Lãnh Tiểu Dã ác độc
nói, rồi thở dài
một
hơi.
Cũng may, tên này còn biết khiêm tốn,
không
bị phát
hiện, nếu
không,
cô
thật
sự
không
biết giải thích thế nào với ba mình đây.
Nhanh chóng quan sát bốn phía,
không
phát hêện ra gì, Lãnh Tiểu Dã nhìn lên người Hoàng Phủ Diệu Dương.
Thấy
anh
từng chút tới gần,
cô
chuẩn bị đứng ra cản
anh, đột nhiên, Hoàng Phủ Diệu Dương lùi lại.
Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ nhíu mày,
một
vật từ
không
xa bay tới, rơi vào sau lưng
cô,
cô
lập tức quay đầu lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương từ lùm cây kia
đi
vòng qua, bay nhào tới, nhảy tới lùm cây phía sau, nắm lấy khẩu súng trong tay Lãnh Tiểu Dã, nắm chặt cổ tay
cô,
anh
đưa tay đánh vào cổ
cô.
Ánh trời chiều chiếu vào mặt
cô, tay
anh
dừng cách chỗ hiểm
không
xa.
"Tiểu Dã?!" Hô
nhỏ
một
tiếng,
anh
vội vàng lật
cô
lại, thuận tay kéo
cô
ngồi dậy, "Em
không
sao chứ?"
Lãnh Tiểu Dã tức giận nhìn
anh, "Khốn kiếp,
anh...
anh
dám đánh tôi?"
"Tôi... Tôi
không
biết là em." Hoàng Phủ Diệu Dương áy náy nhìn
cô, con ngươi màu lam
không
lộ ra vui mừng, ngược lại,
anh
đau lòng xin lỗi, kinh ngạc nhìn
cô, đưa tay qua, đỡ lấy cổ tay vừa rồi bị
anh
dùng lực nắm, "Có phải
đã
làm em đau rồi
không?
Lần trước
không
gặp được
cô,
anh
có suy nghĩ đen tối, nếu còn thấy
cô
lần nữa, bất kể mọi chuyện thế nào,
anh
cũng đều phải mang
cô
về nước.
Nhưng tới lúc thực
sự
nhìn thấy
cô,
anh
hoàn toàn quên
đi
kế hoạch kia.
"Đừng chạm vào tôi!" Lãnh Tiểu Dã hất tay
anh
ra, chống lên ngực
anh, cổ họng nặng nề
nói: "Tôi cho
anh
biết, Hoàng Phủ Diệu Dương,
anh
mau cút khỏi đây cho tôi, nếu
không..."
"Nếu
không
thì
sao..."
Hoàng Phủ Diệu Dương
nói
mấy chữ, đột nhiên vội vàng giơ tay lên, lấy mu bàn tay che miệng, cố gắng áp chế tiếng ho.
Nhìn thấy bộ dạng ho
không
thở ra hơi của
anh, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày.
không
phải là... Do chén trà mặn của
cô
đó chứ?!
không
có khả năng đâu,
một
lý nước trà
sẽ
không
để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy được.
Nhất định là
anh
đang
giả vờ rồi!
"Tôi cho
anh
biết,
anh
mau
đi
ngay cho tôi, nếu
không
tôi bắn chết
anh!"
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, vừa muốn
nói
thêm điều gì,
anh
lại
không
khống chế được ho khan.
Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, vươn tay sờ
trên
người, đυ.ng vào hộp kẹo trong túi tiền,
cô
tùy tiện đổ vào tay vài viên, đứa tới trước mặt
anh.
"Đây... Ngậm vào!"
Nhịn cơn ho khan xuống,
anh
ngẩng mặt, liếc nhìn kẹo cao su trong tay
cô, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu nhìn
cô.
"Tiểu Dã... Khụ..."
Vừa
nói
ra hai chứ, cổ họng
anh
lại ngứa lên,
không
khống chế được ho khan vài tiếng.
Lãnh Tiểu Dã cau mày, lên tiếng chửi
nhỏ, "không
gọi ba tôi tới
anh
sẽ
không
bỏ qua cho tôi, đúng
không?!"
Đặt súng xuống,
cô
nắm cằm
anh, nhét
một
viên kẹo vào miệng
anh.