Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 87

Ed: Jang Bò

Thời điểm Tống Hiểu Hoa tỉnh dậy, nhìn chung quanh hoàn toàn xa lạ, cô kinh ngạc, cô nhớ hình như mình say rượu nhưng sao lại ở trong khách sạn đây, cẩn thận nghĩ lại chuyện tối hôm qua, chỉ nhớ mình uống nhiều quá, sau đó còn nhận được điện thoại của anh Thẩm Cảnh, những chuyện tiếp theo một chút cũng không nhớ rõ, tại sao lại ở trong này, mình đã làm những gì đều quên hết.

Cô kiểm tra lại ví tiền của mình, vẫn còn tiền, vẫn còn đủ để trả tiền khách sạn, cô đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy phục vụ, liền hỏi: "Ngày hôm qua có ai đưa tôi tới đây sao?"

Phục vụ gật đầu một cái, nói: "Là một nam sinh, đang ở phòng đối diện phòng cô."

Tống Hiểu Hoa sững sờ, lập tức nghĩ tới Thẩm Cảnh, cô quay lại phòng, rửa mặt mũi mặc lại quân áo chỉnh tề, mới sang gõ cửa, Thẩm Cảnh mở cửa, tóc của anh còn đang ướt, có lẽ là mới vừa tắm, nước theo mái tóc màu đen chạy xuống khuôn mặt, Thẩm Cảnh nhìn thấy ngoài cửa là Tống Hiểu Hoa cũng không nghĩ gì, nói: "Đã tỉnh."

Tống Hiểu Hoa nuốt một ngụm nước bọt, mở to hai mắt, nói: "Anh Thẩm Cảnh, sao anh lại đưa em đến được đây!"

Thẩm Cảnh hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, quả thật có thể dung hai từ hành hạ.

Sau khi Tống Hiểu Hoa say rượu, thật sự giống như là bị nữ lưu manh nhập, tay chân không chịu ở im chạy loạn trên người anh, tới thời điểm làm thủ tục lấy phòng, nhân viên còn không có cho thuê phòng, đến khi

thấy Thẩm Cảnh nói muốn thuê hai phòng đối diện nhau, nhân viên mới chịu cho thuê, giống như chỉ sợ xảy ra điều gì vậy.

Chỉ là Thẩm Cảnh có thể hiểu được, cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ lúc này cũng sẽ hiểu lầm, hơn nữa còn là hai người chưa thành niên.

Sau đó phục vụ vội vàng giúp anh dìu Tống Hiểu Hoa vào phòng, cô bám lấy Thẩm Cảnh không buông, còn nói muốn anh cùng cô đi ngủ......

Thẩm Cảnh: "......"

Tống Hiểu Hoa lôi kéo bám chặt lấy anh khiến cho anh không nỡ cự tuyệt cô.

Cũng may nơi này chính là khách sạn bốn sao, phục vụ ở bên cạnh giúp anh một tay, Tống Hiểu Hoa quấy một chút liền ngủ, Thẩm Cảnh cũng được giải thoát, anh đi sang phòng của mình, nhìn đồng hồ lăn qua lăn lại không thể ngủ nổi.

Tắm xong, nằm lên trên giường, nhiệt huyết sôi trào, tốt xấu gì cũng là một thanh niên đã trưởng thành, hôm nay phải chịu đựng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, có thể bình tĩnh được sao?

Tống Hiểu Hoa chắc không hề biết mình đã dùng ngực cọ xát anh bao nhiêu lần.

Nếu như lúc cô tỉnh nói cho cô biết, tám phần mặt của cô sẽ đỏ bừng.

Thẩm Cảnh bất đắc dĩ lại phải vào phòng vệ sinh một chuyến, sau khi đi ra ở trên giường lăn qua lộn lại, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng liền ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại...... Nhìn một chút, cảm thấy tinh thần không được tốt lắm, lại đi tắm, rồi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng, mặc dù mặt Thẩm Cảnh không chút thay đổi nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua......

Đau khổ a, đau khổ a.

Cuối cùng Thẩm Cảnh vẫn quyết định không nói cho Tống Hiểu Hoa những chuyện kia, xem như là bí mật của mình đi, anh nói: "Anh thuê xe đưa em tới."

Hai mắt Tống Hiểu Hoa mở lớn, thận trọng hỏi: "Em không làm chuyện gì kỳ quái chứ?"

Thẩm Cảnh chần chờ hai giây, trả lời: "Không có."

Tống Hiểu Hoa thở phào sờ sờ l*иg ngực của mình, sau này cô sẽ không uống rượu nữa, không muốn mất điểm trước mặt Thẩm Cảnh, bởi vì chính cô cũng không biết bản thân mình uống say sẽ là cái dạng gì.

Trả phòng xong, Thẩm Cảnh đưa Tống Hiểu Hoa về, trên đường nhìn thấy quần áo của Tống Hiểu Hoa đã bị nhăn, anh liền trực tiếp kéo Tống Hiểu Hoa đến một cửa hàng quần áo, tự nhiên chọn một cái váy màu xanh nhạt hoa văn rất đơn giản, mép váy thiết kế gần như trong suốt, chỉ là bên trong còn có một lớp lụa mỏng tôn lên, anh đưa cho Tống Hiểu Hoa nói: "Đi vào mặc thử một chút."

Tống Hiểu Hoa cũng thấy cái váy này rất đẹp, nhưng tình cảnh này hình như có chút giống trong phim ảnh, ông chủ mua đồ cho tình nhân hay giống trong tiểu thuyết tổng giám đốc dẫn bạn gái đi mua quần áo.

Cô thấy thay quần áo ở trong cửa hàng không được tự nhiên cho lắm, muốn cự tuyệt, lại nghe thấy Thẩm Cảnh nói: "Hôm qua em nôn dính vào quần áo......"

Mặt Tống Hiểu Hoa đỏ lên, hai mắt mở to, cắt đứt lời Thẩm Cảnh nói: "A, đừng nói ahhh... Em biết rồi."

Cô chạy vọt vào trong thay quần áo, lúc đi ra, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, chỉ thấy Thẩm Cảnh gật nhẹ đầu, rồi trực tiếp mua luôn.

Nhân viên bán hàng cười đặc biệt vui vẻ, nói: "Dạ, tôi sẽ giúp ngài bọc lại, bộ váy này hiện tại đang giảm giá còn 700 tệ."

Thẩm Cảnh gật đầu, lấy tiền từ trong túi ra trả.

Tống Hiểu Hoa mở to hai mắt, ngăn lại nói: "Đắt như vậy!"

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh nói: "Không đắt, bình thường quần áo ở đây đều là 1000 tệ."

Tống Hiểu Hoa nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang chỗ Thẩm Cảnh nói: "Thôi đi, em mặc lại đồ hôm qua cũng được."

Thẩm Cảnh yên lặng liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, tiếp tục rút tiền trả.

Lúc ra khỏi trái tim của Tống Hiểu Hoa thật sự còn đang chảy máu, váy tuy có đẹp, nhưng mà cũng quá đắt đi, cô nhìn Thẩm Cảnh nói: "Anh Thẩm Cảnh, em biết bây giờ anh đã kiếm được tiền, nhưng mà tiền này cũng không thể tiêu tùy tiện như vậy, khi nào có em sẽ trả tiền lại cho anh, về sau anh cũng đừng như vậy."

Thẩm Cảnh nhìn vẻ mặt đau lòng của Tống Hiểu Hoa, cười lên, nói: "Không cần, coi như quà anh tặng em vì đã thể hiện tốt trong buổi diễn."

Tống Hiểu Hoa nhăn nhó nói: "Thế nhưng quá đắt rồi, lần trước anh cũng đã tặng em lắc tay rồi."

Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: "Em và anh không cần phải tính toán."

Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay, nói: "Không phải, không phải."

Thẩm Cảnh vuốt vuốt tóc Tống Hiểu Hoa, nói: "Vậy em nên nhận, về sau đừng nói những lời này." Sau này đưa cho em chỉ có nhiều hơn a.

Nữ nhân của trẫm, trẫm làm sao có thể bạc đãi đây?

Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, gật đầu một cái, nói: "Được rồi."

Tống Hiểu Hoa trở về ký túc xá, hai người trong phòng vẫn còn ngủ trên giường, nghe tiếng động, Trương Nhạc từ trên giường bò dậy, mở đèn, nói: "Hiểu Hoa, hôm qua cậu đã đi đâu? Gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận."

Cô dụi dụi mắt, giương mắt, nhìn thấy bộ váy Tống Hiểu đang mặc, ánh mắt sáng lên, nói: "Ôi bộ váy này thật là đẹp, cậu ra ngoài mua sao?"

Tống Hiểu Hoa lắc đầu, đỏ mặt nói: "Không phải tớ mua, là Thẩm Cảnh mua cho tớ."

Trương Nhạc cười, nói: "Chắc hẳn

hôm qua anh ấy đã đi tìm cậu."

Tống Hiểu Hoa nghe vậy, hỏi: "Ngày hôm đã chuyện gì? Tớ không nhớ rõ lắm."

Trương Nhạc nói: "Cậu hôm qua cũng uống say ư, ngày hôm qua Giai Lệ say rượu náo loạn, tớ sợ làm hỏng không khí, nên kéo cậu ấy về phòng trước, buổi tối nhận được điện thoại của anh Thẩm Cảnh, hỏi về cậu, tớ liền nói cho anh ấy, nên anh ấy đi tìm cậu, buổi tối tớ lại không thấy cậu trở lại, liền gọi điện thoại cho cậu, nhưng không thấy cậu nghe máy."

Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Anh Thẩm Cảnh đã dẫn mình đi."

Trương Nhạc nghe vậy, cảm thấy có gì đó không đúng, nói: "Ai, Hiểu Hoa, hai người không có xảy ra cái gì chứ?"

Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, vội vàng xua xua tay, trả lời: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, có thể phát ra sinh chuyện gì đây, hai chúng tớ ở hai phòng, hơn nữa anh Thẩm Cảnh cũng không phải người như vậy."

Trương Nhạc cười nói: "Tớ là lo cậu đó."

Tống Hiểu Hoa ngồi ở đó, nở nụ cười, nói: "Tớ có thể làm gì đây, nhiều nhất chính là uống say, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện gì."

Trương Nhạc gật đầu một cái, nói: "Cậu cũng không biết, ngày hôm qua Giai Lệ náo loạn, lúc trở về, tớ phải bịt miệng cậu ấy để đi vào, còn đặc biệt mua khẩu trang và mũ, chính là sợ quản sinh phát hiện, cậu cũng biết nếu bị phát hiện uống rượu sẽ bị thông báo phê bình, sau đó về tới ký túc xá cậu ấy vẫn vừa khóc vừa gào."

Cô chỉ vào ga giường của mình, khóc không ra nước mắt nói: "Nhìn xem, cậu nhìn xem, đây chính hôm qua cậu ấy nôn lên, hôm qua tớ đã phải lau dọn không biết bao nhiêu lần...... Hôm nay lại phải tổng vệ sinh lần nữa đây."

Tống Hiểu Hoa đồng tình nhìn Trương Nhạc nói: "Khổ cho cậu rồi."

Trương Nhạc lại nhìn bộ váy của Tống Hiểu Hoa, ôm mặt nói: "Thật là cùng là người nhưng không cùng số mệnh, Hiếu Hoa, cậu làm tớ ghen tỵ chết đi được."

Tống Hiểu Hoa an ủi Trương Nhạc, nói: "Không sao, cùng lắm thì tớ sẽ nhờ anh Thẩm Cảnh giới thiệu cho cậu một người."

Trương Nhạc mở tay che mắt, nói: "Thật sự?"

Tống Hiểu Hoa gật đầu: "Thật sự."

Cô sớm nghe Thẩm Cảnh nói qua nam sinh trường anh đến nằm mơ cũng muốn có bạn gái, chỉ là số nữ sinh trong trường quá ít, Trương Nhạc dáng dấp không kém, vóc người cũng rất được, nói thế nào cũng có thể tìm được.

Trương Nhạc nói: "Vậy tớ cũng muốn 1m8 trở lên, dáng dấp cùng Thẩm Cảnh không sai biệt lắm."

Tống Hiểu hoa: "...... Cái kia."

Trương Nhạc vội vàng ngăn Tống Hiểu Hoa, cười nói: "Tớ chỉ đùa một chút thôi, không kém quá là được, tớ nhìn thấy thuận mắt, không cần quá đứng đắn, tớ sẽ không chịu nổi."

Tống Hiểu Hoa vươn tay gõ nhẹ vào đầu Trương Nhạc một cái.

Ở trên giường Giai Lệ trở mình một cái rồi đột nhiên ngồi dậy, đầu tóc toán loạn cùng với Kim Mao Sư Vương không sai biết lắm, lớn tiếng nói: "A, đầu thật là đau!"

Trương Nhạc cùng Tống Hiểu Hoa cười hì hì một tiếng.