Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 54

Diệp Trăn Trăn muốn tắm

thì

phát

hiện

Kỷ Vô Cữu

đã

ngồi xổm trong nồi của nàng từ khi nào.

“Ta muốn tắm rửa.” Diệp Trăn Trăn nhắc nhở

hắn.

Kỷ Vô Cữu như mọc rễ trong nồi, đưa mắt nhìn nàng, “Chúng ta tắm uyên ương nhé?”

“không

được.” Nồi tuy lớn nhưng chứa hai người lại chật.

“Hoặc là cùng nhau tắm, hoặc là nàng nhìn ta tắm.” Kỷ Vô Cữu ném ra

một

lựa chọn khác.

hắn

vốn tưởng Diệp Trăn Trăn

sẽ

thẹn thùng hoặc cự tuyệt,

không

ngờ nàng

không

chút do dự, dời cái ghế đặt trước nồi sắt. Sau khi hướng ra ngoài gọi Vương Hữu Tài nhắc nước, nàng quay lại ngồi lên ghế, chống cằm sẵn sàng xem

hắn

tắm.

Vương Hữu Tài dẫn vài người xách mấy thùng nước ấm lớn vào. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Kỷ Vô Cữu đứng bên ngoài nồi, Diệp Trăn Trăn ngồi trước nồi,

một

người vẻ mặt hốt hoảng, người còn lại

thì

bình tĩnh điềm nhiên, trong lòng

hắn

thật

sự

không

đoán ra hai vị đế hậu này lại muốn chơi trò gì, vì vậy nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng rồi dẫn người vội vàng rời

đi, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng kín cửa.

Đối diện với ánh mắt trực tiếp, thẳng thắn của Diệp Trăn Trăn, Kỷ Vô Cữu đột nhiên cảm thấy rất áp lực.

hắn

rũ mắt, nhìn vài lá ngải cứu khô nổi

trên

mặt nước tỏa hơi nóng, đó là do Vương Hữu Tài đặc biệt thêm vào, nghe

nói

có công hiệu trừ tai diệt họa.

Xem ra

hắn

thật

sự

trúng tà rồi, bằng

không

sao có thể đưa ra quyết định quái lạ như vậy. Kỷ Vô Cữu sờ sờ cái mũi, có chút mất tự nhiên, biểu cảm mất tự nhiên này chưa bao giờ xuất

hiện

khi

hắn

đấu võ mồm cùng các đại thần

trên

triều, nhưng dưới tình huống này,

hắn

lại khẩn trương đến mức

không

dám nhìn Diệp Trăn Trăn.

“Sao người

không

cởϊ qυầи áo?” Diệp Trăn Trăn tốt bụng nhắc nhở

hắn.

“…” Rốt cuộc là ai đùa bỡn ai đây…

Kỷ Vô Cữu hít sâu

một

hơi, hạ quyết tâm, mau chóng cởϊ qυầи áo rồi rảo bước tiến vào trong nồi.

Đáy nồi đệm

một

khối đá phiến, bốn vách nồi vô cùng trơn bóng, cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi khi da thịt chạm vào vách nồi khác hẳn thùng tắm bình thường.

Loại cảm giác mới lạ thoải mái này cũng

không

làm thần kinh Kỷ Vô Cữu thả lỏng hơn, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Trăn Trăn, mặt

hắn

nhanh chóng bị khí nóng chưng thành

một

mảng đỏ hồng nhàn nhạt.

hắn

ngồi trong nồi

không

nhúc nhích, dùng giọng điệu thương lượng

nói, “Hay là… nàng ra ngoài

đi.”

“Ngươi ngại à?” Diệp Trăn Trăn ngạc nhiên

nói.

“…”

“không

phải là ta chưa từng nhìn qua mà.” Nàng an ủi

hắn.

“…”

Cảm giác bị người khác đùa giỡn ngày càng mãnh liệt. Kỷ Vô Cữu phát

hiện

hắn

vốn

không

nên suy đoán Diệp Trăn Trăn theo lẽ thường, chuyện nữ tử bình thường tránh

không

kịp, trong mắt nàng lại như

thật

mới lạ, rất đáng xem cho biết. Kì lạ là

hắn

không

phải chưa từng bị nữ nhân nhìn qua thân thể, cũng

không

phải chưa được nữ nhân hầu hạ tắm rửa, vì sao lúc này lại… thẹn thùng như vậy.

thật

ra Diệp Trăn Trăn

không

hoàn toàn chỉ vì cảm thấy mới lạ, mà là … vóc người Kỷ Vô Cữu xác thực rất đẹp. Nàng chưa thấy qua thân thể nam nhân khác,

không

biết tán tưởng thế nào, nhưng

hiện

lên trước mắt nàng đây là dáng người thon dài, bắp thịt đều đặn, làn da bóng loáng nhẵn nhụi. Thân thể

hắn

tuy trắng nõn nhưng tuyệt

không

gầy yếu, cơ bắp có độ dày vừa phải bám

trên

khung xương vẽ ra đường cong tuyệt đẹp lại đầy sức mạnh. Da thịt

hắn

sau khi ngâm nước ấm, ửng đỏ nhàn nhạt như được đánh lên

một

lớp son phấn mỏng, từng giọt nước phủ

trên

đó tựa như sương sớm đọng

trên

cánh hoa.

“Đúng là ‘Mỹ quyến như hoa*’.” Diệp Trăn Trăn tán thưởng từ đáy lòng.

*thành ngữ Trung Quốc, dùng để miêu tả nhân duyên tốt đẹp (mình hông hiểu sao tác giả dùng thành ngữ này nữa @TruyenHD)

“…” Kỷ Vô Cữu rất muốn đập đầu vô nồi, bốn chữ này

thật

sự

có thể dùng để miêu tả nam nhân sao?!

Diệp Trăn Trăn mặc kệ gương mặt

hắn

đen gần giống màu cái nồi, ánh mắt nàng dừng

trên

xương quai xanh tuyệt đẹp của

hắn, ngừng

một

chút, rồi thong thả trượt xuống dưới.

Kỷ Vô Cữu cảm thấy ánh mắt nàng như hóa thành

một

ngón tay

nhỏ

mềm, dạo chơi trước ngực

hắn, trong nháy mắt,

hắn

chợt muốn đưa tay lên che ngực.

Cuối cùng ánh mắt Diệp Trăn Trăn dừng tại hai điểm nho

nhỏ

nhô lên trước ngực Kỷ Vô Cữu. Hai điểm

nhỏ

kia vừa sát mặt nước, cùng sóng nước nhấp nhô, nửa

ẩn

nửa

hiện. Nàng chưa từng nghiêm túc quan sát thứ này, bây giờ nhìn thấy chúng vì ngâm nước ấm mà dần đỏ lên, còn

không

ngừng lấp ló dưới nước, dường như

đang

vô cùng thẹn thùng. Nàng liền có loại xúc động muốn bóp lấy chúng.

Kỷ Vô Cữu rốt cuộc hiểu cái gì gọi là tự cầm đá đập vào chân mình, nhưng cũng quyết định vò mẻ

không

sợ nứt. Đằng nào tắm rửa sạch

sẽ

trước mặt Diệp Trăn Trăn vốn chính là kế hoạch ban đầu của

hắn, tuy rằng

hiện

tại bầu

không

khí có chút quỷ dị, nhưng chí ít có thể đạt được dự tính ban đầu

khôngphải sao.

Vì vậy

hắn

hạ quyết tâm, kiên trì vẩy nước tắm rửa.

Sau đó Diệp Trăn Trăn vẫn luôn an tĩnh nhìn

hắn,

không

nói

một

lời. Nàng có

một

cảm giác kỳ quái, dường như thân thể trước mắt hẳn phải là của nàng, người khác

không

thể chạm vào…

Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng Kỷ Vô Cữu cũng tắm xong,

hắn

mặc quần áo rồi ra ngoài tản bộ, lúc trở vè

thì

Diệp Trăn Trăn cũng

đã

tắm xong,

đang

nằm

trên

giường hong khô tóc. Kỷ Vô Cữu

đi

qua, tựa vào giường, dùng khăn lông khô giúp nàng lau tóc.

hắn

đột nhiên

nói, “Trăn Trăn, ta

đã

tắm rửa sạch

sẽ.”

Diệp Trăn Trăn ngồi dậy, nhìn

hắn

khó hiểu, “Ta nhìn thấy.”

hắn

kéo tay nàng, đặt giữa hai chân mình, “Ta

thật

sự

tắm rửa sạch

sẽ.”

Giờ Diệp Trăn Trăn mới hiểu ý

hắn

ám chỉ. Nàng đột nhiên nghĩ tới việc lúc này mình muốn mà vẫn chưa làm, vì vậy duỗi tay dò vào trong vạt áo Kỷ Vô Cữu, nhéo nhéo hai hạt đậu đỏ trước ngực

hắn.

Kỷ Vô Cữu hít

một

ngụm lãnh khí, cũng

không

phân



mình thoải mái hay thống khổ,

hắn

nắm cổ tay Diệp Trăn Trăn, hơi nhíu mi, “Nàng…

nhẹ

chút.”

Diệp Trăn Trăn

không

ngờ

hắn

lại có phản ứng lớn như vậy, vừa rút tay về lại bị

hắn

xoay người đẩy ngã.

Thân thể ôm nhau, sợi tóc quấn giao. Trong lúc ôn nhu vuốt ve, Diệp Trăn Trăn đột nhiên

nói: “Nếu

không

thì, về sau ngươi đừng để người khác sờ ngươi.”

Kỷ Vô Cữu hôn lên mắt nàng, thở gấp dưới tay nàng, “Ta

không

cho người khác sờ, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng…”

Diệp Trăn Trăn liền có cảm giác thỏa mãn

không

nói

nên lời.

***

Ngày hôm sau là lễ Thượng Tị, dân gian gọi là “Mùng 3 tháng 3”. Sáng sớm Kỷ Vô Cữu cùng Diệp Trăn Trăn đến thành Nghiêm Trữ, xem dân chúng thành Nghiêm Trữ cúng tế thần Cao Mối. Cao Mối là thần chủ quản hôn nhân và sinh sản, mỗi địa phương khác nhau đều có lễ tế khác nhau. Người ở Nghiêm Trữ thành đa số là từ nơi khác đến, trong đó

không

ít người do bị lưu đày từ phương Nam, những người này mang đến nhiều tập tục khác biệt, dung hợp cùng nhau tạo thành

một

phương thức cúng tế tự do mà độc đáo. Kỷ Vô Cữu kéo Diệp Trăn Trăn chen vào trong đám người thắp hương, đầu óc nóng lên,

khôngbiết sao lại khấn thành tiếng như bị quỷ nhập: “Thiên linh linh địa linh linh xin hãy chữa khỏi bệnh của lão bà ta”. Ngươi chung quanh rối rít tự giác giữ khoảng cách với

hắn, lấy hai người bọn họ làm trung tâm, vẽ ra

một

vòng tròn.

Lễ Thượng Tị cũng là Lễ Nữ Nhi, là ngày các



gái

tìm kiếm người trong lòng. Nữ tử

sẽ

dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ làm thành túi lưới, khi thấy nam tử mình ngưỡng mộ trong lòng liền đưa ra, nếu nam tử đó cũng có tình ý với nữ tử này

thì

sẽ

buộc túi lưới ngang hông. Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu cùng nhau

điqua đám đông nam nữ vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều thu được

không

ít túi lưới muôn màu muôn vẻ, hình thức mới lạ,

không

theo khuôn mẫu nào. Ngay từ đầu Diệp Trăn Trăn

không

biết chúng có ý nghĩa gì, vì vậy nhận được cái nào đẹp mắt liền treo ngang hông, nàng treo

một

cái, Kỷ Vô Cữu liền tháo

một

cái, cuối cùng, dứt khoát đoạt toàn bộ túi lưới của nàng, kéo nàng đến

một

con phố khác.

Con đường này có

không

ít cửa hàng, hai người chậm rãi

đi

tới

một

tiệm hương liệu độc đáo. Kỷ Vô Cữu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, thấy ba chữ to “Hương Như Cố”,

không

khỏi sửng sốt.

Diệp Trăn Trăn

đang

định

đi

vào, thấy

hắn

nhìn bảng hiệu kia đến xuất thần, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

“không

có gì”,

hắn

lắc đầu, “Chỉ là nghĩ tới

một

vị cố nhân.”

“A? Vị cố nhân kia giờ ở đâu?”

Kỷ Vô Cữu thở dài

một

cái, “Người cũng như tên ‘Rải rác thành bùn nghiền thành bụi, chỉ còn lại chút hương xưa.”

Diệp Trăn Trăn hỏi, “Là nữ nhân?”

Kỷ Vô Cữu

không

đáp hỏi ngược lại, “Ghen sao?”

Diệp Trăn Trăn

không

thèm để ý tới

hắn,

một

mình bước vào tiệm hương liệu. Trong cung hương liệu mà nàng dùng đều là loại tốt nhất, bây giờ vào tiệm này cũng muốn tìm thứ gì đó mới mẻ, lật lật cái này ngửi ngửi cái kia. Chưởng quầy vừa thấy cách ăn mặc của hai người liền biết sắp kiếm được bộn tiền, bởi vậy phá lệ ân cần, cũng

không

để tiểu nhị tiếp đón mà đích thân dẫn khách xem hàng. Diệp Trăn Trăn nhìn quanh, nơi này

thật

sự

có vài loại hương liệu nàng chưa từng thấy biết qua, ngửi cũng

khôngtệ, liền chọn

một

ít rồi sai tiểu nhị gói lại. Đến trước

một

cái giá, nàng cầm lấy

một

hộp gỗ hình bát giác khảm thạch tùng xanh, hơi mở ra,

nhẹ

nhàng ngửi thử,

một

mùi thương lập tức phả vào mặt. Thơm mà

không

rõ, nồng mà

không

úc (ngào ngạt), giống hoa mà

không

phải hoa, tựa gỗ cũng

không

phải gỗ, thanh mềm thơm ngọt, có cảm giác như chốn bồng lai tách biệt. Diệp Trăn Trăn

không

khỏi thở dài, “thật



một

mùi hương độc đáo!”

Chưởng quầy cười

nói, “Công tử

thật

đúng là biết thưởng thúc.

không

dấu gì ngài, mùi hương này có tên là “Có chút đăm chiêu”, là do tiểu điếm độc nhất bí chế, khắp thiên hạ chỉ nơi này mới có. Có thể

nóilà độc nhất vô nhị!” Ông ta

nói

xong,

không

tự giác giơ ngón cái tán thưởng,

trên

mặt

hiện



vẻ đắc chí, “Hơn nữa loại hương này dạng cao

không

cần châm đốt, đặt trong phòng hoặc treo bên người đều được, dễ ngửi lại thuận tiện.”

Diệp Trăn Trăn

nói: “Mùi hương rất được, chỉ là cái tên có hơi kỳ lạ, có chút đăm chiêu? Nghĩ cái gì

nóira

không

phải là xong rồi sao, che che giấu giấu làm chi.”

Kỷ Vô Cữu cũng đến gần, cầm lấy hộp hương liệu ngửi thử

một

chút, sau đó lập tức hơi hoảng hồn.

“Ngươi lại sao nữa rồi?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

“Mùi hương này, hình như ta

đã

ngửi qua ở đâu rồi.” Kỷ Vô Cữu nheo hai mắt, cố gắng tìm kiếm trong ký ức nơi từng xuất

hiện

mùi hương này. Nhưng dường như thời gian

đã

trôi qua quá lâu, ngay cả người có trí nhớ tuyệt hảo như

hắn

trong nhất thời nửa khắc cũng

không

thể nhớ ra được.

Chưởng quầy nghe

hắn

nói

thế, cười trừ

nói: “Chắc là công tử nhớ nhầm rồi, hương liệu này xác thực là phương pháp phối chế độc nhất của tiểu điếm, người khác

không

thể biết được. Chúng tôi là người làm ăn, thành tín là gốc,

không

dám

nói

dối khách.”

Kỷ Vô Cữu gật đầu, thuận miệng

nói, “Hẳn là vậy, ta cũng

không

quá chắc chắn,

không

có gì quan trọng.”

Diệp Trăn Trăn sai tiểu nhị gói loại hương liệu này lại với số lượng lớn. Nàng tiếp tục

đi

đến

một

cái giá gỗ khác, lấy xuống

một

hộp đồng thau hình vuông, vừa mở ra nhìn, bên trong là

một

huân cầu khắc hoa, thủ công tinh xảo. Nàng lấy huân cầu ra, phát

hiện

bên trong có vật gì đó, mở ra nhìn,

thì

ra là

mộtcái hương hoàn tròn tròn màu nâu.

Diệp Trăn Trăn nâng huân cầu lên mũi,

nhẹ

nhàng hít hít, thấy có điểm

không

đúng, lại dùng sức hít hít, cuối cùng nghi hoặc hỏi, “Thứ này căn bản

không

có mùi thơm ư?”

Chưởng quầy cười

nói, “Công tử, cái này gọi là ‘Chí đồ’ (nhớ đường), người

không

thể ngửi được, chỉ có sơn tước

đã

qua huấn luyện đặc biệt mới có thể.”

Diệp Trăn Trăn kinh ngạc

nói, “Vậy ngươi bày ở chỗ này làm gì? Để bán cho sơn tước sao?”

“không

phải bán cho sơn tước mà là muốn bán chung với sơn tước. Người trong thành Nghiêm Trữ này, lai lịch thế nào cũng có, có thể

nói

là ngư long hỗn tạp. Có

một

số người, sợ tiểu hài tử nhà mình bị người ta lừa

đi

không

tìm về được nên bí mật đặt huân hương này

trên

người chúng, trong vòng mười dặm, sơn tước đều có thể tìm được. Chỉ cần huân hương

không

rời người là có thể tìm đứa

nhỏ

về.”

“thật

đúng là hiếm lạ.” Diệp Trăn Trăn khen.

Kỷ Vô Cữu cũng cảm thấy

không

tồi, “Chúng ta mua

một

ít

đi.”

“Nhưng chúng ta

không

có đứa

nhỏ.”

Kỷ Vô Cữu gõ

nhẹ

đỉnh đầu nàng, “Ngốc. Nàng đeo ở

trên

người, vạn nhất

đi

lạc, ta

sẽ

nhanh chóng tìm được nàng.”

“Ta sao có thể

đi

lạc chứ, cũng

không

phải là con nít mà.”

“Tóm lại nàng phải mang theo,”

nói

xong,

hắn

đột nhiên cúi đầu, thấp giọng

nói

bên tai nàng; “khôngmang tính là kháng chỉ bất tuân.”

Hai người xách theo

một

đống lớn hương liệu cùng hai cái l*иg chim to bằng sắt quay lại quân doanh. Quân doanh

không

nhốn nháo bằng trong thành nhưng cũng tổ chức mừng lễ Thượng Tị,

một

đám đàn ông con trai vừa ngồi uống rượu ăn thịt trước đống lửa vừa hồi tưởng lại tình sử của mình, có

thật

có giả, tóm lại đều rất ướŧ áŧ bóng bẩy.

không

biết Diệp Lôi Đình từ đâu tìm đến

một

nhóm vũ nữ, vây quanh đống lửa vũ động vòng eo, nhảy múa

không

ngừng.

Kỷ Vô Cữu đột nhiên có chút hiểu được vì sao Diệp Trăn Trăn nhất định phải trốn ra cung, đến quân doanh dạo

một

vòng. Có lẽ nàng ở trong cung quá buồn chán, tuy ăn ngon mặc đẹp, vô số người hầu hạ nịnh nọt, nhưng với tính tình của nàng, đương nhiên

sẽ

thích

sự

hào sảng phóng khoáng ở nơi này hơn. Cho nên nàng

không

chỉ từng

một

lần

nói

qua “Nơi này mạnh mẽ hơn so với hoàng cung nhiều”.

Tuy rằng như thế, nàng sớm muộn gì cũng phải trở lại hoàng cung, trở lại nơi nàng

không

thích. Khi Kỷ Vô Cữu nghĩ tới điều này,

không

hiểu sao trong lòng cảm thấy đau.

hắn

nghiên mặt nhìn Diệp Trăn Trăn, lúc này nàng

đang

cười đến

không

tim

không

phổi.

Rượu trong quân doanh rất mạnh, Diệp Trăn Trăn tâm trạng tốt uống nhiều mấy chén, ánh mắt

đã

bắt đầu mờ màng, cười ngây ngô nhìn chằm chằm ánh lửa

đang

nhảy múa

không

ngừng. Kỷ Vô Cữu

mộttay ôm lấy bờ vai của nàng,

một

tay nâng chén sứ lớn, thấp giọng dụ dỗ nàng uống nước. Diệp Trăn Trăn chỉ cười hì hì, đôi mắt đẹp mê ly sóng sánh ánh nước.”

“Trăn Trăn, uống

một

ít nước.” Kỷ Vô Cữu ôn nhu

nói, vừa

nói

vừa đưa chén nước tới trước.

Chén nước vừa đυ.ng đến đôi môi đỏ tươi của Diệp Trăn Trăn

thì

nàng lại xoay đầu tránh, cười

nói, “không, ta muốn uống rượu.”

Nụ cười của nàng vô cùng đẹp, vừa xinh xắn lại ngây thơ, như đóa mẫu đơn mọc ở đầu cành sau cơn mưa dầm uể oải. Kỷ Vô Cữu thấy người xung quanh

không

chú ý đến bọn họ, cúi đầu nhanh chóng hôn lên mặt nàng

một

cái

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn, đột nhiên đưa tay ra sờ ngực

hắn. Lúc này Kỷ Vô Cữu cũng

không

có khôi giáp, chỉ mặc hai lớp quần áo, Diệp Trăn Trăn tìm được hai hạt đậu đỏ trước ngực Kỷ Vô Cữu, cách lớp quần áo nhéo nhéo.

Kỷ Vô Cữu thoải mái rên thành tiếng.

Nàng càng chơi càng nghiện. Kỷ Vô Cữu nhịn

không

được, quăng chén xuống, đỡ lấy nàng chạy thẳng vào doanh trại.

Trở lại doanh trại, Kỷ Vô Cữu nghĩ tới

một

chuyện:

hắn

muốn kiên trì tắm rửa trước mặt Diệp Trăn Trăn. Tuy rằng

hiện

tại Diệp Trăn Trăn say, nhưng

hắn

không

thể qua loa, nhất định phải kiên trì. Vì vậy

hắnđặt Diệp Trăn Trăn lên giường, tiếp đó sai Vương Hữu Tài xách nước đến. Lăn qua lăn lại mãi

một

lúc, sau khi

hắn

tắm rửa xong, khoác áo lên giường

thì

phát

hiện

Diệp Trăn Trăn

đã

trở mình, quay lưng về phía

hắn.

Kỷ Vô Cữu tưởng Diệp Trăn Trăn

đã

ngủ, liền nằm nghiêng ôm nàng từ phía sau, cằm tựa lên vai nàng, thấp giọng lẩm bẩm

một

mình: “Trăn Trăn, ta

đã

tắm rửa sạch

sẽ.”

Đầu vai Diệp Trăn Trăn khẽ run, lẳng lặng

nói, “Kỷ Vô Cữu, xin lỗi.” Trong giọng

nói

đè nén tiếng nức nở.

Kỷ Vô Cữu xoay người nàng lại, phát

hiện

mắt nàng đẫm lệ mơ hồ, nước mắt

không

ngừng từ khóe mắt chảy xuôi xuống mặt, tóc đen

trên

gối ướt đẫm

một

mảng.

Ngực Kỷ Vô Cữu đau nhói,

hắn

cuống quít giơ tay giúp nàng lau lệ, thấp giọng an ủi, “Trăn Trăn, đừng khóc,

không

có gì đâu.”

“Xin lỗi, ta có bệnh,” Diệp Trăn Trăn nhắm chặt mắt, nước mắt lau xong lại chảy xuống, muốn ngừng mà

không

ngừng được, “Ta có bênh, ta có bệnh…”

“không

có việc gì, có thể trị hết, Trăn Trăn

không

khóc, có thể trị hết mà…” Kỷ Vô Cữu ôn nhu an ủi nàng, tay áo của

hắn

đã

bị nước mắt của nàng thấm ướt

một

mảng lớn, nhìn nàng thế này,

hắn

khó chịu mà

không

biết phải sao gì cho phải.

“Ngươi tìm người khác

đi, tìm ai cũng được. Chỉ là… ngươi đừng để cho các nàng ấy sờ.”

Kỷ Vô Cữu cúi đầu hôn vệt nước mắt của nàng, có chút khẩn thiết

nói, “Ai ta cũng

không

tìm, ta chỉ tìm nàng.”

“Nhưng mà ta có bệnh, ta có bệnh…”

“Có thể trị hết,

không

trị hết cũng…

không

sao cả.”