Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 259

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc này, chắc Trầm Ninh cũng ra rồi!" Hứa Hạ đưa điện thoại di động qua, thoải mái dựa vào ghế, "Đừng

nói

gì nauwx, mẹ ngủ chưa đủ, để mẹ nhắm mắt

một

chút, con mau

đinhanh

đi!"

Mẹ, nếu con

gái

mẹ bị cầm thú phát

hiện, nhất định, là do bị ngài hại!

Trong lòng thầm oán, Lãnh Tiểu Dã

không

nói

gì nữa, mở cửa xuống xe.

Nhìn thấy ánh mặt trời chói chang,



vươn tay sờ mặt, khom người chui lại vào trong xe.

"Mẹ, mẹ có mang theo khẩu trang

không?"

Hứa Hạ mở to mắt liếc

cô, "Con cũng đâu phải là mẹ, mang khẩu trang làm gì?"

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Mẹ chưa nghe

nói

dịch Ebola sao, đây là sân bay hàng

không

quốc tế đó, lỡ như có người mắc bệnh

thì

làm sao đây?"

"Rộn chuyện!" Hứa Hạ lấy

một

khẩu trang từ trong hộp ra, ném cho

cô.

Lãnh Tiểu Dã đeo khẩu trang lên, rồi mới cẩn thận

đi

vào sân bay, lấy máy tính ra,



nhanh chóng xác định vị trí của Hoàng Phủ Diệu dương.

Vừa nhấc tay lên, điện thoại di động

đã

vang lên.

Vừa thấy màn hình

hiện

thị hai chữ Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận máy.

"Này, tiểu Ninh Ninh, cậu

đang

ở đâu vậy?"

nói

vài câu với Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn máy tính trong tay.

Lúc này, định vị

đã

hoàn thành, Hoàng Phủ Diệu Dương

đang

ở rất gần

cô.

Lãnh Tiểu Dã trừng mắt, vội vàng phóng to bản đồ.

"Tiểu Dã?"

Đầu kia điện thoại, giọng

nói

Trầm Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc, "Cậu ở đâu vậy?"

"Lối ra, nhìn thấy

một

người đeo kinh chống nắng, khẩu trang to

thì

chính là tớ đó!"

"thật

tình!" Đầu kia, Trầm Ninh khẽ cười, "Đợi tớ, tớ lập tức ra ngay đây."

"Được!"

Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cúp điện thoại, cẩn thận nhìn máy tính bảng.

trên

màn hình, chấm đỏ của Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn trong sân bay.

Lãnh Tiểu Dã hít

một

ngụm khí, ngẩng đầu nhìn lối ra vào.

Rất nhanh,

một

thân ảnh quen thuộc xuất

hiện

trong tầm mắt

cô.

một



gái

áo khoác màu trắng kem, mái tóc dài cột thành đuôi ngựa, chỉ mới mấy tháng, mà khí chất lại khác tới vậy.

Lững thững

đi

tới, dáng

đi

thong dong mà lạnh nhạt.

Trước biển người thế này, Trầm Ninh như

một

thiên nga trắng, tao nhã xuất chúng.

"Ở đây này!"

Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên vẫy.

Trầm Ninh cũng nhìn thấy

cô, cười cười

đi

tới, bước chân như cũ

không

nhanh khong chậm.

Hoàn toàn bất đồng với Lãnh Tiểu Dã, tính cách Trầm Ninh y hệt mẹ Đông Á, trầm ổn mà bình tĩnh.

"Honey,

đã

lâu

không

gặp!"

đi

lên phía trước, Lãnh Tiểu Dã vươn tay ôm

cô.

Trầm Ninh cũng ôm lấy

cô, miệng nghi ngờ hỏi: "Cậu về Bắc Kinh khi nào vậy, sao

không

thèm

nói

với tớ

một

tiếng nào thế?"

"Tớ cũng mới về hôm qua thôi, lần trước gọi, cậu

nói

tới Noel mới rãnh mà, nên tớ cũng

không

nói

cậu biết..." Phát

hiện

thêm

một

thân ảnh quen thuộc

đi

tới, Lãnh Tiểu Dã kinh sợ, vội vàng kéo rương hành lý của Trầm Ninh, "Mau...

đi

mau!"

"Sao thế?" Vẻ mặt Trầm Ninh nghi ngờ,



tò mò nhìn phía sau.

"Đừng quay đầu lại,

đi

mau thôi!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhắc nhở.

Cách đó

không

xa.

Hoàng Phủ Diệu Dương từ từ

đi

ra, bước nhanh tới lối ra, tùy ý nhìn thoáng qua, liếc

một

cái,

đã

thấy Lãnh Tiểu Dã và Trầm Ninh

đang

vội vàng rời

đi.