Edit: Numxxi
Beta: Bánh Đậu
Hoàng Phủ Diệu Dương buông dao nĩa trong tay xuống, bình tĩnh bưng cái ly rượu uống
một
ngụm.
"Về chuyện này, tôi muốn... cảnh sát Kiều
nói
ra suy nghĩ của mình."
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn chú Kiều, ông ngẩng đầu mỉm cười, liếc mắt nhìn chung quanh mọi người
một
lượt.
"Thưc ra, hôm nay tôi tới tham gia bữa tiếc này, là muốn thay mặt tổng bộ Interpol quốc tế, bày tỏ
sựcảm ơn chân thành nhất tới bá tước tiên sinh. Lần này, đúng là nhờ có
sự
trợ giúp của bá tước tiên sinh, mà chúng tôi mới có thể thuận lợi bắt được đám người chủ chốt của tổ chức buôn bán người quốc tế, giải cứu được hơn
một
trăm phụ nữ trẻ tuổi bị bọn họ bắt giữ!" Vừa
nói, chú Kiều liền đứng lên, lấy
mộttập văn kiện cùng
một
chiếc hộp
nhỏ
từ trong túi ra, vòng qua bàn ăn,
đi
đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Đây là huy hiệu vinh dự mà tổng bộ Interpol quốc tế đặc biệt trao tặng cho ngài, hy vọng ngài
sẽ
nhận nó."
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, nhận lấy tập văn kiện và chiếc huy hiệu, xoay người
đi
đến trước mặt quốc vương điện hạ.
"Tôi cảm thấy, huy hiệu này nên giao cho ngài, nếu như
không
có ngài chỉ bảo, tôi cũng
sẽ
không
có được vinh dự như vậy."
Quốc vương Edward ngẩng mặt lên, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương
đang
đứng ở trước mặt
anh, trong mắt lóe lên
một
ý cười
nhẹ.
"Nếu là trao tặng đưa cho cháu,
thì
cháu hãy nhận
đi."
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên, "Cám ơn ông ngoại."
Sau đó,
anh
xoay người, ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn các quan chức chung quanh.
"Các vị, còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa
không?"
thật
ra mọi người đều biết, chuyện này hoàn toàn là chủ trương của Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng,
hiện
tại lại trở thành chuyện tốt, đạt được vinh dự lớn như vậy, đều
sẽ
ảnh hưởng tích cực với vị trí nước A
trên
toàn thế giới.
Hoàng Phủ Diệu Dương lại chủ động đưa cái vinh dự này tặng cho quốc vương bệ hạ, những vị quan chức này cho dù có bất mãn trong lòng,
thì
có thể
nói
gì được đây?
Sau này, nếu ai dám nhắc lại chuyện này,
thì
không
phải đồng nghĩa với việc vạch tội quốc vương bệ hạ sao?
Đám quan chức
không
có ai lên tiếng, Lãnh Tiểu Dã liền quay qua nhìn thoáng Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi
nhẹ
nhếch khóe môi.
Còn tưởng rằng
anh
chỉ biết ngang ngược,
không
ngờ
anh
thế mà cũng biết nịnh hót, chẳng những tâng bốc đưa quốc vương lên tận trời ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta
không
thể
không
chấp nhận.
Đáng tiếc đám quan chức
đang
muốn xem
anh
diễn trò vui, lại chỉ có thể hờn dỗi mà trút giận vào thức ăn.
Vốn dĩ vài vị quan chức cũng
đã
chuẩn bị sẵn sàng, mượn cơ hội này để phản bác lại Hoàng Phủ Diệu Dương, kết quả, chiến tranh còn chưa chính thức bắt đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương
đã
giành lấy được thắng lợi.
Vì thế, bữa tiệc nhanh chóng trở lên nhàm chán, bên ngoài có
một
số người chủ động lấy lòng Lãnh Tiểu Dã, thí dụ như hỏi thân thế của
cô
này, hay có thích hợp với thời tiết nước A hay
không... Đều là những câu chuyện nhảm nhí.
Ai bảo, Hoàng Phủ Diệu Dương lại
nói
cô
là vị hôn thê của
anh
cơ chứ?!
thật
sự
là Lãnh Tiểu Dã
không
thể ứng phó được với mấy chuyện này, cũng may, bữa tiệc cũng
khôngcó kéo dài lâu lắm.