Edit: fujiko
Beta: Bách Tử Liên
Ngày hai mươi tám tháng chạp, chỉ còn hai ngày nữa là bước sang năm mới, là
một
ngày vô cùng đáng kỷ niệm, bởi vì vào ngày này, Kỷ Vô Cữu
đã
làm rất nhiều hành động hung tàn.
Đầu tiên,
hắn
đi
Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, trước mặt Thái hậu cho gọi hai thái giám hầu hạ bà răn dạy
một
phen, sau đó sai người lôi ra ngoài phạt trượng.
Thái hậu lập tức nổi giận, “Sắp cuối năm, ngươi
không
lo tích đức cầu phúc, lại chạy tới chỗ ai gia sát sinh. Uổng công ai gia ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, ngươi bảo ta ăn
nói
thế nào với Phật Tổ!”
Kỷ Vô Cữu nghiêm mặt đáp, “Bọn họ cấu kết với Nhậm Nhị Hỷ, giả truyền thánh chỉ, vu hãm trung lương, vốn chính là tử tội.”
“Chứng cứ đâu? Chẳng lẽ chỉ bằng
một
câu
nói
của ngươi, liền phán tội chết cho người khác, như vậy chẳng phải quá cẩu thả sao?”
“Ý của mẫu hậu là muốn Trẫm tiếp tục truy đến cùng sao? Tiếp tục truy đến lúc bắt được chủ mưu phía sau bức màn sao?” Kỷ Vô Cữu bình tĩnh nhìn bà, ánh mắt
không
có nửa điểm gợn sóng.
Thái hậu tức giận đến run rẩy, “Ngươi, ngươi,” cuối cùng bà dùng sức vỗ vào giường, “Ngươi là đồ bất hiếu!”
“Còn có chuyện càng bất hiếu hơn,” Kỷ Vô Cữu đứng lên, chắp tay sau lưng
nói, “Thái thường tự thiếu khanh Hứa Thượng Vĩnh khi nam bá nữ, bị Thuận Thiên Phủ cáo trạng, Trẫm
đã
hạ lệnh đem
hắn
cách chức điều tra.”
Hứa Thượng Vĩnh chính là phụ thân của Hứa Vi Dung. Người này tài trí bình thường, là kẻ háo sắc,
đãnạp
một
đống lớn tiểu thϊếp, nhưng khi nhìn thấy đại
cô
nương hay tiểu tức phụ xinh đẹp đều muốn tìm đủ mọi biện pháp đoạt đến tay. Lần này
hắn
ta trêu ghẹo con
gái
nhà lành,
không
nghĩ tới phụ nhân kia tính tình cương liệt, trở về liền treo cổ. Trượng phu của nàng ta mang thi thể đến Thuận Thiên Phủ khóc nháo,
không
muốn bạc cũng
không
sợ đe dọa, áp bức, chỉ đòi
một
câu trả lời hợp lý. Tuy trong lòng Thuận Thiên Phủ Doãn bất bình, nhưng cũng biết Hứa Thượng Vĩnh là thân cữu cữu của Hoàng thượng nên trước vẫn áp chế tử án này, sau đem tấu chương bẩm báo lên Kỷ Vô Cữu.
Phê duyệt tấu chương của Kỷ Vô Cữu chỉ có mấy chữ: xử lý nghiêm khắc.
“hắn
là cữu cữu của ngươi!” Thái hậu tức giận đến mức giọng
nói
đều trở nên bén nhọn.
“Vậy
thì
thế nào, “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân”. Nếu
hắn
không
phải cữu cữu của Trẫm, chắc
đã
không
dám làm hành động vô sỉ này.”
“Ngươi, ngươi …”
“Mẫu hậu,” thanh
âm
Kỷ Vô Cữu hòa hoãn lại
một
chút, “Trẫm biết ngài quan tâm đến Trẫm, nhưng
sựvụ triều chính, Trẫm vẫn đủ sức giải quyết. Nếu người
thật
muốn vì Trẫm phân ưu,
không
bằng mỗi ngày toàn tâm toàn ý ăn chay niệm phật của người, cầu nguyện Đại Tề ta mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, như vậy
đã
đủ bớt chuyện rắc rối cho Trẫm rồi. Nếu
không, xảy ra chuyện gì, người là mẫu thân của Trẫm, Trẫm tự nhiên
sẽ
không
làm gì người, nhưng đối với những kẻ bên cạnh, Trẫm cũng
khôngcố kỵ gì nhiều.”
Đây là uy hϊếp trắng trợn. Thái hậu vừa phẫn nộ, lại
không
thể
nói
được
một
lời, chì còn lại cảm giác vô lực sâu sắc. Nhi tử của bà càng ngày đôi cánh càng cứng rắn,
đã
vững chắc đến độ có thể thoát ly khống chế của bất kỳ kẻ nào.
“Tuy vậy, chuyện cữu cữu của ngươi cũng nên xử trí
nhẹ
tay
một
chút.” Thái hậu dùng giọng điệu thương lượng
nói.
“đã
chậm, ý chỉ của Trẫm
đã
hạ, quân vô hí ngôn.”
đi
khỏi Từ Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu lại đến thẳng Thiên Hương Lâu.
Trong hậu cung, người đứng đầu
một
cung là phi tử cấp vị tần trở lên, các phi tử vị phân thấp hơn chỉ có thể ở thiên điện. Nhưng Thiên Hương Lâu là
một
tòa tiểu lâu độc lâp,
không
to lớn giống như các cung điện khác, lúc trước Thái hậu làm chủ để Hứa Vi Dung
một
mình ở tại chỗ này.
Nhìn thấy Kỷ Vô Cữu, Hứa Tuyển thị quả
thật
không
tin nổi mắt mình, “Biểu, biểu ca? Huynh tới gặp ta sao?” Lời vừa thốt, đôi mắt
đã
hồng, nước mắt chợt lăn xuống.
“Đúng vậy biểu muội.” Kỷ Vô Cữu
đi
tới trước mặt nàng ta, nâng tay giúp nàng ta lau nước mắt.
Hứa Tuyển thị nhào vào trong lòng Kỷ Vô Cữu, nức nở
không
thôi.
một
tay Kỷ Vô Cữu nâng bả vai nàng ta,
nói, “Vi Dung, ngươi là biểu muội của Trẫm, cho nên vì tình cảm huynh muội, dù ngươi giật dây Tô Tiệp Dư phạm vào đại tội khi quân và mưu nghịch, Trẫm cũng
sẽkhông
muốn mạng của ngươi.” Thanh
âm
của
hắn
tràn đầy ôn nhu, nhưng lời
nói
ra lại là những từ tàn khốc nhất.
Thân thể Hứa Tuyển thị cứng đờ, ngẩng đầu
không
dám tin nhìn
hắn.
“không
cần nhìn Trẫm như vậy, lúc trước nếu
đã
dám làm nên biết muốn trả đại giới gì. Trẫm có thể giả ngu, nhưng đừng
thật
sự
cho Trẫm là ngốc tử.”
“Biểu ca …”
“đi
lãnh cung
một
thời gian
đi, lúc nào ngươi trở nên thông minh hơn, thời điểm đó hãy trở về.”
nói
xong, Kỷ Vô Cữu đẩy nàng ta ra xoay người rời
đi.
Hứa Tuyển thị
không
cam lòng đuổi theo, lại bị người phía sau giữ chặt lại. Nàng ta khóc kêu, “Biểu ca, biểu ca, ta sai lầm rồi biểu ca, xin đừng để ta
đi
lãnh cung, ta sửa, cái gì ta cũng sửa …”
Cước bộ Kỷ Vô Cữu thủy chung chưa từng chậm lại, cũng
không
quay đầu lại.
Chớ trách tâm đế vương lạnh bạc. Đưa mắt xem xét toàn bộ hậu cung, có nữ nhân nào lấy chân tâm đối đãi với
hắn?
Tiếng khóc la phía sau dần dần
đi
xa, rốt cuộc biến mất, Kỷ Vô Cữu thở
một
hơi dài
nhẹ
nhõm, buồn bã trong ngực cũng tan
đi
rất nhiều. Kỳ
thật
hắn
không
ngại các nữ nhân đối với
hắn
sử dụng
một
ít thủ đoạn, nhưng thông minh đến mức này
thật
sự
khiến người ta chán ghét.
Tiếp đó, Kỷ Vô Cữu tản bộ trở lại Võ
anh
Điện, nơi đó Diệp Mộc Phương
đang
chờ yết kiến Hoàng thượng.
Trước đó
đã
có nhắc đến, Diệp Mộc Phương là nhị ca của Diệp Trăn Trăn, thị lang Công bộ. Năm nay
hắn
chủ trì công trình trị thủy, luôn ở tại Sơn Đông, hôm qua mới trở về, vừa về đến gia trạch, chưa kịp nghỉ ngơi
đã
nhận được truyền triệu của Kỷ Vô Cữu.
So với trước khi rời khỏi kinh thành, Diệp Mộc Phương cả người gầy
đi
hai vòng, đen hơn nhiều, hai má hóp lại, tuổi
không
lớn mà
đã
lởm chởm râu, cả người thoạt nhìn càng thêm lão thành chững chặc.
hắntuy phong trần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại hết sức có thần, xem ra tinh thần
không
sai.
Kỷ Vô Cữu rất quan tâm tới công trình trùng tu đập chứa nước lần này. Kỳ
thật
hắn
vẫn luôn chú ý, tại Sơn Đông luôn có người đặc biệt mang tin tức báo lại với
hắn. Bởi vậy,
không
cần Diệp Mộc Phương báo cáo,
hắn
cũng
đã
biết đại khái tình hình, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Diệp Mộc Phương báo lại đầy đủ.
Công trình lần này quả
thật
cần cảm tạ lão thiên gia nể tình. Năm vừa rồi thời tiết rét đậm, thổ địa phương Bắc sau hai ba tháng lạnh lẽo cứng rắn vô cùng, lúc này thi công xây dựng vô cùng khó khăn, chỉ có thể tạm thời dừng lại. Nhưng năm nay, đại bộ phận khu vực hạ nguồn Hoàng Hà khó có được
một
mùa đông ấm áp hơn, thổ địa chỉ bị đóng băng vào tháng chạp, phỏng chừng qua hết đầu xuân băng giá có thể sớm tiêu tan nên chỉ phải tạm dừng thi công
một
tháng. Dân phu địa phương nhiệt tình hưởng ứng lệnh triệu tập, quan viên trấn an kịp thời, bởi vậy tốc độ tiến hành công trình nhanh hơn rất nhiều so với Diệp Mộc Phương dự tính, nếu thuận lợi, đập chứa nước có thể sử dụng ngay trước đợt lũ định kỳ năm sau.
Kỷ Vô Cữu sau khi nghe xong, long tâm đại duyệt, liên tục
nói
ba chữ “Tốt.”
Diệp Mộc Phương hỗn loạn trong chốn quan trường
đã
lâu sao
không
hiểu, nhân lúc Kỷ Vô Cữu cao hứng, đem toàn bộ quan viên lớn
nhỏ
tham gia xây dựng công trình đều khen
một
lần, có công lao là đại gia, có lợi cũng là đại gia, như vậy sau khi trở về bọn họ mới có thể tiếp tục theo
hắn
hoàn thành tốt công việc.
Kỷ Vô Cữu liền truyền ý chỉ xuống, phàm là người Diệp Mộc Phương nhắc tới, toàn bộ đều trọng thưởng. Về phần Diệp Mộc Phương,
hắn
muốn thưởng riêng cho
hắn
ta; vì vậy Kỷ Vô Cữu phong tước vị cho Diệp Mộc Phương.
Đại Tề từ trước đến nay chỉ ban tước vị cho công thần, trong đó công thần chủ yếu là võ tướng.
hiệnnay cơ bản
không
có chiến tranh cho nên võ tướng có thể đạt được tước vị vốn
đã
ít lại càng ít hơn, càng
không
nói
đến văn thần. Ngay cả Diệp Tu Danh,
trên
đầu mang nhiều danh hào như vậy nhưng cũng chưa đạt được tước vị.
Cho nên
hiện
tại Kỷ Vô Cữu phong tước cho Diệp Mộc Phương, tuy chỉ là bá tước tam phẩm vẫn đủ làm
hắn
ta hết sức kích động.
Kỷ Vô Cữu còn tự thân cấp
hắn
phong hào, gọi là Hà Thanh Bá, ngụ ý trời yên biển lặng.
nói
thật, cái phong hào này có chút quá lớn, trời yên biển lặng là dùng để hình dung khả năng trị thế của bậc đế vương,
hắn
ta mới chỉ sửa sông, lại làm sao có thể nhận nổi phong hào như vậy. Vậy nên Diệp Mộc Phương do dự muốn từ chối.
“Diệp ái khanh
không
cần khiêm tốn. Trị loạn thế
không
ở Thiên Đạo, tất cả là do con người. Cái gọi là Hoàng Hà Thủy Thanh, đó là dựa vào khả năng của ái khanh đến trị thủy, nếu ái khanh
không
đảm đương nổi
thì
còn ai có thể làm được?”
Diệp Mộc Phương cảm động đến cơ hồ muốn khóc.
hắn
ở Sơn Đông mỗi ngày
đi
sớm về tối, bận rộn cùng các đạo nhân mã tranh đấu, cơ hồ chưa có tới
một
giấc ngủ an ổn, mục đích bất quá là nhanh chóng đem công trình hoàn thiện, sớm
một
chút tạo phúc cho bá tánh. Nếu
nói
không
có nửa điểm tư tâm đó là
không
thể nào, nhưng trả giá nhiều cố gắng như vậy, quả
thật
cũng đem điều tốt đến cho dân chúng. Lúc này Kỷ Vô Cữu
không
hề tiếc lời khen ngợi
hắn, làm cho
hắn
ta có
một
loại hùng tâm “kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết”.
Kỳ
thật, tước vị này
không
chỉ khẳng định công lao trị thủy của Diệp Mộc Phương, nó còn có tác dụng khác. Mấy ngày trước, vì
sự
kiện thích khách từ hàng ngũ thị vệ trong cung huyên náo ồn ào làm rất nhiều người cho rằng Kỷ Vô Cữu
đang
muốn xuống tay với Diệp Tu Danh, thậm chí có kẻ muốn nhân cơ hội này đối phó với Diệp gia.
hiện
tại, Kỷ Vô Cữu rộng mở thiên ân, ban tước vị cho Diệp Mộc Phương
không
khác nào
nói
cho những người đó
rõ: địa vị Diệp gia vẫn còn đó, các ngươi đều cút cho Trẫm.
Sau khi Diệp Mộc Phương thiên ân vạn tạ trở về, Kỷ Vô Cữu cảm thấy những bực dọc dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan sạch
sẽ. Phàm là người có du͙© vọиɠ khống chế mạnh mẽ đều cực kỳ chán ghét kẻ khác phỏng đoán ý nghĩ và hành vi của mình, Kỷ Vô Cữu cũng
không
ngoại lệ.
hắn
muốn làm gì đấy là việc của
hắn, ai mơ tưởng nhúng tay vào, vậy
thì
phải cân nhắc kỹ chút rồi hãy làm.
Huống chi, Diệp gia nhân tài lớp lớp xuất
hiện,
hắn
làm sao có thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Tâm tình Kỷ Vô Cữu vô cùng tốt, vì vậy dạo chơi chốc lát trong ngự hoa viên, chuyển bước chân qua
một
hòn giả sơn liền thấy Diệp Trăn Trăn.
Nàng
đang
chơi đu dây trong
một
mảng tuyết.
một
thân hồng y ngồi
trên
xích đu, dưới chân
nhẹ
nhàng dao động. Chung quanh là
một
mảng thế giới tuyết trắng lung linh, càng tôn lên
một
thân liệt hỏa.
Kỷ Vô Cữu
đi
qua,
nhẹ
nhàng đặt tay lên bờ vai nàng. Diệp Trăn Trăn liếc mắt thấy ngón tay thon dài
trên
đầu vai liền biết là Kỷ Vô Cữu, nàng đứng dậy muốn hành lễ, Kỷ Vô Cữu lại dùng sức đè nàng lại, “Đừng cử động.”
Vì thế, Diệp Trăn Trăn
thật
sự
không
động, thành
thật
ngồi
trên
xích đu.
Kỷ Vô Cữu đổi thành hai tay nắm lấy bờ vai nàng.
hắn
đứng sau lưng nàng, giống như muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Nghĩ nghĩ,
hắn
mở miệng
nói:
“Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi.”
Hai thanh
âm
đồng thời vang lên, Kỷ Vô Cữu sửng sốt, khi phản ứng kịp trong lòng
đã
buông lỏng.
hắnnhẹ
nhàng đẩy nàng, làm nàng theo xích đu
nhẹ
nhàng dao động nhưng thủy chung
không
rời xa tầm tay
hắn, “Vì sao Hoàng hậu
nói
vậy?”
“Thực xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi.” Diệp Trăn Trăn
nói. Nàng sớm
đã
suy nghĩ minh bạch, Kỷ Vô Cữu so với tưởng tượng của nàng còn cường đại hơn, nếu
hắn
muốn đối phó Diệp gia, hoàn toàn
không
cần bức cung, tùy tiện an bài
một
ctội danh nào chẳng được.
Huống chi, đả bại Diệp Tu Danh rồi, lúc đó Phương Tú Thanh
sẽ
nắm hết quyền hành, cục diện đó thân là Hoàng Đế Kỷ Vô Cữu khẳng định cũng
không
nguyện ý muốn nhìn thấy. Chân chính muốn đem Diệp gia nhổ tận gốc có rất nhiều người, nhưng
không
phải là Kỷ Vô Cữu.
Diệp Trăn Trăn phát
hiện, ngay từ đầu khi nàng tiến cung
đã
luôn lo lắng Kỷ Vô Cữu hại nàng, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Cho nên chỉ cần phát sinh chuyện gì, nàng đều
sẽ
hoài nghi
hắn
đầu tiên.
không
hay biết, nếu
hắn
thật
sự
muốn đẩy nàng vào chỗ chết, đại khái nàng cũng
sẽ
không
có khả năng hoàn thủ.
Nghỉ thông suốt điều này, Diệp Trăn Trăn
không
cảm thấy nặng nề, ngược lại cảm thấy
nhẹ
nahngf hơn rất nhiều.
thật
giống như đem quyền quyết định trọng yếu chuyển giao cho
một
người khác, bản thân mình mình
không
cần bận tâm lo lắng nữa.
“Trẫm cũng có sai, Trẫm
không
nên đối với nàng như vậy.” Kỷ Vô Cữu thở dài, nghĩ đến mất khống chế và điên cuồng đêm đó, ngực lại đau xót.
“Ngươi
không
có sai, đây là bổn phận của ta.”
Lời
nói
thức thời như vậy, nghe vào trong tai Kỷ Vô Cữu lại có chút chói tai.
hắn
hơi khom lưng, hai tay
nhẹ
trượt, ôm chặt lấy Diệp Trăn Trăn, đem nàng vòng vào trong ngực.
Khẽ cúi đầu,
hắn
nhắm mắt, môi
nhẹ
nhàng mơn trớn gò má Diệp Trăn Trăn, ôn nhu
nói, “Trăn Trăn,
không
nên như vậy. Nếu nàng
không
thích, Trẫm
không
chạm vào nàng là được.”
“Kỳ
thật, Hoàng thượng, ta sở dĩ muốn ói, cũng
không
phải bởi vì chán ghét ngươi, mà là … ta giống như có bệnh.” Diệp Trăn Trăn có chút uể oải.
Kỷ Vô Cữu mở to mắt, ánh mắt trầm tĩnh, “Nghĩa là sao?”
“Chính là
một
loại quái bệnh
đi.” Diệp Trăn Trăn cúi đầu
nói,
không
biết giải thích với
hắn
như thế nào. Lần đầu tiên chính nàng cũng
không
hiểu
rõ, nhưng đến lần thứ hai, nàng có thể cảm giác
rõ
rệt, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Vô Cữu
đã
từng cùng vô số nữ nhân làm loại chuyện này, bây giờ lại đây cùng nàng … Nàng
đã
cảm thấy vô cùng ghê tởm,
không
chỉ ghê tởm trong lòng mà cả trong dạ dày cũng cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà cảm giác này làm nàng khó có thể mở miệng, cho nên cũng
không
biết trả lời như thế nào.
“Nếu là bệnh, tóm lại là có thể trị, nàng chớ quá lo lắng.” Kỷ Vô Cữu an ủi nàng.
Diệp Trăn Trăn gật đầu, “Hoàng thượng, nếu
không
ngài …”
“không,
sẽ
không.” Kỷ Vô Cữu đánh gãy lời của nàng, “Trước hết cứ đem bệnh của nàng trị hết rồi
nóisau. Trẫm muốn nàng nhưng cũng muốn nàng cam tâm tình nguyện.”
Hai tay
hắn
xiết lại, đem nàng hoàn toàn ôm vào trong ngực, mặt dán chặt vào khuôn mặt nàng. Long bào rộng rãi bao vây lấy hồng y của nàng, tại thế giới băng tuyết lung linh này, trông giống như
mộtgốc trà hoa nhị sắc mọc tại Dao Trì, đóa hoa hé mở tiên diễm lóa mắt, tuy hai mà
một.
Tố Nguyệt mang trà sữa đến cho Diệp Trăn Trăn, nhìn thấy hình ảnh này lại lặng yên lui bước trở về.