoàng Huyền tỉnh dậy, anh cẩn thận đứng trước Hoàng Huyền đang ngủ say.
Hít thở đều đặn, l*иg ngực trắng nõn chưa từng phơi nắng nhưng rắn chắc, khi Hoàng Huyền ngủ say thiếu khí chất tà mị ngang ngược ngày thường, ngược lại thêm chút dịu dàng tuấn tú, sợi tóc trắng rũ xuống trán đầy đặn, mày rậm khép lại rồi buông lỏng, ngủ giống như đứa trẻ dại khờ.
“Đẹp… Đẹp quá!” Khuôn mặt đột nhiên đỏ lựng, Mại Vu cứ thế đứng đó than thở kinh ngạc.
Tự chủ của người đàn ông quá kém! Không kiềm chế được đưa tay ra, tay Mại Vu run rẩy chạm vào khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Huyền.
Da thịt Hoàng Huyền rất đẹp, mềm mại, vô cùng mịn màng, hơn nữa trời sinh da Hoàng Huyền rất trắng, nếu như sinh ra là con gái, chỉ sợ đúng là Tây Thi sống lại!
Ngón tay sờ mãi lên mặt Hoàng Huyền, Mại Vu thực sự rất thích cảm giác trơn bóng non mềm này, giống như chiếc bánh pút-đing, rất muốn cắn một miếng!
Nhưng nói thật, không biết cắn thì sẽ có cảm giác gì, anh muốn thử một chút!
Mặt Mại Vu đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh nước, anh quyết định cắn thử một miếng xem sao, cho dù là phải lấy sinh mạng ra làm tiền đặt cược.
Chu miệng, Mại Vu nghiêng người về phía trước, hô hấp có phần dồn dập.
Đợi môi chạm vào mặt Hoàng Huyền, sau đó khiến người ta kinh ngạc
A – Cảm xúc quá tuyệt vời –
Từ đáy lòng Mại Vu nảy sinh khen ngợi, da thịt Hoàng Huyền trơn mềm đúng như anh suy đoán.
Há miệng, Mại Vu bắt đầu mυ'ŧ mặt
Hoàng Huyền, sau đó khẽ cắn vài miếng, hoàn toàn hồn nhiên quên mình đằm chìm trong thế giới của mình, một chút cũng không ý thức được người đẹp ngủ trên ghế sofa đã tỉnh dậy từ lâu.
Tình hình gì đây? Còn tưởng rằng ngứa ngứa tê tê trên mặt là vì muỗi chích! Không nghĩ tới con muỗi này thật đúng là lớn! Hoàng Huyền mở hai mắt ra chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là như vậy.
Khi nhìn rõ, con muỗi khổng lồ này không phải là người yêu bé nhỏ Mại Vu nhà mình sao?
Hoàng Huyền cảm giác trên mặt lại ướŧ áŧ.
Được rồi! Đây là bảo bối Vu đang lè lưỡi liếʍ trên mặt hắn, hóa ra xem hắn là món bánh pút-đing điểm tâm ngọt sao?
Hừ! Hay là nói… Bảo bối Vu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn đây?
Tính toán một chút, cách ngày Đông Phương Điển nói không nên làm với Mại Vu đã qua một tuần rồi, gần đây hắn bôi thuốc giúp Mại Vu cũng phát hiện miệng vết thương của Mại Vu đã lành hơn phân nửa…. Ha ha, vậy bây giờ trăm phần trăm là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ phải không?
Trong đầu Hoàng Huyền tự động xuyên tạc động tác gặm cắn đơn thuần trên mặt hắn của Mại Vu.
Điều chỉnh độ cong bên dưới, trong khi Mại Vu còn chưa kịp phản ứng, vốn cắn mặt hắn đã biến thành cắn môi hắn.
Mại Vu nhất thời hoảng sợ, muốn ngẩng đầu lại bị Hoàng Huyền dùng bàn tay ép phía sau gáy, không giãy ra được.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Mại Vu lại chủ động khiến nụ hôn này sâu hơn.
Dù sao… Môi Hoàng Huyền cũng ăn rất ngon!
Hết chương 24