Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 320

Người đàn ông này đương nhiên là Hoàng Phủ Diệu Dương.

Ra lệnh cho cấp dưới mang máy định vị

đi,

anh

không

phái bất cứ ai theo dõi Lãnh Tiểu Dã, thay vào đó,

anh

tự mình

đi

tới viện nghiên cứu của Trầm Ninh.

Rất nhanh

anh

liền phát

hiện

Lãnh Tiểu Dã

đi

vào thư viện.

Nâng tay phải lên, Hoàng Phủ Diệu Dương

nhẹ

nhàng rút

một

quyển sách

trên

kệ xuống.

Từ quyển được lấy xuống,

trên

giá sách xuất

hiện

một

khe hở, vừa khéo có thể nhìn thấy được chỗ ngồi của Lãnh Tiểu Dã.



tập trung vào bản thiết kế của mình.

Mái tóc dài được cột lên thành đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt

nhỏ

nhắn, nhìn từ góc này,

anh

có thể nhìn thấy



ràng má trái của

cô.

Vành tai trắng nõn trống rỗng,

không

đeo bất cứ món trang sức nào.

Trong lòng đột nhiên kinh sợ.

Cảm giác có gì đó rất kỳ lạ, Lãnh Tiểu Dã quay lại, nhìn bốn phía.

Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng người, trốn sau giá sách.

Lãnh Tiểu Dã vẫn tiếp tục nhìn xung quanh.

Nhưng chỉ thấy toàn học sinh, còn thêm hai tên nam sinh nhìn lén

cô, bắt gặp ánh mắt của

cô, bọn họ lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc sách.

một

người trong đó có thân hình cao lớn, dáng vẻ

không

tệ đứng lên,

đi

tới trước mặt

cô.

hắn

cười cười, "Bạn học, tôi có thể ngồi ở đây được

không?"

Người thanh niên hai mươi tuổi nở

một

nụ cười rạng rỡ.

Tên này cũng là sinh viên ngành y, bình thường

hắn

ta

không

thiếu nữ sinh theo đuổi, nhưng từ khi nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ở thư viện ngày hôm qua,

hắn

bỗng nhiên rung động, hôm nay tới đây,

hắn

chủ yếu là ôm cây đợi thỏ.

Sau giá sách, Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt tay, né người sang

một

bên, nhìn Lãnh Tiểu Dã ở đối diện qua khe hở.

Lãnh Tiểu Dã

không

ngừng đàu, "Phiền cậu tránh ra

một

chút, cậu chắn hết tầm nhìn của tôi rồi!"

hắn

giật mình,

không

cam lòng chịu thua, cười cười đưa tay tới mặt

cô, "Chắc



là sinh viên mới rồi, tôi là Hàn Tử Lam, sinh viên năm ba, rất hân hạnh được biết

cô."

Đặt cây viết xuống, Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt, nhìn

hắn

cười cười, sau đó,



lập tức giơ tay đeo nhẫn lên, quơ quơ trước mặt

hắn.

"Thực xin lỗi học trưởng, chồng tôi

không

thích tôi bắt tay với người đàn ông khác."

Chồng?!

hắn

nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương vàng

trên

tay

cô.

"Thực... Thực xin lỗi,

đã

làm phiền rồi!"

"không

sao."

hắn

cầm lấy túi mình chạy

đi, Lãnh Tiểu Dã cúi đầu, nhét chiếc nhẫn vào vạt áo.

Sau giá sách, Hoàng Phủ Diệu Dương

không

vui nắm chặt quyển sách trong tay, khóe môi khẽ giơ lên.

Chồng?!

anh

rất thích tiếng gọi này.

Nhét nhẫn vào vạt áo, Lãnh Tiểu Dã xoay xoay cây bút trong tay, tiện tay cầm máy tính bảng lên.

Bây giờ, trời

đã

gần trưa rồi.

Máy tính hiển thị, Hoàng Phủ Diệu Dương

đã

bay ra khỏi biên giới Trung Quốc,

đang

trên

đường

đi

tới Tây Nam.

Lãnh Tiểu Dã ôm lấy tay phải, nhíu mày nhìn máy tính bảng.

Tên kia, định

đi

đâu vậy?!

Chẳng lẽ...



nhìn kỹ bản đồ.

Hình như, đây là hướng về nước A

thì

phải.

anh

về nước rồi?!

Đúng rồi, đây chính là hướng để

anh

về nước.

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, vậy mà dám

nói

"Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt", "vĩnh viễn"...

Tên lừa đảo.

Mới có mấy ngày mà

đã

không

chịu nổi rồi sao?!

Nhưng cũng tốt,

không,

không

đúng, phải là

thật

tốt mới đúng, rốt cuộc



cũng được tự do.

Lấy điện thoại ra,



bấm gọi cho Trầm Ninh.

"Này, Tiểu Ninh,

nói

cho cậu

một

tin tốt, kẹo mè xửng...

đã

về nước rồi."

"không

thể nào?" Trầm Ninh

không

tin.

Người như Hoàng Phủ Diệu Dương sao có thể dễ dàng buông tha cho kẻ địch như vậy được?!

"thật

đó, bây giờ

anh

ta

đã

ra khỏi biên giới rồi,



ràng hướng này là về nước A mà, cậu xem, đâu còn ai theo dõi chúng ta nữa... Vậy

thì,

anh

ta

thậtsự

bỏ qua cho tớ rồi... Tớ vui quá

đi

mất... Tiểu Ninh, khi nào cậu xong việc vậy, chúng ta phải

đi

uống rượu mừng mới được!"

"Còn năm phút nữa tớ

sẽ

nghĩ, cậu qua đây

đi!"

"Năm phút sau gặp lại!"

Lãnh Tiểu Dã vui vẻ đứng lên, thu dọn tất cả nhét vào tùi, vừa

đi

vừa ngâm nga bài hát xuống cầu thang.

Sau giá sách, Hoàng Phủ Diệu Dương đặt sách về chỗ cũ.

Trứng thúi

nhỏ,

anh

đi

rồi,



không

đau khổ tí nào sao?!