Kiếm khí càn quét phía trên hư không. Mắt Tần Vấn Thiên nhìn vị trưởng lão của Tông gia kia, trên người tràn ngập chiến ý rất đáng sợ.
Người này lại đè bẹp và phế bỏ đi người cùng cảnh giới là Tông Bằng một cách dễ dàng, bây giờ hắn lại nhìn thẳng vào trưởng lão.
Trưởng lão nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lạnh giọng quát:
- Được, được lắm! Ta lại muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì.
Vừa dứt lời, một thanh kiếm chi Võ Mệnh Thiên Cương hiện ra, lơ lửng ở trong không trung phía trên đỉnh đầu hắn. Võ Mệnh Thiên Cương này chứa đựng một cỗ kiếm uy đáng sợ, vô số tia kiếm vây quanh, dường như mỗi một tia kiếm đều có thể gϊếŧ người.
Hơn nữa, tốc độ của những tia kiếm này cực kỳ kinh khủng, giống như từng tia ánh sáng xuyên vào trong không trung, vô cùng chói mắt.
Bước chân của hắn tiến về phía Tần Vấn Thiên, những tia kiếm kia càng sáng hơn nữa, toàn bộ chỉ hướng về chỗ Tần Vấn Thiên đang đứng, dường như chỉ cần hắn động ý niệm một cái là có thể lao ngay về phía Tần Vấn Thiên.
Trong người Tần Vấn Thiên dường như có tiếng gào thét cuồn cuộn truyền ra. Trong nháy mắt, tiếng kiếm rít đột ngột phá không, trong cơ thể hắn có một thanh vương đạo chi kiếm vô cùng sáng chói lơ lửng trên không trung phía trên đỉnh đầu hắn.
Toàn thân thanh kiếm này vô cùng chói lóa, chỉ lnhìn thoáng qua đã thấy giống như tuyệt thế lợi kiếm vậy, dường như mỗi một bộ phận của nó đều là do một thanh kiếm đáng sợ tạo thành. Mọi người chưa bao giờ cảm thấy Võ Mệnh Thiên Cương lại đáng sợ đến như thế.
Hơn nữa, trên kiếm này ngập tràn vương đạo uy áp, dường như muốn đè bẹp hết tất cả những thanh kiếm ở phía trước.
- Đây là Võ Mệnh Thiên Cương của hắn sao? Mạnh quá.
Trong lòng mọi người chấn động, Võ Mệnh Thiên Cương của trưởng lão cũng tuyệt đối không có uy áp mạnh bằng Tần Vấn Thiên, thậm chí, dường như ẩn ẩn còn bị áp chế nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Vấn Thiên dán chặt vào đối phương. Võ Mệnh Thiên Cương của trưởng lão kia khẽ run lên, không ngừng kêu vù vù.
Cảnh tượng như vậy khiến cho sắc mặt đối phương tái nhợt, bàn tay vung lên một cái, trong chớp mắt hàng ngàn hàng vạn tia kiếm hóa thành kiếm đạo quang mang, cuốn hết về phía Tần Vấn Thiên, dường như muốn bọc lấy Tần Vấn Thiên ở trong đó.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên phát lạnh. Hắn cũng chỉ tay ra, trong nháy mắt, Võ Mệnh Thiên Cương chi kiếm lập tức đánh về phía trước, giáng xuống khu vực giữa hai người. Từng tiếng kiếm rít truyền đến tựa như tiếng kêu của yêu thú.
Từng quầng sáng hiện ra, những tia kiếm vô tận kia dường như bị chặn lại ở bên ngoài, duy chỉ có Võ Mệnh Thiên Cương chi kiếm trấn áp ở bên trong, dường như tất cả đều phải dừng lại.
- Ta lại muốn xem xem, ngươi - một trưởng bối lúc này không phân tốt xấu đã vấn tội ta thì có thực lực thế nào.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể lại có tiếng ầm vang truyền ra. Trong chớp mắt, lại một Võ Mệnh Thiên Cương xuất hiện, chính là Võ Mệnh Thiên Cương thứ ba của hắn.
Võ Mệnh Thiên Cương này cũng giống hình dạng của Tinh Hồn, cao to uy mãnh, giống như một cổ yêu mạnh mẽ khôn cùng. Yêu khí thông thiên, cất bước về phía trước, hư không dường như đều rung chuyển cả lên.
- Yêu khí thật đáng sợ!
Thần sắc mọi người có chút đờ ra. Tần Vấn Thiên mới vào Thiên Cương cảnh mà hai Võ Mệnh Thiên Cương lại mạnh mẽ như thế, uy áp mà nó mang lại cho người khác đủ để đè sập Võ Mệnh Thiên Cương của người khác.
- Đi!
Bàn tay của Tần Vấn Thiên lại vung về phía trước một lần nữa, Võ Mệnh Thiên Cương kinh khủng dường như phát ra một tiếng rồng ngâm. Võ Mệnh Thiên Cương chi kiếm bắn về phía trước, một cỗ uy thế của vương đạo vô thượng tung ra. Võ Mệnh Thiên Cương của vị trưởng lão kia khẽ run rẩy, có phần không ổn.
Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao kiếm của Tần Vấn Thiên không tuốt ra khỏi vỏ cũng đã khiến cho Võ Mệnh Thiên Cương của Tông Bằng bị nghiền nát.
Đây là sự áp chế của Võ Mệnh Thiên Cương. Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên dường như còn cao hơn người khác một bậc.
Bốn phía lúc có rất nhiều đệ tử Tông gia đứng quan sát trận chiến này. Trưởng lão này vừa rồi đã mạnh miệng tuyên bố muốn gϊếŧ Tần Vấn Thiên để thanh lý môn hộ. Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao. Trận chiến này của hắn dù thế nào cũng phải thắng, nếu không cái uy danh trưởng lão biết để vào đâu nữa/
Trong mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, Võ Mệnh Thiên Cương trong người trưởng lão này gào thét từng đợt, ý chí mạnh hơn lại phát ra. Hai người dường như muốn đánh một trận kinh thiên động địa vậy.
- To gan!
Một tiếng hét lớn từ trên trời giáng xuống khiến cho tất cả mọi người ở trên mặt đất đều cảm thấy khí huyết quay cuồng. Tiếng hét lớn này giống như tiếng sấm dậy, rung động mạnh đến nỗi tinh thần bọn họ nhất thời choáng váng.
Khí thế chiến đấu của Tần Vấn Thiên với vị trưởng lão kia đang lúc cao trào, nhưng chỉ sau tiếng hét lớn này uy thế đáng sợ của luồng khí mới ngưng tụ dường như tiêu tan không còn chút gì.
Trong hư không có một thân ảnh từ từ tiến đến. Mọi người ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, lại thầy một hàng các vị trưởng lão đến cùng với gia chủ. Ánh mắt của gia chủ Tông Nghĩa quét qua phía dưới một lượt, rồi ánh mắt đặt lên người vị trưởng lão kia.
- Gia chủ.
- Tiền căn hậu quả của chuyện này ta đều biết rõ, ngươi không cần phải nhiều lời. Tông Bằng lợi dụng Tông Hồng đi thỉnh giáo Kiếm Tử trước. Tần Vấn Thiên không hề gây khó khăn cho hắn. Tông Hồng đã bôi nhọ thanh danh của Kiếm Tử ở trong Tông gia, mà trưởng lão như ngươi lại còn không xem xét sự việc ra sao, chưa hỏi rõ phải trái đúng sai đã đi tìm ta đòi phế trừ Kiếm Tử. Ta nể người là trưởng lão nên chưa từng nói gì cả, nào ngờ ngươi lại không biết nặng nhẹ như thế, lại còn muốn thanh lý môn hộ. Ngươi thanh lý môn hộ thay ai hả?
Tuy Tông Nghĩa bình thường tuy khá uy nghiêm nhưng từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa trước mặt mọi người, vậy mà lúc này lại ẩn ẩn có chút tức giận. Nhất thời cả bầu không khí lặng ngắt như tờ, tất cả đều bị khí thế này làm cho kinh sợ.
Tuy trong lòng trưởng lão kia không phục nhưng lúc này chỉ đành cúi đầu không dám tranh luận. Dù sao hắn và Tông Nghĩa không chỉ hơn nhau về vai vế mà đối phương lại còn là chủ của một nhà, mà hắn chỉ là một trưởng lão mà thôi. Trên hắn còn có nguyên lão nữa.
- Tông Bằng tâm thuật bất chính nên những việc mà Tần Vấn Thiên làm không hề sai. Còn nữa, từ nay về sau, Kiếm Tử Tần Vấn Thiên làm việc, tất cả các ngươi không được can thiệp, càng không được phép truy cứu.
Tông Nghĩa lạnh lùng nói, sau đó lại nhìn về phía Tông Hồng, nói:
- Tông Hồng, từ trước đến nay ta vẫn biết ngươi thẳng tính, nhưng lại mềm lòng, dễ bị người ta lợi dụng. Bây giờ ta hủy bỏ thân phận Kiếm Tử dự bị của ngươi. Ngươi hãy bế quan suy nghĩ cho kỹ, tự vấn lại những gì mà bản thân mình đã làm đi.
- Vâng, gia chủ.
Tông Hồng khom người với Tông Nghĩa. Vừa rồi hắn đã chứng kiến được thực lực mạnh mẽ của TầnVấn Thiên, cũng đã cảm giác kích động sâu sắc. Biết được từ trước đến nay Tần Vấn Thiên căn bản lười so đo với hắn, tâm tính của đối phương căn bản không để ý đến sự tồn tại của Tông Hồng hắn.
Nếu không thì mấy phen kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước đây, với thực lực của Tần Vấn Thiên e là chỉ cần một chưởng thôi cũng đủ để đánh chết mình rồi.
- Chuyện hôm nay kết thúc ở đây. Bất cứ người nào cũng không được phép truy cứu nữa. Tất cả các ngươi chuẩn bị cho tốt đi, năm ngày sau chính là trận chiến giành kiếm mạch rồi, đừng chỉ biết ra vẻ ta đây nữa.
Tông Nghĩa vừa dứt lời thì phất tay áo dẫn mấy người kia rời đi, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng nói một câu nào với Tần Vấn Thiên nhưng mọi người lại thấy rõ gia chủ Tông Nghĩa cực kỳ tin tưởng Tần Vấn Thiên, thiên vị hắn rõ rệt.
Có điều thực lực của Tần Vấn Thiên ban nãy quả thực khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt, ngay cả trưởng lão hắn cũng dám đánh.
Lúc này mọi người không khỏi nghĩ thầm nếu Tần Vấn Thiên tham gia cuộc chiến kiếm mạch thì có khi Tông gia bọn họ sẽ giành được cơ hội ấy chứ.
Các đệ tử trong thế hệ thanh niên này thì cường giả bên Thiên Kiếm tông và Lý gia đều rất lợi hại. Còn thế hệ thanh niên của Tông gia không đủ kiệt xuất, tuy mọi người Tông gia thường tự an ủi bản thân nhưng kỳ thực không hề xem trọng trận chiến giành kiếm mạch lần này, e là phân nửa sẽ rơi vào tay Thiên Kiếm tông.
Có điều hôm nay dường như đã xuất hiện một tia sáng ban mai.
Tâm thần Tần Vấn Thiên khẽ động, Võ Mệnh Thiên Cương nhất thời quay lại cơ thể, thu nhỏ lại rồi quay về trong Nguyên Phủ. Ánh mắt của hắn quét qua tên trưởng lão trước mặt một cái rồi quay người đi, dường như việc này không thể khiến hắn dao động chút nào.
- Coi như ngươi gặp may.
Trưởng lão kia tái mặt, cũng thu hồi lại Võ Mệnh Thiên Cương, nhưng vẫn không nhịn được lạnh giọng nói ra một câu, như thể Tông chủ mà không xuất hiện thì Tần Vấn Thiên chắc chắn sẽ gặp chuyện vậy.
Tần Vấn Thiên vẫn quay lưng về phía hắn mà bước đi, không để ý đến đối phương, hắn ta chẳng qua vì giữ lại một chút thể diện mà nói ra những lời như vậy thôi. Nhưng nếu như hai người thật sự đại đánh một trận thì Tần Vấn Thiên tự tin rằng người chịu thiệt tuyệt đối sẽ không phải là mình.
Nhưng mọi người lại có một vài nghi vấn, nếu như vừa rồi Tông chủ không đến thì trận đại chiến giữa Tần Vấn Thiên và trưởng lão ai sẽ thắng đây?
Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên rất đáng sợ, cảnh giới của trưởng lão chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Nếu như thật sự khai chiến, kết cục quả thật rất khó nói, có điều trưởng lão có ưu thế hai cảnh giới, có lẽ phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Đương nhiên, e là chuyện này sẽ không có đáp án rồi.
- Tần Vấn Thiên thật là lợi hại.
Thiếu nữ Tông Liên nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên rời đi, đôi mắt xinh đẹp lóe lên dị sắc. Trận đấu vừa rồi quả thực rất rung động lòng người.
Tông chủ đúng là vẫn có mắt nhìn. Chẳng trách hắn lại chọn người này làm Kiếm Tử.
…
Việc này đã tạo nên phản ứng cực kỳ dữ dội ở Tông gia. Mặc dù người thân của Tông Bằng thầm hận Tần Vấn Thiên nhưng Tông chủ đã nói rồi nên ai cũng không dám làm lớn thêm.
Nhưng những thanh niên chứng kiến trận đấu kia thì đã sớm đã quên chuyện Tông Hồng bôi nhọ thanh danh của Tần Vấn Thiên. Bọn họ chỉ nhớ phong thái chiến đấu trong trận chiến của Tần Vấn Thiên. Một trận chiến bá đạo đã lưu lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng bọn họ.
Kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ đã phế bỏ Tông Bằng, đối mặt với trưởng lão không hề yếu thế, rồi rời khỏi trận chiến. Nhân vật bậc này quả thực không hề tầm thường chút nào.
Rất nhiều thiếu niên thậm chí còn có ý sùng bái Tần Vấn Thiên, thường xuyên đến chỗ ở của Tần Vấn Thiên để thỉnh giáo. Ai đến Tần Vấn Thiên cũng không từ chối, sẽ nói với bọn họ một vài chuyện về tu hành. Những thiếu niên kia thường được lợi rất nhiều, sau khi quay về cứ nhắc mãi với huynh trưởng và các trưởng bối. Thanh danh của Tần Vấn Thiên ở Tông gia nhất thời đã lên hàng đầu trong lòng thế hệ thanh niên.
Tình hình như thế này ngay đến bản thân Tần Vấn Thiên cũng không ngờ tới.
Nháy mắt đã qua năm ngày. Ngày hôm nay, trong diễn võ trường của Tông gia đã có rất nhiều người tụ tập. Trên đài, Tông chủ Tông Nghĩa đích thân đứng ở đó, nhìn những người ở phía dưới.
- Trận chiến giành kiếm mạch này liên quan đến quyền khai thác kiếm mạch trong vòng mười năm tới. Hy vọng lần này Tông gia ta có thể đoạt được thắng lợi.
Tông Nghĩa nói một cách chậm rãi, sau đó vung tay lên, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một thanh cổ kiếm.
- Những đệ tử Tông gia muốn quan sát trận chiến kiếm mạch đều có thể đến, xuất phát thôi.
Giọng Tông Nghĩa vô cùng lạnh nhạt, chậm rãi bước lên cổ kiếm. Thoáng chốc cổ kiếm đã phóng lên trời bay về phía xa.
Mọi người lần lượt tế kiếm. Trong phút chốc, trên diễn võ trường có vô số kiếm khí xuất hiện, từng đạo thân ảnh ngự kiếm bay đi vô cùng hoành tráng.
Người dẫn đầu chính là gia chủ Tông Nghĩa. Những người bên cạnh hắn là các nguyên lão Tông gia. Phía sau một bước là các trưởng lão. Tần Vấn Thiên lại đứng ở phía sau các trưởng lão một bước, dẫn dắt mọi người cùng đi.
Hắn đứng trên cổ kiếm, chắp tay ra sau lưng, bình tĩnh vô cùng. Không ít người nhìn vào hắn, e là mấu chốt của trận chiến này chính là ở trên người Kiếm Tử này đây.
Phía ngoài thành Bái Kiếm, đoàn người Tông gia lướt gió bay ra. Ở một hướng khác cũng xuất hiện kiếm uy ngập trời. Người của hai bên cùng đưa mắt nhìn nhau, một cỗ kiếm ý vô hình dường như đang giao hội ở trong hư không.
Đối phương là người của Lý gia, một trong ba thế lực lớn của thành Bái Kiếm. Bọn họ cũng đã đến rồi
Người dẫn đầu thế hệ thanh niên Lý gia chính là Lý Nhiên, trận chiến Thiên Cương cảnh nhất định sẽ là hắn đứng ra. Sau lưng hắn có rất nhiều người theo cùng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía những thanh niên của Tông gia với vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dường như có phần khinh thường.